Khi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh…
Chương 1897: Vợ của tôi còn chưa có chơi đủ
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Đau đớn khiến cho Brown khuất phục, hắn vốn là người theo chủ nghĩa quyền lợi, ở tình huống như vậy, sẽ không chút do dự lựa chọn cầu xin tha thứ.Trong lòng hắn cảm thấy Mộ Dung Miên tuyệt đối sẽ không dám giết mình, nhiều lắm cũng chỉ là đánh hắn một trận dữ dội, nếu hắn lại tiếp tục cầu xin tha thứ, nói không chừng họ sẽ thả hắn.Nhưng hắn lại không biết, sao Mộ Dung Miên có thể để hắn rời đi như vậy, nhất là khi hắn lại dám động tới Quý Miên Miên, điểm này anh tuyệt đối sẽ không nhượng bộ nửa phần.Mộ Dung Miên mỉm cười nói: "Ngài Brown gấp làm gì vậy, lúc này mới bắt đầu mà, vợ của tôi vẫn là còn chưa chơi vui vẻ đâu, em nói có đúng không, Miên Miên?"Quý Miên Miên gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, gấp làm gì, tôi mới vừa làm một chuyện mà thôi, vẫn còn rất nhiều thứ chưa làm đâu, chẳng lẽ ông lại không mong đợi sao?"Quý Miên Miên cười tủm tỉm cúi người xuống nói với Brown: "Ông xem, ông gấp làm gì trong khi tôi còn chưa sốt ruột."Cô nhìn cánh tay và chân của hắn nghiên cứu xem nên bắt đầu từ chỗ nào?Quý Miên Miên cầm lưỡi dao mỏng trong tay, tia sáng lạnh dưới ánh đèn kia làm cho sống lưng người ta phát rét. Giống như bị một con thỏ có răng thép dài chăm chú nhìn vào, bất cứ lúc nào cũng sẽ mở hàm răng rắn chắc ra nhào lên cắn đứt cổ họng hắn.Brown đau tới ánh mắt đã mơ hồ, trong lòng hắn đang run rẩy, miệng lại nói: "Cô... Rõ ràng... bất tỉnh rồi, cô... rốt cuộc tại sao... lại tỉnh? Cô không thể tỉnh lại mới đúng."Lời này của hắn dường như là đang hỏi Quý Miên Miên, dường như cũng là tự nói với mình, hắn không cam lòng cứ như vậy mà thua.Quý Miên Miên liếc mắt xem thường: "Ngừng, nếu tôi không bất tỉnh, liệu các ông có yên tâm mang tôi tới đây như vậy không?"Lần này là lần phát huy thông minh đầu tiên của Quý Miên Miên từ nhỏ đến giờ, có lẽ chính cô cũng phải thừa nhận, cho tới bây giờ cô chưa lúc nào thông minh như vậy.Thói quen mỗi ngày của cô là dựa vào Mộ Dung Miên mà ngủ, mặc dù lúc anh đột nhiên rời đi cô đã ngủ say, thế nhưng không có anh dĩ nhiên là Quý Miên Miên sẽ ngủ không yên.Cho nên, sau khi anh rời đi không bao lâu, kỳ thật cô đã tỉnh.Kết quả vừa mở mắt ra, liền phát hiện đã không thấy người bên cạnh.Lúc ấy, trong lòng Quý Miên Miên có chút hồi hộp. Phản ứng đầu tiên nghĩ chẳng lẽ anh đi toilet rồi, thế nhưng cô tìm khắp phòng ngủ cũng không thấy.Lúc này, đã không khó đoán được, Mộ Dung Miên nhất định là đi cứu Mộ Dung phu nhân rồi.Quý Miên Miên vừa nghĩ tới sáng sớm Mộ Dung Miên đã rời đi một mình, lòng bàn tay liên tiếp đổ mồ hôi lạnh.Cô đang gấp gáp không biết lúc này nên như thế nào, cũng không biết làm như thế nào tìm được anh. Nhưng nữ hầu của Mộ Dung gia mà Brown mua được lại tới nói cho cô biết, Mộ Dung Miên đi cứu Mộ Dung phu nhân, nếu như cô muốn gặp anh, không muốn khiến cho Mộ Dung Miên cùng Mộ Dung phu nhân chết, hãy đi cùng cô ta.Quý Miên Miên không thể không biết đây là cạm bẫy, thế nhưng cô thực sự đang lo lắng cho Mộ Dung Miên. Cái thân thể kia của anh cũng không thể chạy quá xa được, làm thế nào đấu cùng cái loại lão yêu bà như phu nhân Jones, cho dù như thế nào cũng phải đi tìm được anh trước đã.Cho nên, Quý Miên Miên gật đầu đồng ý đi cùng cô ta.Nhưng lần này, trong lòng cô cố gắng kéo dài thời gian, cô để cho nữ hầu ở cửa đợi mình, cô đi thay quần áo, mặc một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng, nhìn thấy trên bàn trang điểm một hộp phấn bột trang điểm, một ý nghĩ xuất hiện, cô dứt khoát lấy một nắm phấn bột cất vào trong túi áo.Sau đó ra khỏi Mộ Dung gia, trong lòng cô cũng hiểu được, người giúp việc kia nói cho cô biết bản thân Mộ Dung Miên rơi vào nguy hiểm, chỉ cần cô biết thì chắn sẽ đi ra ngoài, cho nên cô lo lắng, một khi rời khỏi Mộ Dung gia, đoán chừng phu nhân Jones sẽ cho người qua bắt cóc cô.
