Khi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh…
Chương 1613: Không nghĩ tới ông lại là người không biết xấu hổ như thế
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Lời nói của Hạ An Lan làm cho xung quanh nhất thời yên lặng.Vài thư ký và bảo vệ theo sau ông cúi đầu, ai cũng không dám phát ra nửa tiếng động nào.Tiên sinh lợi hại, tiên sinh quá tuyệt, nói dối mà mắt cũng không nháy lấy một cái. Đây là lần đầu bọn họ nghe thấy người ta nói dối mà cũng khí phách như thế, đúng thật là tổng thống đại nhân, lợi hại hơn bọn họ nhiều.Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật, tuy anh biết rõ Hạ An Lan cố ý nói vậy nhưng vẫn cảm thấy lo lắng thay cho ông. Trở về… ông ấy cứ chờ ai đó dạy dỗ một bài đi…Stuart không biết rõ Hạ An Lan nói thật hay đùa, sau một hồi, phản ứng đầu tiên của anh ta là quay đầu nhìn Nhạc phu nhân.Nhạc phu nhân ngồi đó, ánh mắt mở to đầy vẻ không tin nổi, miệng há ra, bộ dáng hoàn toàn không tin những lời Hạ An Lan vừa nói.Stuart nhíu mày, những người này rốt cuộc đang làm gì vậy? Có thể hành động theo đúng kịch bản của anh ta được không?Nhạc phu nhân mấp máy môi: “Các cậu có nghe thấy không?”Arthur: “Nghe thấy rồi. Ông ấy bảo chúng tôi nhanh ra tay, chắc là muốn nhặt xác bà thật mau.”Stuart cười nhạo: “Đây là người đàn ông bà thích đấy à?”Anh ta vừa nói xong, Nhạc phu nhân lập tức hét ầm lên: “Hạ An Lan, ông không phải người nữa, ngay cả lời nói cầm thú như thế mà ông cũng nói ra được à?”Nhạc Thính Phong cũng vội vàng đế vào, nói: “Đúng, có còn là con người không? Có biết nói tiếng người không? Nếu không vì bác, sao mẹ con lại bị bắt cóc chứ? Hạ An Lan, con nói cho bác biết, hôm nay bác phải cứu bà ấy ra, nếu không con sẽ không đội trời chung với bác.”Hạ An Lan thản nhiên nói: “Từ góc độ cá nhân thì tôi cũng muốn cứu mẹ cậu ra, nhưng… nếu cứu bà ấy rồi thì phải thỏa hiệp với bọn cướp. Bọn họ muốn gì tôi rất rõ ràng, tôi không thể vì một người mà khiến cho đất nước này rơi vào bạo động.”Nói xong, ông cao giọng nói: “Mi Mi, em cũng là người của đất nước này, cũng phải có nghĩa vụ hy sinh vì quốc gia chứ? Lần này… anh thực sự xin lỗi em.”Lời này vô sỉ, cực kỳ vô sỉ, Hạ An Lan nói như thể rất chính nghĩa vậy.Nếu người không biết chân tướng mà nghe thấy những lời này, phỏng chừng ai cũng sẽ mắng một câu: cặn bã!Nhạc phu nhân tức tới run cả người, bà mắng: “Phi, thật không ngờ ông lại không biết xấu hổ như thế.”Bà quay đầu nhìn chằm chằm vào Stuart nói: “Thằng nhóc, không phải trong tay cậu có súng à? Mau, bắn chết người như thế cho tôi. Coi như trước đây tôi không có mắt nên mới coi trọng ông ta, hôm nay đã thấy rõ ràng bộ mặt thật của ông ta rồi, thật may mắn, nếu không sau này tôi sẽ còn thảm hại hơn nữa. Cái loại người này mà cũng có thể làm tổng thống của một nước, cả nhân dân bị ông ta lừa hết rồi. Cậu nhanh lên, đừng chần chừ nữa, bắn ông ấy đi, coi như là cứu vớt nhân dân cả nước.”Vẻ mặt của Nhạc phu nhân cực kỳ phẫn nộ, lửa giận trong mắt bà không phải giả.Stuart cảm thấy, nếu giờ bà không bị trói thì phỏng chừng đã tự cướp lấy súng mà bắn Hạ An Lan rồi.Chẳng lẽ, bà ấy thấy mình bị lừa gạt tình cảm nên… mới tức giận như thế?Stuart lại nhìn Hạ An Lan, ông đứng cách khá xa, lại giữa đêm tối nên hắn không nhìn rõ mặt ông. Nhưng từ tư thế bình thản và tùy ý đó, hình như ông ấy không để ý tới chuyện này lắm.Stuart thật sự không rõ, những lời ông ta nói rốt cuộc là thật hay giả đây?
