Ánh nắng tươi sáng, xuân về hoa nở, xung quanh tràn ngập sức sống. Ngày báo danh mỗi năm một lần của học viện Bắc Đấu lại đến. Trong Bắc Đấu Thành tràn ngập khí tức thanh xuân. Các học sinh đến từ tỉnh Bắc Đấu và các tỉnh lớn xung quanh đều tới đây. Mười sáu cửa thành cực lớn của Bắc Đấu Thành đều rộng mở, thể hiện sự hoan nghênh đón chào đối với học sinh các nơi. Một... hai... ba bốn năm... Tại cửa thành thứ mười một của Bắc Đấu Thành, Vu Nhai đang đứng thẳng ở trước cửa thành, thoáng đảo mắt nhìn lướt qua các học sinh đi ngang trước mặt mình. Học viện Bắc Đấu khai giảng hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào với hắn. Hắn chỉ là một trong các tiểu binh thủ thành tại Bắc Đấu Thành mà thôi. Hắn mặc áo giáp có khắc thất tinh bắc đẩu, trong tay cầm trường thương cao hơn hắn nửa cái đầu, đứng thẳng ở giữa cửa thành. Thỉnh thoảng khi nhìn thấy người nào khả nghi hắn liền cản lại, cáo mượn oai hùm tra hỏi bọn họ một chút. Nếu như lời nói của bọn họ có vấn đề nhỏ nào đó, hắn có thể ngoắc ngón…

Chương 1742: Tồn tại giống như ngài?

