Một ông già mặc âu phục đen bước xuống từ trong chiếc Bentley, đang đứng khom người trước quầy đồ nướng, như đang thỉnh cầu người thanh niên điều gì đó. "Thiếu gia, cậu cũng biết mà, chuyện năm đó lão gia làm vậy cũng là do tình thế ép buộc, tuy rằng khiến phu nhân phải chịu uất ức nhưng chưa từng đuổi cậu đi mà..." "Hơn một năm trước, lão thái gia bệnh nặng, lão gia đã sai chúng tôi đi tìm cậu cả một năm. Phải dùng đến biết bao tiền tài và quan hệ, tìm khắp hơn nửa Long Quốc, khó khăn lắm mới tìm thấy cậu." "Lẽ nào cậu thà ở rể cho một gia tộc cỏn con như Trương gia, chịu mọi áp bức, chứ cũng không về Tề gia sao? Hiện giờ cậu chính là dòng dõi duy nhất của Tề gia thế hệ này…" Lâm Ẩn nói một cách lạnh nhạt: "Chuyện của tôi không cần Tề gia quan tâm, còn chuyện của Tề gia tôi cũng không muốn nghe. Tôi mong sau này ông đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi."
Chương 1325: Cực cảnh thăng hoa
Chàng Rể Cực PhẩmTác giả: A HàoTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhMột ông già mặc âu phục đen bước xuống từ trong chiếc Bentley, đang đứng khom người trước quầy đồ nướng, như đang thỉnh cầu người thanh niên điều gì đó. "Thiếu gia, cậu cũng biết mà, chuyện năm đó lão gia làm vậy cũng là do tình thế ép buộc, tuy rằng khiến phu nhân phải chịu uất ức nhưng chưa từng đuổi cậu đi mà..." "Hơn một năm trước, lão thái gia bệnh nặng, lão gia đã sai chúng tôi đi tìm cậu cả một năm. Phải dùng đến biết bao tiền tài và quan hệ, tìm khắp hơn nửa Long Quốc, khó khăn lắm mới tìm thấy cậu." "Lẽ nào cậu thà ở rể cho một gia tộc cỏn con như Trương gia, chịu mọi áp bức, chứ cũng không về Tề gia sao? Hiện giờ cậu chính là dòng dõi duy nhất của Tề gia thế hệ này…" Lâm Ẩn nói một cách lạnh nhạt: "Chuyện của tôi không cần Tề gia quan tâm, còn chuyện của Tề gia tôi cũng không muốn nghe. Tôi mong sau này ông đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi." Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc lại hai mươi năm nữa trôi qua. Trong tiên thổ, trên mặt hồ có gió nhẹ thổi qua, khiến nước trong hồ dao động. Lâm Ẩn để trần ngồi trên mặt hồ, lúc này, hơi thở đáng sợ trên người Lâm Ẩn đã biến mất hết, giống hệt như một người bình thường vậy. Nhưng tia chớp bạc không ngừng lượn quanh người anh lại cho người khác biết người này không hề tầm thường. ! “Không tệ, có thể đi vào rồi”. Người đưa đò nhìn Lâm Ẩn đang ngồi xếp bằng trên mặt hồ, ung dung nói. “Vẫn chưa đủ, thực lực của hắn lúc này không chênh lệch mấy lúc ta đi vào, nhiều nhất chỉ có thể hấp thụ hai ba giọt suối Hỗn Độn thôi, muốn nhanh chóng phát triển hoàn toàn không đủ”, chim đại bàng cánh vàng cất lời: “Bây giờ đã cách bảy vạn năm với lúc ta đi vào, ta cũng mất bảy vạn năm mới bước vào Ẩn Nhất cảnh trung kỳ, thời gian của hắn quá ngắn, hơn nữa suối Hỗn Độn chỉ có một cơ hội hấp thu, vẫn nên đợi hắn bước vào Hư Đạo rồi hẳn vào”. “Cho hắn thêm mười năm nữa, nếu không thể bước vào Hư Đạo cảnh thì vẫn phải đi vào, không thì sẽ không kịp”, người đưa đò lắc đầu: “Ta cảm nhận được đã có một cao thủ Ẩn Nhất cảnh tiến vào thiên vực Tiểu Đông, nhưng ngại vì trận pháp trên hành tinh xanh vẫn chưa mất đi hiệu lực nên bọn họ vẫn không ra tay, nếu trận pháp mất đi hiệu lực, chắc chắn bọn họ sẽ tấn công đầu tiên”. “Có thể!” Đại bàng vàng gật đầu. Lâm Ẩn vẫn luôn đắm chìm trong trạng thái tu luyện, không biết gì về những chuyện đang xảy ra bên ngoài. “Nuốt!” Lâm Ẩn bấm pháp quyết, uống mười mấy giọt suối Hỗn Độn vào trong miệng như cá voi uống nước. Bên ngoài cơ thể của Lâm Ẩn xuất hiện vô số mây mù màu vàng nhạt, bao phủ lấy anh. Thân thể của anh vẫn ngồi thẳng bên suối Hỗn Độn, nhưng thần hồn thì đã rời khỏi thân thể, ngồi xếp bằng trên thân thể. Lúc này, anh không chỉ có tiên luân tạo hóa treo cao trên đỉnh đầu, mà sau lưng còn có thần quang cửu sắc từ từ chuyển động, thân thể lấp lánh trong suốt như một viên kim cương sáng chói, không chút tì vết. Thậm chí ngay cả thần hồn đang ngồi thẳng trên người của Lâm Ẩn cũng trở nên trong suốt, sáng lấp lánh. Thần hồn của anh chưa từng chói mắt như vậy bao giờ, tựa như mặt trời xuất hiện trong không trung vậy.
Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc lại hai mươi năm nữa trôi qua. Trong tiên thổ, trên mặt hồ có gió nhẹ thổi qua, khiến nước trong hồ dao động.
Lâm Ẩn để trần ngồi trên mặt hồ, lúc này, hơi thở đáng sợ trên người Lâm Ẩn đã biến mất hết, giống hệt như một người bình thường vậy.
Nhưng tia chớp bạc không ngừng lượn quanh người anh lại cho người khác biết người này không hề tầm thường. ! “Không tệ, có thể đi vào rồi”.
Người đưa đò nhìn Lâm Ẩn đang ngồi xếp bằng trên mặt hồ, ung dung nói.
“Vẫn chưa đủ, thực lực của hắn lúc này không chênh lệch mấy lúc ta đi vào, nhiều nhất chỉ có thể hấp thụ hai ba giọt suối Hỗn Độn thôi, muốn nhanh chóng phát triển hoàn toàn không đủ”, chim đại bàng cánh vàng cất lời: “Bây giờ đã cách bảy vạn năm với lúc ta đi vào, ta cũng mất bảy vạn năm mới bước vào Ẩn Nhất cảnh trung kỳ, thời gian của hắn quá ngắn, hơn nữa suối Hỗn Độn chỉ có một cơ hội hấp thu, vẫn nên đợi hắn bước vào Hư Đạo rồi hẳn vào”.
“Cho hắn thêm mười năm nữa, nếu không thể bước vào Hư Đạo cảnh thì vẫn phải đi vào, không thì sẽ không kịp”, người đưa đò lắc đầu: “Ta cảm nhận được đã có một cao thủ Ẩn Nhất cảnh tiến vào thiên vực Tiểu Đông, nhưng ngại vì trận pháp trên hành tinh xanh vẫn chưa mất đi hiệu lực nên bọn họ vẫn không ra tay, nếu trận pháp mất đi hiệu lực, chắc chắn bọn họ sẽ tấn công đầu tiên”.
“Có thể!”
Đại bàng vàng gật đầu.
Lâm Ẩn vẫn luôn đắm chìm trong trạng thái tu luyện, không biết gì về những chuyện đang xảy ra bên ngoài.
“Nuốt!”
Lâm Ẩn bấm pháp quyết, uống mười mấy giọt suối Hỗn Độn vào trong miệng như cá voi uống nước.
Bên ngoài cơ thể của Lâm Ẩn xuất hiện vô số mây mù màu vàng nhạt, bao phủ lấy anh.
Thân thể của anh vẫn ngồi thẳng bên suối Hỗn Độn, nhưng thần hồn thì đã rời khỏi thân thể, ngồi xếp bằng trên thân thể. Lúc này, anh không chỉ có tiên luân tạo hóa treo cao trên đỉnh đầu, mà sau lưng còn có thần quang cửu sắc từ từ chuyển động, thân thể lấp lánh trong suốt như một viên kim cương sáng chói, không chút tì vết.
Thậm chí ngay cả thần hồn đang ngồi thẳng trên người của Lâm Ẩn cũng trở nên trong suốt, sáng lấp lánh.
Thần hồn của anh chưa từng chói mắt như vậy bao giờ, tựa như mặt trời xuất hiện trong không trung vậy.