Lời nói của Hạ An Lan làm cho xung quanh nhất thời yên lặng.
Vài thư ký và bảo vệ theo sau ông cúi đầu, ai cũng không dám phát ra nửa tiếng động nào.
Tiên sinh lợi hại, tiên sinh quá tuyệt, nói dối mà mắt cũng không nháy lấy một cái. Đây là lần đầu bọn họ nghe thấy người ta nói dối mà cũng khí phách như thế, đúng thật là tổng thống đại nhân, lợi hại hơn bọn họ nhiều.
Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật, tuy anh biết rõ Hạ An Lan cố ý nói vậy nhưng vẫn cảm thấy lo lắng thay cho ông. Trở về… ông ấy cứ chờ ai đó dạy dỗ một bài đi…
Stuart không biết rõ Hạ An Lan nói thật hay đùa, sau một hồi, phản ứng đầu tiên của anh ta là quay đầu nhìn Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân ngồi đó, ánh mắt mở to đầy vẻ không tin nổi, miệng há ra, bộ dáng hoàn toàn không tin những lời Hạ An Lan vừa nói.
Stuart nhíu mày, những người này rốt cuộc đang làm gì vậy? Có thể hành động theo đúng kịch bản của anh ta được không?
Nhạc phu nhân mấp máy môi: “Các cậu có nghe thấy không?”
Arthur: “Nghe thấy rồi. Ông ấy bảo chúng tôi nhanh ra tay, chắc là muốn nhặt xác bà thật mau.”
Stuart cười nhạo: “Đây là người đàn ông bà thích đấy à?”
Anh ta vừa nói xong, Nhạc phu nhân lập tức hét ầm lên: “Hạ An Lan, ông không phải người nữa, ngay cả lời nói cầm thú như thế mà ông cũng nói ra được à?”
Nhạc Thính Phong cũng vội vàng đế vào, nói: “Đúng, có còn là con người không? Có biết nói tiếng người không? Nếu không vì bác, sao mẹ con lại bị bắt cóc chứ? Hạ An Lan, con nói cho bác biết, hôm nay bác phải cứu bà ấy ra, nếu không con sẽ không đội trời chung với bác.”
Hạ An Lan thản nhiên nói: “Từ góc độ cá nhân thì tôi cũng muốn cứu mẹ cậu ra, nhưng… nếu cứu bà ấy rồi thì phải thỏa hiệp với bọn cướp. Bọn họ muốn gì tôi rất rõ ràng, tôi không thể vì một người mà khiến cho đất nước này rơi vào bạo động.”
Nói xong, ông cao giọng nói: “Mi Mi, em cũng là người của đất nước này, cũng phải có nghĩa vụ hy sinh vì quốc gia chứ? Lần này… anh thực sự xin lỗi em.”
Lời này vô sỉ, cực kỳ vô sỉ, Hạ An Lan nói như thể rất chính nghĩa vậy.
Nếu người không biết chân tướng mà nghe thấy những lời này, phỏng chừng ai cũng sẽ mắng một câu: cặn bã!
Nhạc phu nhân tức tới run cả người, bà mắng: “Phi, thật không ngờ ông lại không biết xấu hổ như thế.”
Bà quay đầu nhìn chằm chằm vào Stuart nói: “Thằng nhóc, không phải trong tay cậu có súng à? Mau, bắn chết người như thế cho tôi. Coi như trước đây tôi không có mắt nên mới coi trọng ông ta, hôm nay đã thấy rõ ràng bộ mặt thật của ông ta rồi, thật may mắn, nếu không sau này tôi sẽ còn thảm hại hơn nữa. Cái loại người này mà cũng có thể làm tổng thống của một nước, cả nhân dân bị ông ta lừa hết rồi. Cậu nhanh lên, đừng chần chừ nữa, bắn ông ấy đi, coi như là cứu vớt nhân dân cả nước.”
Vẻ mặt của Nhạc phu nhân cực kỳ phẫn nộ, lửa giận trong mắt bà không phải giả.
Stuart cảm thấy, nếu giờ bà không bị trói thì phỏng chừng đã tự cướp lấy súng mà bắn Hạ An Lan rồi.
Chẳng lẽ, bà ấy thấy mình bị lừa gạt tình cảm nên… mới tức giận như thế?
Stuart lại nhìn Hạ An Lan, ông đứng cách khá xa, lại giữa đêm tối nên hắn không nhìn rõ mặt ông. Nhưng từ tư thế bình thản và tùy ý đó, hình như ông ấy không để ý tới chuyện này lắm.
Stuart thật sự không rõ, những lời ông ta nói rốt cuộc là thật hay giả đây?