Triệu Hoán Thần BinhTác giả: Hạ Nhật Dịch LãnhTruyện Converter, Truyện Hoàn Thành, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Xuyên KhôngÁnh nắng tươi sáng, xuân về hoa nở, xung quanh tràn ngập sức sống. Ngày báo danh mỗi năm một lần của học viện Bắc Đấu lại đến. Trong Bắc Đấu Thành tràn ngập khí tức thanh xuân. Các học sinh đến từ tỉnh Bắc Đấu và các tỉnh lớn xung quanh đều tới đây. Mười sáu cửa thành cực lớn của Bắc Đấu Thành đều rộng mở, thể hiện sự hoan nghênh đón chào đối với học sinh các nơi. Một... hai... ba bốn năm... Tại cửa thành thứ mười một của Bắc Đấu Thành, Vu Nhai đang đứng thẳng ở trước cửa thành, thoáng đảo mắt nhìn lướt qua các học sinh đi ngang trước mặt mình. Học viện Bắc Đấu khai giảng hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào với hắn. Hắn chỉ là một trong các tiểu binh thủ thành tại Bắc Đấu Thành mà thôi. Hắn mặc áo giáp có khắc thất tinh bắc đẩu, trong tay cầm trường thương cao hơn hắn nửa cái đầu, đứng thẳng ở giữa cửa thành. Thỉnh thoảng khi nhìn thấy người nào khả nghi hắn liền cản lại, cáo mượn oai hùm tra hỏi bọn họ một chút. Nếu như lời nói của bọn họ có vấn đề nhỏ nào đó, hắn có thể ngoắc ngón… Nói cách khác, Đoạn Thiên Chân Thần ngoại trừ có thể vận dụng một chút lực lượng của Độc Cô Khiếu Qua ra, cái gì cũng không có. Nói cách khác, dựa vào Độc Cô Khiếu Qua, hắn không có khả năng trốn thoát. Hừ, mặc dù có thể phát huy tất cả thực lực của Độc Cô Khiếu Qua thì như thế nào? Nơi này chính là long đàm hổ huyệt của Độc Cô gia. Hắn cũng không giống như Vu Nhai lúc trước. Chí ít, không ít trưởng lão vẫn cho rằng Vu Nhai là người của Độc Cô gia.Không phải là người của Độc Cô gia, đó chính là tử địch. Bọn họ không còn phải lo lắng tới vấn đề mặt mũi khi bao vây tấn công hay không bao vây tấn công nữa.Nếu thân thể Độc Cô Khiếu Qua chỉ là gánh nặng, vậy hắn quyết đoán buông tha cổ thi thể này.- Hắc, lão gia chủ các ngươi, trả lại cho các ngươi.Cứ như vậy, Đoạn Thiên Chân Thần đột nhiên thoát khỏi thi thể Độc Cô Khiếu Qua, ném thi thể về phía sau. Sau đó chỉ còn lại có một đạo hư ảnh, hoặc nói là linh thể. Trong nháy mắt, xung quanh linh thể hắn đã gắn đầy phù văn...- Phù văn trận, ngăn cản hắn...Vu Nhai liếc mắt liền nhìn ra được Đoạn Thiên Chân Thần muốn lợi dụng phù văn trận chạy mất.- Đoạn Thiên Chân Thần, đi tới địa bàn Lạc Thiên Nguyên Giới ta, còn muốn trốn sao? Tuy rằng thế giới của ta bị nghiền nát từ lâu, nhưng cũng không phải là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.Giọng nói trầm thấp của Lạc Thiên Kiếm Linh giống như thần linh vang lên. Bỗng nhiên, một cảnh tượng quỷ dị hơn phát sinh. Chỉ thấy ở xung quanh chỗ phù văn trận của Đoạn Thiên Chân Thần, đột nhiên sáng lên từng ánh huỳnh quang quỷ dị...Không biết chúng là từ đâu đến. Không, hình như chính là từ mặt đất dưới chân mọc lên. Hừ, Lạc Thiên Nguyên Giới trực tiếp tan vỡ cũng biến thành Độc Cô Thần Thành. Nói cách khác, ở trong Độc Cô Thần Thành, Lạc Thiên Kiếm Linh chính là thần.Hắc, Lạc Thiên Chân Thần biến mất. Lạc Thiên Kiếm Linh đương nhiên chính là thần!- Tâm trận đáng ghét. Chỉ có điều Lạc Thiên Kiếm Linh, chút lực lượng vỡ nát đó của ngươi căn bản không nhốt được ta đâu.- Ta không nhốt được ngươi, không có nghĩa là Độc Cô gia không nhốt được ngươi. Không, ta cũng không nói là muốn vây khốn ngươi. Ta là muốn tiêu diệt ngươi. Các huynh đệ Độc Cô gia, sắp xếp chiếu vị trí các quang điểm phía trên, phát ra kiếm đạo của các ngươi, giết chết hắn cho ta. Nhớ kỹ, chỉ cần bạo phát kiếm đạo của các ngươi, không cần các ngươi sử dụng kiếm kỹ và huyền khí.Lạc Thiên Kiếm Linh cúi đầu ra lệnh cho tất cả trưởng lão Độc Cô gia.Các trưởng lão mặt nhìn lên. Trong đó không ít người cũng không biết Lạc Thiên Kiếm Linh là ai. Nghe lệnh sao?- Hắn chính là Kiếm Thần trong thanh kiếm thần bí. Nghe lệnh, lên!Lão đại ca Độc Cô Khiếu Long đã từng tiến vào Nghịch, kiếm thần bí, may mắn từng gặp được Lạc Thiên Kiếm Linh. Mặc dù chỉ mới gặp một lần, nhưng giọng nói này hắn không có khả năng quên được. Nói xong hắn cũng trực tiếp đứng trên khoảng không theo ánh sáng huỳnh quang đang muốn vây khốn Đoạn Thiên Chân Thần...Những người khác liếc mắt nhìn nhau, sau đó theo lên, đồng thời phát ra kiếm đạo thuộc về mỗi người...