Đau đớn khiến cho Brown khuất phục, hắn vốn là người theo chủ nghĩa quyền lợi, ở tình huống như vậy, sẽ không chút do dự lựa chọn cầu xin tha thứ.
Trong lòng hắn cảm thấy Mộ Dung Miên tuyệt đối sẽ không dám giết mình, nhiều lắm cũng chỉ là đánh hắn một trận dữ dội, nếu hắn lại tiếp tục cầu xin tha thứ, nói không chừng họ sẽ thả hắn.
Nhưng hắn lại không biết, sao Mộ Dung Miên có thể để hắn rời đi như vậy, nhất là khi hắn lại dám động tới Quý Miên Miên, điểm này anh tuyệt đối sẽ không nhượng bộ nửa phần.
Mộ Dung Miên mỉm cười nói: "Ngài Brown gấp làm gì vậy, lúc này mới bắt đầu mà, vợ của tôi vẫn là còn chưa chơi vui vẻ đâu, em nói có đúng không, Miên Miên?"
Quý Miên Miên gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, gấp làm gì, tôi mới vừa làm một chuyện mà thôi, vẫn còn rất nhiều thứ chưa làm đâu, chẳng lẽ ông lại không mong đợi sao?"
Quý Miên Miên cười tủm tỉm cúi người xuống nói với Brown: "Ông xem, ông gấp làm gì trong khi tôi còn chưa sốt ruột."
Cô nhìn cánh tay và chân của hắn nghiên cứu xem nên bắt đầu từ chỗ nào?
Quý Miên Miên cầm lưỡi dao mỏng trong tay, tia sáng lạnh dưới ánh đèn kia làm cho sống lưng người ta phát rét. Giống như bị một con thỏ có răng thép dài chăm chú nhìn vào, bất cứ lúc nào cũng sẽ mở hàm răng rắn chắc ra nhào lên cắn đứt cổ họng hắn.
Brown đau tới ánh mắt đã mơ hồ, trong lòng hắn đang run rẩy, miệng lại nói: "Cô... Rõ ràng... bất tỉnh rồi, cô... rốt cuộc tại sao... lại tỉnh? Cô không thể tỉnh lại mới đúng."
Lời này của hắn dường như là đang hỏi Quý Miên Miên, dường như cũng là tự nói với mình, hắn không cam lòng cứ như vậy mà thua.
Quý Miên Miên liếc mắt xem thường: "Ngừng, nếu tôi không bất tỉnh, liệu các ông có yên tâm mang tôi tới đây như vậy không?"
Lần này là lần phát huy thông minh đầu tiên của Quý Miên Miên từ nhỏ đến giờ, có lẽ chính cô cũng phải thừa nhận, cho tới bây giờ cô chưa lúc nào thông minh như vậy.
Thói quen mỗi ngày của cô là dựa vào Mộ Dung Miên mà ngủ, mặc dù lúc anh đột nhiên rời đi cô đã ngủ say, thế nhưng không có anh dĩ nhiên là Quý Miên Miên sẽ ngủ không yên.
Cho nên, sau khi anh rời đi không bao lâu, kỳ thật cô đã tỉnh.
Kết quả vừa mở mắt ra, liền phát hiện đã không thấy người bên cạnh.
Lúc ấy, trong lòng Quý Miên Miên có chút hồi hộp. Phản ứng đầu tiên nghĩ chẳng lẽ anh đi toilet rồi, thế nhưng cô tìm khắp phòng ngủ cũng không thấy.