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Lời nói của Hạ An Lan làm cho xung quanh nhất thời yên lặng.Vài thư ký và bảo vệ theo sau ông cúi đầu, ai cũng không dám phát ra nửa tiếng động nào.Tiên sinh lợi hại, tiên sinh quá tuyệt, nói dối mà mắt cũng không nháy lấy một cái. Đây là lần đầu bọn họ nghe thấy người ta nói dối mà cũng khí phách như thế, đúng thật là tổng thống đại nhân, lợi hại hơn bọn họ nhiều.Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật, tuy anh biết rõ Hạ An Lan cố ý nói vậy nhưng vẫn cảm thấy lo lắng thay cho ông. Trở về… ông ấy cứ chờ ai đó dạy dỗ một bài đi…Stuart không biết rõ Hạ An Lan nói thật hay đùa, sau một hồi, phản ứng đầu tiên của anh ta là quay đầu nhìn Nhạc phu nhân.Nhạc phu nhân ngồi đó, ánh mắt mở to đầy vẻ không tin nổi, miệng há ra, bộ dáng hoàn toàn không tin những lời Hạ An Lan vừa nói.Stuart nhíu mày, những người này rốt cuộc đang làm gì vậy? Có thể hành động theo đúng kịch bản của anh ta được không?Nhạc phu nhân mấp máy môi: “Các cậu có nghe thấy không?”Arthur: “Nghe thấy rồi. Ông ấy bảo chúng tôi nhanh ra tay, chắc là muốn nhặt xác bà thật mau.”Stuart cười nhạo: “Đây là người đàn ông bà thích đấy à?”Anh ta vừa nói xong, Nhạc phu nhân lập tức hét ầm lên: “Hạ An Lan, ông không phải người nữa, ngay cả lời nói cầm thú như thế mà ông cũng nói ra được à?”Nhạc Thính Phong cũng vội vàng đế vào, nói: “Đúng, có còn là con người không? Có biết nói tiếng người không? Nếu không vì bác, sao mẹ con lại bị bắt cóc chứ? Hạ An Lan, con nói cho bác biết, hôm nay bác phải cứu bà ấy ra, nếu không con sẽ không đội trời chung với bác.”Hạ An Lan thản nhiên nói: “Từ góc độ cá nhân thì tôi cũng muốn cứu mẹ cậu ra, nhưng… nếu cứu bà ấy rồi thì phải thỏa hiệp với bọn cướp. Bọn họ muốn gì tôi rất rõ ràng, tôi không thể vì một người mà khiến cho đất nước này rơi vào bạo động.”Nói xong, ông cao giọng nói: “Mi Mi, em cũng là người của đất nước này, cũng phải có nghĩa vụ hy sinh vì quốc gia chứ? Lần này… anh thực sự xin lỗi em.”Lời này vô sỉ, cực kỳ vô sỉ, Hạ An Lan nói như thể rất chính nghĩa vậy.Nếu người không biết chân tướng mà nghe thấy những lời này, phỏng chừng ai cũng sẽ mắng một câu: cặn bã!Nhạc phu nhân tức tới run cả người, bà mắng: “Phi, thật không ngờ ông lại không biết xấu hổ như thế.”Bà quay đầu nhìn chằm chằm vào Stuart nói: “Thằng nhóc, không phải trong tay cậu có súng à? Mau, bắn chết người như thế cho tôi. Coi như trước đây tôi không có mắt nên mới coi trọng ông ta, hôm nay đã thấy rõ ràng bộ mặt thật của ông ta rồi, thật may mắn, nếu không sau này tôi sẽ còn thảm hại hơn nữa. Cái loại người này mà cũng có thể làm tổng thống của một nước, cả nhân dân bị ông ta lừa hết rồi. Cậu nhanh lên, đừng chần chừ nữa, bắn ông ấy đi, coi như là cứu vớt nhân dân cả nước.”Vẻ mặt của Nhạc phu nhân cực kỳ phẫn nộ, lửa giận trong mắt bà không phải giả.Stuart cảm thấy, nếu giờ bà không bị trói thì phỏng chừng đã tự cướp lấy súng mà bắn Hạ An Lan rồi.Chẳng lẽ, bà ấy thấy mình bị lừa gạt tình cảm nên… mới tức giận như thế?Stuart lại nhìn Hạ An Lan, ông đứng cách khá xa, lại giữa đêm tối nên hắn không nhìn rõ mặt ông. Nhưng từ tư thế bình thản và tùy ý đó, hình như ông ấy không để ý tới chuyện này lắm.Stuart thật sự không rõ, những lời ông ta nói rốt cuộc là thật hay giả đây?