- A a a... Lạc Thiên, ta với ngươi không đội trời chung...- Giữa chúng ta vốn không có gì để cùng tồn tại.Giọng nói Lạc Thiên Kiếm Linh mang theo tiếng cười nhạt.- Vu Nhai, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Vu Nhai, a a a... Ầm...Cuối cùng, Đoạn Thiên Chân Thần nhìn về phía Vu Nhai, phát ra tiếng căm giận. Hắn hận Vu Nhai còn hơn cả hận Lạc Thiên Kiếm Linh. Dù sao Lạc Thiên cùng Đoạn Thiên vốn chính là đại địch. Nếu không phải Vu Nhai vạch trần hắn, hắn làm sao có kết quả này?Lại nói, trước đây Vu Nhai vẫn đánh hắn mất rất nhiều lực lượng bản nguyên. Trên người Vu Nhai còn có Thần Chi Nguyên Giới mới hắn muốn!Đương nhiên, lúc này Đoạn Thiên Chân Thần cũng không thể quên hắn tới chính là để bắt Vu Nhai, cướp đoạt Thần Chi Nguyên Giới mới. Trái lại Vu Nhai đối phó hắn không phải rất bình thường sao? Nói chung, hắn chính là hận!- Chết sao?Vu Nhai ngơ ngác nói.Đoạn Thiên Chân Thần sẽ không chết như vậy chứ? Các cao thủ Độc Cô gia chiếu theo vị trí Lạc Thiên Kiếm Linh phân phó mà đứng, đồng thời phát ra kiếm đạo của từng người, hợp thành Tâm trận thuộc về Lạc Thiên Nguyên Giới như Đoạn Thiên Chân Thần đã nói hoặc nói là Kiếm đạo tâm trận, trực tiếp ép phù văn trận cùng với linh thể Đoạn Thiên Chân Thần hắn thành mảnh nhỏ. Hắn sẽ không chết như vậy chứ?Không chỉ Vu Nhai đang ngẩn người, những người khác trong Độc Cô gia cũng đang ngẩn người. Độc Cô gia thật sự gặp phải nguy cơ tới mức không thể tưởng tượng nổi. Không ngờ đám trưởng lão bọn họ lại trơ mắt nhìn một hàng giả ở trước mặt bọn họ muốn làm gì thì làm!May là hắn không hạ mệnh lệnh khác, chỉ ra mệnh lệnh đối phó với Vu Nhai. Nếu làm không tốt sẽ có tổn thất vô cùng nghiêm trọng.Các trưởng lão đứng ở nơi đó, đầu óc có thể nói là hỏng bét. Bọn họ cũng nghĩ không ra vì sao Đoạn Thiên Chân Thần này mặc dù vận dụng thần kiếm lệnh cũng chỉ vì đối phó với Vu Nhai, mà không phải muốn làm Độc Cô gia trở nên hỗn loạn. Được rồi, ngay cả Đoạn Thiên Chân Thần là cái gì bọn họ cũng không biết.Nói chung, bọn họ đều theo bản năng nhìn về phía thi thể Độc Cô Khiếu Qua và Độc Cô Diệt Ninh. Trong lòng bọn họ cảm thấy rất nặng nề, có cảm giác đỉnh núi muốn sụp xuống. Mặc dù bọn họ là đệ nhất gia tộc đại lục Thần Huyền, cũng có nguy cơ có thể bị tiêu diệt. Sự kiện lần này đã cho bọn họ một lời cảnh tỉnh nặng nề. Bất kể thế nào, Đoạn Thiên Chân Thần kia đã chết!- Không nên cao hứng quá sớm. Đoạn Thiên Chân Thần còn chưa chết. Chết chỉ là phân thân của hắn mà thôi.Đúng vào lúc này, giọng nói của Lạc Thiên Kiếm Linh lại trực tiếp vang lên, giống như một chậu nước lạnh trực tiếp tưới xuống khiến mọi người tỉnh lại. Mỗi người khiếp sợ ngẩng đầu lên. Tuy rằng bọn họ không nhìn thấy được Lạc Thiên Kiếm Linh, lại dường như có thể cảm giác được hắn đang ở phía trên. Vẫn là vị lão đại ca Độc Cô Khiếu Long nói chuyện trước:- Kiếm Thần tiền bối. Đoạn Thiên Chân Thần rốt cuộc là vật gì? Tại sao hắn lại muốn đối phó với Vu Nhai? Đối với Độc Cô gia chúng ta có uy hiếp hay không? Chúng ta nên báo thù thế nào? Làm sao khiến hắn phải trả cái giá thật lớn cho chuyện ngày hôm nay, cũng như bóp chết kẻ địch này?Các vấn đề liên tục được đưa ra. Độc Cô Khiếu Long còn có rất nhiều điều muốn hỏi. Chỉ là trong lúc nhất thời không biết nên hỏi thế nào.- Đoạn Thiên Chân Thần là vật gì? A, Độc Cô gia chúng ta vì sao thích một mình một kiếm tung hoành thiên hạ? Có phải chính là muốn tìm kiếm tồn tại giống như ta? Hiện tại ta có thể nói cho các ngươi biết, Đoạn Thiên Chân Thần chính là tồn tại giống như ta. Hơn nữa, thương thế hắn không nặng như ta. Thế giới của hắn cũng không có bị nghiền nát. Thế giới của ta lại trở thành Độc Cô Thần Thành nối liền với đại lục Thần Huyền.- Cái gì, tồn tại giống như ngài sao?Các trưởng lão đều sợ ngây người, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại

Nói cách khác, Đoạn Thiên
Chân Thần ngoại trừ có thể vận dụng một chút lực lượng của Độc Cô Khiếu
Qua ra, cái gì cũng không có. Nói cách khác, dựa vào Độc Cô Khiếu Qua,
hắn không có khả năng trốn thoát. Hừ, mặc dù có thể phát huy tất cả thực lực của Độc Cô Khiếu Qua thì như thế nào? Nơi này chính là long đàm hổ
huyệt của Độc Cô gia. Hắn cũng không giống như Vu Nhai lúc trước. Chí
ít, không ít trưởng lão vẫn cho rằng Vu Nhai là người của Độc Cô gia.

Không phải là người của Độc Cô gia, đó chính là tử địch. Bọn họ không
còn phải lo lắng tới vấn đề mặt mũi khi bao vây tấn công hay không bao
vây tấn công nữa.

Nếu thân thể Độc Cô Khiếu Qua chỉ là gánh nặng, vậy hắn quyết đoán buông tha cổ thi thể này.

- Hắc, lão gia chủ các ngươi, trả lại cho các ngươi.

Cứ như vậy, Đoạn Thiên Chân Thần đột nhiên thoát khỏi thi thể Độc Cô
Khiếu Qua, ném thi thể về phía sau. Sau đó chỉ còn lại có một đạo hư
ảnh, hoặc nói là linh thể. Trong nháy mắt, xung quanh linh thể hắn đã
gắn đầy phù văn...

- Phù văn trận, ngăn cản hắn...

Vu Nhai liếc mắt liền nhìn ra được Đoạn Thiên Chân Thần muốn lợi dụng phù văn trận chạy mất.

- Đoạn Thiên Chân Thần, đi tới địa bàn Lạc Thiên Nguyên Giới ta, còn
muốn trốn sao? Tuy rằng thế giới của ta bị nghiền nát từ lâu, nhưng cũng không phải là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Giọng nói trầm thấp của Lạc Thiên Kiếm Linh giống như thần linh vang
lên. Bỗng nhiên, một cảnh tượng quỷ dị hơn phát sinh. Chỉ thấy ở xung
quanh chỗ phù văn trận của Đoạn Thiên Chân Thần, đột nhiên sáng lên từng ánh huỳnh quang quỷ dị...

Không biết chúng là từ đâu đến. Không, hình như chính là từ mặt đất dưới chân mọc lên. Hừ, Lạc Thiên Nguyên Giới trực tiếp tan vỡ cũng biến
thành Độc Cô Thần Thành. Nói cách khác, ở trong Độc Cô Thần Thành, Lạc
Thiên Kiếm Linh chính là thần.

Hắc, Lạc Thiên Chân Thần biến mất. Lạc Thiên Kiếm Linh đương nhiên chính là thần!

- Tâm trận đáng ghét. Chỉ có điều Lạc Thiên Kiếm Linh, chút lực lượng vỡ nát đó của ngươi căn bản không nhốt được ta đâu.