Chàng Rể Cực PhẩmTác giả: A HàoTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhMột ông già mặc âu phục đen bước xuống từ trong chiếc Bentley, đang đứng khom người trước quầy đồ nướng, như đang thỉnh cầu người thanh niên điều gì đó. "Thiếu gia, cậu cũng biết mà, chuyện năm đó lão gia làm vậy cũng là do tình thế ép buộc, tuy rằng khiến phu nhân phải chịu uất ức nhưng chưa từng đuổi cậu đi mà..." "Hơn một năm trước, lão thái gia bệnh nặng, lão gia đã sai chúng tôi đi tìm cậu cả một năm. Phải dùng đến biết bao tiền tài và quan hệ, tìm khắp hơn nửa Long Quốc, khó khăn lắm mới tìm thấy cậu." "Lẽ nào cậu thà ở rể cho một gia tộc cỏn con như Trương gia, chịu mọi áp bức, chứ cũng không về Tề gia sao? Hiện giờ cậu chính là dòng dõi duy nhất của Tề gia thế hệ này…" Lâm Ẩn nói một cách lạnh nhạt: "Chuyện của tôi không cần Tề gia quan tâm, còn chuyện của Tề gia tôi cũng không muốn nghe. Tôi mong sau này ông đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi." Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc lại hai mươi năm nữa trôi qua. Trong tiên thổ, trên mặt hồ có gió nhẹ thổi qua, khiến nước trong hồ dao động. Lâm Ẩn để trần ngồi trên mặt hồ, lúc này, hơi thở đáng sợ trên người Lâm Ẩn đã biến mất hết, giống hệt như một người bình thường vậy. Nhưng tia chớp bạc không ngừng lượn quanh người anh lại cho người khác biết người này không hề tầm thường. ! “Không tệ, có thể đi vào rồi”. Người đưa đò nhìn Lâm Ẩn đang ngồi xếp bằng trên mặt hồ, ung dung nói. “Vẫn chưa đủ, thực lực của hắn lúc này không chênh lệch mấy lúc ta đi vào, nhiều nhất chỉ có thể hấp thụ hai ba giọt suối Hỗn Độn thôi, muốn nhanh chóng phát triển hoàn toàn không đủ”, chim đại bàng cánh vàng cất lời: “Bây giờ đã cách bảy vạn năm với lúc ta đi vào, ta cũng mất bảy vạn năm mới bước vào Ẩn Nhất cảnh trung kỳ, thời gian của hắn quá ngắn, hơn nữa suối Hỗn Độn chỉ có một cơ hội hấp thu, vẫn nên đợi hắn bước vào Hư Đạo rồi hẳn vào”. “Cho hắn thêm mười năm nữa, nếu không thể bước vào Hư Đạo cảnh thì vẫn phải đi vào, không thì sẽ không kịp”, người đưa đò lắc đầu: “Ta cảm nhận được đã có một cao thủ Ẩn Nhất cảnh tiến vào thiên vực Tiểu Đông, nhưng ngại vì trận pháp trên hành tinh xanh vẫn chưa mất đi hiệu lực nên bọn họ vẫn không ra tay, nếu trận pháp mất đi hiệu lực, chắc chắn bọn họ sẽ tấn công đầu tiên”. “Có thể!” Đại bàng vàng gật đầu. Lâm Ẩn vẫn luôn đắm chìm trong trạng thái tu luyện, không biết gì về những chuyện đang xảy ra bên ngoài. “Nuốt!” Lâm Ẩn bấm pháp quyết, uống mười mấy giọt suối Hỗn Độn vào trong miệng như cá voi uống nước. Bên ngoài cơ thể của Lâm Ẩn xuất hiện vô số mây mù màu vàng nhạt, bao phủ lấy anh. Thân thể của anh vẫn ngồi thẳng bên suối Hỗn Độn, nhưng thần hồn thì đã rời khỏi thân thể, ngồi xếp bằng trên thân thể. Lúc này, anh không chỉ có tiên luân tạo hóa treo cao trên đỉnh đầu, mà sau lưng còn có thần quang cửu sắc từ từ chuyển động, thân thể lấp lánh trong suốt như một viên kim cương sáng chói, không chút tì vết. Thậm chí ngay cả thần hồn đang ngồi thẳng trên người của Lâm Ẩn cũng trở nên trong suốt, sáng lấp lánh. Thần hồn của anh chưa từng chói mắt như vậy bao giờ, tựa như mặt trời xuất hiện trong không trung vậy.