Lúc này, đã không khó đoán được, Mộ Dung Miên nhất định là đi cứu Mộ Dung phu nhân rồi.
Quý Miên Miên vừa nghĩ tới sáng sớm Mộ Dung Miên đã rời đi một mình, lòng bàn tay liên tiếp đổ mồ hôi lạnh.
Cô đang gấp gáp không biết lúc này nên như thế nào, cũng không biết làm như thế nào tìm được anh. Nhưng nữ hầu của Mộ Dung gia mà Brown mua được lại tới nói cho cô biết, Mộ Dung Miên đi cứu Mộ Dung phu nhân, nếu như cô muốn gặp anh, không muốn khiến cho Mộ Dung Miên cùng Mộ Dung phu nhân chết, hãy đi cùng cô ta.
Quý Miên Miên không thể không biết đây là cạm bẫy, thế nhưng cô thực sự đang lo lắng cho Mộ Dung Miên. Cái thân thể kia của anh cũng không thể chạy quá xa được, làm thế nào đấu cùng cái loại lão yêu bà như phu nhân Jones, cho dù như thế nào cũng phải đi tìm được anh trước đã.
Cho nên, Quý Miên Miên gật đầu đồng ý đi cùng cô ta.
Nhưng lần này, trong lòng cô cố gắng kéo dài thời gian, cô để cho nữ hầu ở cửa đợi mình, cô đi thay quần áo, mặc một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng, nhìn thấy trên bàn trang điểm một hộp phấn bột trang điểm, một ý nghĩ xuất hiện, cô dứt khoát lấy một nắm phấn bột cất vào trong túi áo.
Sau đó ra khỏi Mộ Dung gia, trong lòng cô cũng hiểu được, người giúp việc kia nói cho cô biết bản thân Mộ Dung Miên rơi vào nguy hiểm, chỉ cần cô biết thì chắn sẽ đi ra ngoài, cho nên cô lo lắng, một khi rời khỏi Mộ Dung gia, đoán chừng phu nhân Jones sẽ cho người qua bắt cóc cô.
Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn ĐiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhi cảnh sát đến trước cửa phòng của khách sạn, lúc đấy Yến Thanh Ti cũng vừa mới từ trên giường của Nhạc Thính Phong bước xuống Bầu không khí trong phòng vẫn còn vương đầy mùi tình dục, quần áo vứt lung tung trên mặt đất, có thể thấy “trận chiến” đêm qua kịch liệt đến thế nào. “Đoang, Đoang” hàng chục tiếng đập cửa gấp gáp vang lên mà Yến Thanh Ti vẫn từ tốn tắm rửa, mặc quần áo, trang điểm giống như là đây là phòng của mình vậy. Cô là ai a, là Yến Thanh Ti lòng dạ độc ác, là cực phẩm hồ ly tinh, thế nên lúc nào cũng phải xinh đẹp, hoàn mỹ, luôn tỏa ánh hào quang thu hút mọi ánh nhìn. Lúc này Nhạc Thính Phong mới tỉnh dậy, trên cơ thể trần trụi vẫn còn hiện rõ một vài dấu hôn đỏ, có chút quá trớn do Yến Thanh Ti tạo ra, anh châm một điếu thuốc rồi nói: “Chỉ cần cô xin tôi, tôi sẽ giảm hai năm ngồi tù cho cô.” Yến Thanh Ti bước tới lấy điếu thuốc từ miệng anh, hít một hơi, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, sau đó cô lại đưa trả điếu thuốc về vị trí ban đầu. Bàn tay nõn nà của Yến Thanh… Đau đớn khiến cho Brown khuất phục, hắn vốn là người theo chủ nghĩa quyền lợi, ở tình huống như vậy, sẽ không chút do dự lựa chọn cầu xin tha thứ.Trong lòng hắn cảm thấy Mộ Dung Miên tuyệt đối sẽ không dám giết mình, nhiều lắm cũng chỉ là đánh hắn một trận dữ dội, nếu hắn lại tiếp tục cầu xin tha thứ, nói không chừng họ sẽ thả hắn.Nhưng hắn lại không biết, sao Mộ Dung Miên có thể để hắn rời đi như vậy, nhất là khi hắn lại dám động tới Quý Miên Miên, điểm này anh tuyệt đối sẽ không nhượng bộ nửa phần.Mộ Dung Miên mỉm cười nói: "Ngài Brown gấp làm gì vậy, lúc này mới bắt đầu mà, vợ của tôi