- Ta không nhốt được ngươi, không có nghĩa là Độc Cô gia không nhốt được ngươi. Không, ta cũng không nói là muốn vây khốn ngươi. Ta là muốn tiêu diệt ngươi. Các huynh đệ Độc Cô gia, sắp xếp chiếu vị trí các quang
điểm phía trên, phát ra kiếm đạo của các ngươi, giết chết hắn cho ta.
Nhớ kỹ, chỉ cần bạo phát kiếm đạo của các ngươi, không cần các ngươi sử
dụng kiếm kỹ và huyền khí.

Lạc Thiên Kiếm Linh cúi đầu ra lệnh cho tất cả trưởng lão Độc Cô gia.

Các trưởng lão mặt nhìn lên. Trong đó không ít người cũng không biết Lạc Thiên Kiếm Linh là ai. Nghe lệnh sao?

- Hắn chính là Kiếm Thần trong thanh kiếm thần bí. Nghe lệnh, lên!

Lão đại ca Độc Cô Khiếu Long đã từng tiến vào Nghịch, kiếm thần bí, may
mắn từng gặp được Lạc Thiên Kiếm Linh. Mặc dù chỉ mới gặp một lần, nhưng giọng nói này hắn không có khả năng quên được. Nói xong hắn cũng trực
tiếp đứng trên khoảng không theo ánh sáng huỳnh quang đang muốn vây khốn Đoạn Thiên Chân Thần...

Những người khác liếc mắt nhìn nhau, sau đó theo lên, đồng thời phát ra kiếm đạo thuộc về mỗi người...

- A a a... Lạc Thiên, ta với ngươi không đội trời chung...

- Giữa chúng ta vốn không có gì để cùng tồn tại.

Giọng nói Lạc Thiên Kiếm Linh mang theo tiếng cười nhạt.

- Vu Nhai, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Vu Nhai, a a a... Ầm...

Cuối cùng, Đoạn Thiên Chân Thần nhìn về phía Vu Nhai, phát ra tiếng căm
giận. Hắn hận Vu Nhai còn hơn cả hận Lạc Thiên Kiếm Linh. Dù sao Lạc
Thiên cùng Đoạn Thiên vốn chính là đại địch. Nếu không phải Vu Nhai vạch trần hắn, hắn làm sao có kết quả này?

Lại nói, trước đây Vu Nhai vẫn đánh hắn mất rất nhiều lực lượng bản
nguyên. Trên người Vu Nhai còn có Thần Chi Nguyên Giới mới hắn muốn!

Đương nhiên, lúc này Đoạn Thiên Chân Thần cũng không thể quên hắn tới
chính là để bắt Vu Nhai, cướp đoạt Thần Chi Nguyên Giới mới. Trái lại Vu Nhai đối phó hắn không phải rất bình thường sao? Nói chung, hắn chính
là hận!

- Chết sao?

Vu Nhai ngơ ngác nói.

Đoạn Thiên Chân Thần sẽ không chết như vậy chứ? Các cao thủ Độc Cô gia
chiếu theo vị trí Lạc Thiên Kiếm Linh phân phó mà đứng, đồng thời phát
ra kiếm đạo của từng người, hợp thành Tâm trận thuộc về Lạc Thiên Nguyên Giới như Đoạn Thiên Chân Thần đã nói hoặc nói là Kiếm đạo tâm trận,
trực tiếp ép phù văn trận cùng với linh thể Đoạn Thiên Chân Thần hắn
thành mảnh nhỏ. Hắn sẽ không chết như vậy chứ?

Không chỉ Vu Nhai đang ngẩn người, những người khác trong Độc Cô gia
cũng đang ngẩn người. Độc Cô gia thật sự gặp phải nguy cơ tới mức không
thể tưởng tượng nổi. Không ngờ đám trưởng lão bọn họ lại trơ mắt nhìn
một hàng giả ở trước mặt bọn họ muốn làm gì thì làm!

