Khi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh…

Chương 1702: Em không chịu đựng nổi nếu mất anh lần nữa

Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… "Đừng ăn, khó nuốt lắm… Sao anh cứ cố ăn làm gì?”Mộ Dung Miên mỉm cười: “Không sao, có phải độc dược đâu.”Huống chi là đồ cô làm, cho dù có độc anh cũng vui vẻ ăn vào.Anh nói thầm trong lòng như thế. Ở đời này, anh chưa từng nghĩ có thể được ăn món cô làm, nay đã được ăn rồi, sao anh có thể không quý trọng chứ?Anh không phải ăn hương vị mà là thưởng thức tâm ý của cô.Trước kia, ngay cả bát đũa cô cũng không tình nguyện rửa, một Quý Miên Miên không biết phòng bếp là gì lại có thể vì anh mà nấu canh, vì anh học tập nấu nướng, sao anh có thể ghét bỏ những đồ cô làm ra được?Quý Miên Miên biết tại sao Mộ Dung Miên không nói đồ ăn cô làm khó ăn, cô chọc chọc mì sợi trong bát, nói: “Sau này em sẽ cố gắng làm dễ ăn một chút.”Cô thật sự không có năng khiếu nấu ăn, có thể làm tới mức này cũng đã là cố gắng rất nhiều rồi.Mộ Dung Miên xoa xoa đầu cô: “Thế này đã tốt lắm rồi, không cần cố gắng. Nếu em trở nên quá vĩ đại thì anh sẽ không an tâm.”Trái tim Quý Miên Miên run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Mộ Dung Miên, đôi mắt anh đang đầy ý cười.Anh rốt cuộc không muốn khắc chế mình khi đứng trước cô nữa sao?“Ăn nhanh đi, để chút nữa lại nguội bây giờ.”Quý Miên Miên gật đầu: “Vâng…”Ăn cơm xong, hai người cùng rửa bát, chẳng ai buồn ngủ cả, xong lại mở ti vi, ngồi trên ghế sô pha, rúc vào nhau như trước kia.Đồ ngọt mua ở tiệm café đều được hai người giải quyết sạch sẽ.Quý Miên Miên không xem ti vi, sự chú ý của cô đều đặt hết trên người Mộ Dung Miên, cô không muốn hỏi anh người phụ nữ hồi tối là ai, cũng không muốn hỏi bà ấy tìm anh có chuyện gì. Cô chỉ muốn ngày nào anh cũng ở bên cô.Tin trên tivi là bộ phim truyền hình Lãnh Nhiên vừa đóng xong, Lãnh Nhiên trên ti vi đúng là nam thần không góc chết.Mộ Dung Miên liếc mắt một cái, tay anh vuốt nhẹ sau lưng cô, cúi đầu hôn lên vành tai Quý Miên Miên, thanh âm khàn khàn: “Đi ngủ chưa?”Quý Miên Miên cứng đờ: “Vâng…”Cô đã quên mình vào phòng ngủ thế nào, quên ai là người bắt đầu trước, hai người vừa hôn vừa cởi đồ, cho đến khi bị đặt xuống giường thì trên người cô đã không còn một mảnh quần áo nào.Cô biết lần này không dừng lại được nữa, nhưng vẫn lo lắng nói: “Nhưng… anh có thể không?”Mộ Dung Miên tách chân Quý Miên Miên ra: “Thử thì biết.”“Nhưng mà… bác sĩ Lí nói… A…”Câu nói kế tiếp Quý Miên Miên không nói được nữa, toàn bộ hóa thành tiếng rên rỉ.Một năm nhớ nhung, một năm quyến luyến, rốt cuộc giờ phút này cũng được bù đắp.Một hồi ân ái triền miên, trong đêm tối, trong phòng, rốt cuộc Quý Miên Miên không còn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo nữa, cô nhẹ nhàng cắn cằm Mộ Dung Miên, thân mình mềm mại như nước cuộn tròn trong lòng anh.Cô hỏi: “Sau này chúng ta sẽ đều thế này mỗi ngày đúng không?”Sau cơn triền miên, thanh âm của Quý Miên Miên đã trở nên khàn khàn.Mộ Dung Miên vuốt ve lưng cô, nhẹ đáp: “Anh muốn còn không được…”Quý Miên Miên cắn môi, cô không có ý đó, sao anh lại nghĩ thành vậy chứ? Không, anh bây giờ còn hư hỏng hơn cả trước kia nữa.Cô ghé vào ngực Mộ Dung Miên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên người anh, hôn lên đó: “Em không chịu đựng nổi nếu mất anh lần nữa.”

Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… "Đừng ăn, khó nuốt lắm… Sao anh cứ cố ăn làm gì?”Mộ Dung Miên mỉm cười: “Không sao, có phải độc dược đâu.”Huống chi là đồ cô làm, cho dù có độc anh cũng vui vẻ ăn vào.Anh nói thầm trong lòng như thế. Ở đời này, anh chưa từng nghĩ có thể được ăn món cô làm, nay đã được ăn rồi, sao anh có thể không quý trọng chứ?Anh không phải ăn hương vị mà là thưởng thức tâm ý của cô.Trước kia, ngay cả bát đũa cô cũng không tình nguyện rửa, một Quý Miên Miên không biết phòng bếp là gì lại có thể vì anh mà nấu canh, vì anh học tập nấu nướng, sao anh có thể ghét bỏ những đồ cô làm ra được?Quý Miên Miên biết tại sao Mộ Dung Miên không nói đồ ăn cô làm khó ăn, cô chọc chọc mì sợi trong bát, nói: “Sau này em sẽ cố gắng làm dễ ăn một chút.”Cô thật sự không có năng khiếu nấu ăn, có thể làm tới mức này cũng đã là cố gắng rất nhiều rồi.Mộ Dung Miên xoa xoa đầu cô: “Thế này đã tốt lắm rồi, không cần cố gắng. Nếu em trở nên quá vĩ đại thì anh sẽ không an tâm.”Trái tim Quý Miên Miên run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Mộ Dung Miên, đôi mắt anh đang đầy ý cười.Anh rốt cuộc không muốn khắc chế mình khi đứng trước cô nữa sao?“Ăn nhanh đi, để chút nữa lại nguội bây giờ.”Quý Miên Miên gật đầu: “Vâng…”Ăn cơm xong, hai người cùng rửa bát, chẳng ai buồn ngủ cả, xong lại mở ti vi, ngồi trên ghế sô pha, rúc vào nhau như trước kia.Đồ ngọt mua ở tiệm café đều được hai người giải quyết sạch sẽ.Quý Miên Miên không xem ti vi, sự chú ý của cô đều đặt hết trên người Mộ Dung Miên, cô không muốn hỏi anh người phụ nữ hồi tối là ai, cũng không muốn hỏi bà ấy tìm anh có chuyện gì. Cô chỉ muốn ngày nào anh cũng ở bên cô.Tin trên tivi là bộ phim truyền hình Lãnh Nhiên vừa đóng xong, Lãnh Nhiên trên ti vi đúng là nam thần không góc chết.Mộ Dung Miên liếc mắt một cái, tay anh vuốt nhẹ sau lưng cô, cúi đầu hôn lên vành tai Quý Miên Miên, thanh âm khàn khàn: “Đi ngủ chưa?”Quý Miên Miên cứng đờ: “Vâng…”Cô đã quên mình vào phòng ngủ thế nào, quên ai là người bắt đầu trước, hai người vừa hôn vừa cởi đồ, cho đến khi bị đặt xuống giường thì trên người cô đã không còn một mảnh quần áo nào.Cô biết lần này không dừng lại được nữa, nhưng vẫn lo lắng nói: “Nhưng… anh có thể không?”Mộ Dung Miên tách chân Quý Miên Miên ra: “Thử thì biết.”“Nhưng mà… bác sĩ Lí nói… A…”Câu nói kế tiếp Quý Miên Miên không nói được nữa, toàn bộ hóa thành tiếng rên rỉ.Một năm nhớ nhung, một năm quyến luyến, rốt cuộc giờ phút này cũng được bù đắp.Một hồi ân ái triền miên, trong đêm tối, trong phòng, rốt cuộc Quý Miên Miên không còn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo nữa, cô nhẹ nhàng cắn cằm Mộ Dung Miên, thân mình mềm mại như nước cuộn tròn trong lòng anh.Cô hỏi: “Sau này chúng ta sẽ đều thế này mỗi ngày đúng không?”Sau cơn triền miên, thanh âm của Quý Miên Miên đã trở nên khàn khàn.Mộ Dung Miên vuốt ve lưng cô, nhẹ đáp: “Anh muốn còn không được…”Quý Miên Miên cắn môi, cô không có ý đó, sao anh lại nghĩ thành vậy chứ? Không, anh bây giờ còn hư hỏng hơn cả trước kia nữa.Cô ghé vào ngực Mộ Dung Miên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên người anh, hôn lên đó: “Em không chịu đựng nổi nếu mất anh lần nữa.”

Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí  trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa  trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… "Đừng ăn, khó nuốt lắm… Sao anh cứ cố ăn làm gì?”Mộ Dung Miên mỉm cười: “Không sao, có phải độc dược đâu.”Huống chi là đồ cô làm, cho dù có độc anh cũng vui vẻ ăn vào.Anh nói thầm trong lòng như thế. Ở đời này, anh chưa từng nghĩ có thể được ăn món cô làm, nay đã được ăn rồi, sao anh có thể không quý trọng chứ?Anh không phải ăn hương vị mà là thưởng thức tâm ý của cô.Trước kia, ngay cả bát đũa cô cũng không tình nguyện rửa, một Quý Miên Miên không biết phòng bếp là gì lại có thể vì anh mà nấu canh, vì anh học tập nấu nướng, sao anh có thể ghét bỏ những đồ cô làm ra được?Quý Miên Miên biết tại sao Mộ Dung Miên không nói đồ ăn cô làm khó ăn, cô chọc chọc mì sợi trong bát, nói: “Sau này em sẽ cố gắng làm dễ ăn một chút.”Cô thật sự không có năng khiếu nấu ăn, có thể làm tới mức này cũng đã là cố gắng rất nhiều rồi.Mộ Dung Miên xoa xoa đầu cô: “Thế này đã tốt lắm rồi, không cần cố gắng. Nếu em trở nên quá vĩ đại thì anh sẽ không an tâm.”Trái tim Quý Miên Miên run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Mộ Dung Miên, đôi mắt anh đang đầy ý cười.Anh rốt cuộc không muốn khắc chế mình khi đứng trước cô nữa sao?“Ăn nhanh đi, để chút nữa lại nguội bây giờ.”Quý Miên Miên gật đầu: “Vâng…”Ăn cơm xong, hai người cùng rửa bát, chẳng ai buồn ngủ cả, xong lại mở ti vi, ngồi trên ghế sô pha, rúc vào nhau như trước kia.Đồ ngọt mua ở tiệm café đều được hai người giải quyết sạch sẽ.Quý Miên Miên không xem ti vi, sự chú ý của cô đều đặt hết trên người Mộ Dung Miên, cô không muốn hỏi anh người phụ nữ hồi tối là ai, cũng không muốn hỏi bà ấy tìm anh có chuyện gì. Cô chỉ muốn ngày nào anh cũng ở bên cô.Tin trên tivi là bộ phim truyền hình Lãnh Nhiên vừa đóng xong, Lãnh Nhiên trên ti vi đúng là nam thần không góc chết.Mộ Dung Miên liếc mắt một cái, tay anh vuốt nhẹ sau lưng cô, cúi đầu hôn lên vành tai Quý Miên Miên, thanh âm khàn khàn: “Đi ngủ chưa?”Quý Miên Miên cứng đờ: “Vâng…”Cô đã quên mình vào phòng ngủ thế nào, quên ai là người bắt đầu trước, hai người vừa hôn vừa cởi đồ, cho đến khi bị đặt xuống giường thì trên người cô đã không còn một mảnh quần áo nào.Cô biết lần này không dừng lại được nữa, nhưng vẫn lo lắng nói: “Nhưng… anh có thể không?”Mộ Dung Miên tách chân Quý Miên Miên ra: “Thử thì biết.”“Nhưng mà… bác sĩ Lí nói… A…”Câu nói kế tiếp Quý Miên Miên không nói được nữa, toàn bộ hóa thành tiếng rên rỉ.Một năm nhớ nhung, một năm quyến luyến, rốt cuộc giờ phút này cũng được bù đắp.Một hồi ân ái triền miên, trong đêm tối, trong phòng, rốt cuộc Quý Miên Miên không còn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo nữa, cô nhẹ nhàng cắn cằm Mộ Dung Miên, thân mình mềm mại như nước cuộn tròn trong lòng anh.Cô hỏi: “Sau này chúng ta sẽ đều thế này mỗi ngày đúng không?”Sau cơn triền miên, thanh âm của Quý Miên Miên đã trở nên khàn khàn.Mộ Dung Miên vuốt ve lưng cô, nhẹ đáp: “Anh muốn còn không được…”Quý Miên Miên cắn môi, cô không có ý đó, sao anh lại nghĩ thành vậy chứ? Không, anh bây giờ còn hư hỏng hơn cả trước kia nữa.Cô ghé vào ngực Mộ Dung Miên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên người anh, hôn lên đó: “Em không chịu đựng nổi nếu mất anh lần nữa.”

Chương 1702: Em không chịu đựng nổi nếu mất anh lần nữa