vẫn là còn chưa chơi vui vẻ đâu, em nói có đúng không, Miên Miên?"Quý Miên Miên gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, gấp làm gì, tôi mới vừa làm một chuyện mà thôi, vẫn còn rất nhiều thứ chưa làm đâu, chẳng lẽ ông lại không mong đợi sao?"Quý Miên Miên cười tủm tỉm cúi người xuống nói với Brown: "Ông xem, ông gấp làm gì trong khi tôi còn chưa sốt ruột."Cô nhìn cánh tay và chân của hắn nghiên cứu xem nên bắt đầu từ chỗ nào?Quý Miên Miên cầm lưỡi dao mỏng trong tay, tia sáng lạnh dưới ánh đèn kia làm cho sống lưng người ta phát rét. Giống như bị một con thỏ có răng thép dài chăm chú nhìn vào, bất cứ lúc nào cũng sẽ mở hàm răng rắn chắc ra nhào lên cắn đứt cổ họng hắn.Brown đau tới ánh mắt đã mơ hồ, trong lòng hắn đang run rẩy, miệng lại nói: "Cô... Rõ ràng... bất tỉnh rồi, cô... rốt cuộc tại sao... lại tỉnh? Cô không thể tỉnh lại mới đúng."Lời này của hắn dường như là đang hỏi Quý Miên Miên, dường như cũng là tự nói với mình, hắn không cam lòng cứ như vậy mà thua.Quý Miên Miên liếc mắt xem thường: "Ngừng, nếu tôi không bất tỉnh, liệu các ông có yên tâm mang tôi tới đây như vậy không?"Lần này là lần phát huy thông minh đầu tiên của Quý Miên Miên từ nhỏ đến giờ, có lẽ chính cô cũng phải thừa nhận, cho tới bây giờ cô chưa lúc nào thông minh như vậy.Thói quen mỗi ngày của cô là dựa vào Mộ Dung Miên mà ngủ, mặc dù lúc anh đột nhiên rời đi cô đã ngủ say, thế nhưng không có anh dĩ nhiên là Quý Miên Miên sẽ ngủ không yên.Cho nên, sau khi anh rời đi không bao lâu, kỳ thật cô đã tỉnh.Kết quả vừa mở mắt ra, liền phát hiện đã không thấy người bên cạnh.Lúc ấy, trong lòng Quý Miên Miên có chút hồi hộp. Phản ứng đầu tiên nghĩ chẳng lẽ anh đi toilet rồi, thế nhưng cô tìm khắp phòng ngủ cũng không thấy.Lúc này, đã không khó đoán được, Mộ Dung Miên nhất định là đi cứu Mộ Dung phu nhân rồi.Quý Miên Miên vừa nghĩ tới sáng sớm Mộ Dung Miên đã rời đi một mình, lòng bàn tay liên tiếp đổ mồ hôi lạnh.Cô đang gấp gáp không biết lúc này nên như thế nào, cũng không biết làm như thế nào tìm được anh. Nhưng nữ hầu của Mộ Dung gia mà Brown mua được lại tới nói cho cô biết, Mộ Dung Miên đi cứu Mộ Dung phu nhân, nếu như cô muốn gặp anh, không muốn khiến cho Mộ Dung Miên cùng Mộ Dung phu nhân chết, hãy đi cùng cô ta.Quý Miên Miên không thể không biết đây là cạm bẫy, thế nhưng cô thực sự đang lo lắng cho Mộ Dung Miên. Cái thân thể kia của anh cũng không thể chạy quá xa được, làm thế nào đấu cùng cái loại lão yêu bà như phu nhân Jones, cho dù như thế nào cũng phải đi tìm được anh trước đã.Cho nên, Quý Miên Miên gật đầu đồng ý đi cùng cô ta.Nhưng lần này, trong lòng cô cố gắng kéo dài thời gian, cô để cho nữ hầu ở cửa đợi mình, cô đi thay quần áo, mặc một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng, nhìn thấy trên bàn trang điểm một hộp phấn bột trang điểm, một ý nghĩ xuất hiện, cô dứt khoát lấy một nắm phấn bột cất vào trong túi áo.Sau đó ra khỏi Mộ Dung gia, trong lòng cô cũng hiểu được, người giúp việc kia nói cho cô biết bản thân Mộ Dung Miên rơi vào nguy hiểm, chỉ cần cô biết thì chắn sẽ đi ra ngoài, cho nên cô lo lắng, một khi rời khỏi Mộ Dung gia, đoán chừng phu nhân Jones sẽ cho người qua bắt cóc cô.