May là hắn không hạ mệnh lệnh khác, chỉ ra mệnh lệnh đối phó với Vu Nhai. Nếu làm không tốt sẽ có tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Các trưởng lão đứng ở nơi đó, đầu óc có thể nói là hỏng bét. Bọn họ cũng nghĩ không ra vì sao Đoạn Thiên Chân Thần này mặc dù vận dụng thần kiếm lệnh cũng chỉ vì đối phó với Vu Nhai, mà không phải muốn làm Độc Cô gia trở nên hỗn loạn. Được rồi, ngay cả Đoạn Thiên Chân Thần là cái gì bọn
họ cũng không biết.

Nói chung, bọn họ đều theo bản năng nhìn về phía thi thể Độc Cô Khiếu
Qua và Độc Cô Diệt Ninh. Trong lòng bọn họ cảm thấy rất nặng nề, có cảm
giác đỉnh núi muốn sụp xuống. Mặc dù bọn họ là đệ nhất gia tộc đại lục
Thần Huyền, cũng có nguy cơ có thể bị tiêu diệt. Sự kiện lần này đã cho
bọn họ một lời cảnh tỉnh nặng nề. Bất kể thế nào, Đoạn Thiên Chân Thần
kia đã chết!

- Không nên cao hứng quá sớm. Đoạn Thiên Chân Thần còn chưa chết. Chết chỉ là phân thân của hắn mà thôi.

Đúng vào lúc này, giọng nói của Lạc Thiên Kiếm Linh lại trực tiếp vang
lên, giống như một chậu nước lạnh trực tiếp tưới xuống khiến mọi người
tỉnh lại. Mỗi người khiếp sợ ngẩng đầu lên. Tuy rằng bọn họ không nhìn
thấy được Lạc Thiên Kiếm Linh, lại dường như có thể cảm giác được hắn
đang ở phía trên. Vẫn là vị lão đại ca Độc Cô Khiếu Long nói chuyện
trước:

- Kiếm Thần tiền bối. Đoạn Thiên Chân Thần rốt cuộc là vật gì? Tại sao
hắn lại muốn đối phó với Vu Nhai? Đối với Độc Cô gia chúng ta có uy hiếp hay không? Chúng ta nên báo thù thế nào? Làm sao khiến hắn phải trả cái giá thật lớn cho chuyện ngày hôm nay, cũng như bóp chết kẻ địch này?

Các vấn đề liên tục được đưa ra. Độc Cô Khiếu Long còn có rất nhiều điều muốn hỏi. Chỉ là trong lúc nhất thời không biết nên hỏi thế nào.

- Đoạn Thiên Chân Thần là vật gì? A, Độc Cô gia chúng ta vì sao thích
một mình một kiếm tung hoành thiên hạ? Có phải chính là muốn tìm kiếm
tồn tại giống như ta? Hiện tại ta có thể nói cho các ngươi biết, Đoạn
Thiên Chân Thần chính là tồn tại giống như ta. Hơn nữa, thương thế hắn
không nặng như ta. Thế giới của hắn cũng không có bị nghiền nát. Thế
giới của ta lại trở thành Độc Cô Thần Thành nối liền với đại lục Thần
Huyền.

- Cái gì, tồn tại giống như ngài sao?

Các trưởng lão đều sợ ngây người, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại

Triệu Hoán Thần BinhTác giả: Hạ Nhật Dịch LãnhTruyện Converter, Truyện Hoàn Thành, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Xuyên KhôngÁnh nắng tươi sáng, xuân về hoa nở, xung quanh tràn ngập sức sống. Ngày báo danh mỗi năm một lần của học viện Bắc Đấu lại đến. Trong Bắc Đấu Thành tràn ngập khí tức thanh xuân. Các học sinh đến từ tỉnh Bắc Đấu và các tỉnh lớn xung quanh đều tới đây. Mười sáu cửa thành cực lớn của Bắc Đấu Thành đều rộng mở, thể hiện sự hoan nghênh đón chào đối với học sinh các nơi. Một... hai... ba bốn năm... Tại cửa thành thứ mười một của Bắc Đấu Thành, Vu Nhai đang đứng thẳng ở trước cửa thành, thoáng đảo mắt nhìn lướt qua các học sinh đi ngang trước mặt mình. Học viện Bắc Đấu khai giảng hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào với hắn. Hắn chỉ là một trong các tiểu binh thủ thành tại Bắc Đấu Thành mà thôi. Hắn mặc áo giáp có khắc thất tinh bắc đẩu, trong tay cầm trường thương cao hơn hắn nửa cái đầu, đứng thẳng ở giữa cửa thành. Thỉnh thoảng khi nhìn thấy người nào khả nghi hắn liền cản lại, cáo mượn oai hùm tra hỏi bọn họ một chút. Nếu như lời nói của bọn họ có vấn đề nhỏ nào đó, hắn có thể ngoắc ngón… Nói cách khác, Đoạn Thiên Chân Thần ngoại trừ có thể vận dụng một chút lực lượng của Độc Cô Khiếu Qua ra, cái gì cũng không có. Nói cách khác, dựa vào Độc Cô Khiếu Qua, hắn không có khả năng trốn thoát. Hừ, mặc dù có thể phát huy tất cả thực lực của Độc Cô Khiếu Qua thì như thế nào? Nơi này chính là long đàm hổ huyệt của Độc Cô gia. Hắn cũng không giống như Vu Nhai lúc trước. Chí ít, không ít trưởng lão vẫn cho rằng Vu Nhai là người của Độc Cô gia.Không phải là người của Độc Cô gia, đó chính là tử địch. Bọn họ không còn phải lo lắng tới vấn đề mặt mũi khi bao vây tấn công hay không bao vây tấn công nữa.Nếu thân thể Độc Cô Khiếu Qua chỉ là gánh nặng, vậy hắn quyết đoán buông tha cổ thi thể này.- Hắc, lão gia chủ các ngươi, trả lại cho các ngươi.Cứ như vậy, Đoạn Thiên Chân Thần đột nhiên thoát khỏi thi thể Độc Cô Khiếu Qua, ném thi thể về phía sau. Sau đó chỉ còn lại có một đạo hư ảnh, hoặc nói là linh thể. Trong nháy mắt, xung quanh linh thể hắn đã gắn đầy phù văn...- Phù văn trận, ngăn cản hắn...Vu Nhai liếc mắt liền nhìn ra được Đoạn Thiên Chân Thần muốn lợi dụng phù văn trận chạy mất.- Đoạn Thiên Chân Thần, đi tới địa bàn Lạc Thiên Nguyên Giới ta, còn muốn trốn sao? Tuy rằng thế giới của ta bị nghiền nát từ lâu, nhưng cũng không phải là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.Giọng nói trầm thấp của Lạc Thiên Kiếm Linh giống như thần linh vang lên. Bỗng nhiên, một cảnh tượng quỷ dị hơn phát sinh. Chỉ thấy ở xung quanh chỗ phù văn trận của Đoạn Thiên Chân Thần, đột nhiên sáng lên từng ánh huỳnh quang quỷ dị...Không biết chúng là từ đâu đến. Không, hình như chính là từ mặt đất dưới chân mọc lên. Hừ, Lạc Thiên Nguyên Giới trực tiếp tan vỡ cũng biến thành Độc Cô Thần Thành. Nói cách khác, ở trong Độc Cô Thần Thành, Lạc Thiên Kiếm Linh chính là thần.Hắc, Lạc Thiên Chân Thần biến mất. Lạc Thiên Kiếm Linh đương nhiên chính là thần!- Tâm trận đáng ghét. Chỉ có điều Lạc Thiên Kiếm Linh, chút lực lượng vỡ nát đó của ngươi căn bản không nhốt được ta đâu.- Ta không nhốt được ngươi, không có nghĩa là Độc Cô gia không nhốt được ngươi. Không, ta cũng không nói là muốn vây khốn ngươi. Ta là muốn tiêu diệt ngươi. Các huynh đệ Độc Cô gia, sắp xếp chiếu vị trí các quang điểm phía trên, phát ra kiếm đạo của các ngươi, giết chết hắn cho ta. Nhớ kỹ, chỉ cần bạo phát kiếm đạo của các ngươi, không cần các ngươi sử dụng kiếm kỹ và huyền khí.Lạc Thiên Kiếm Linh cúi đầu ra lệnh cho tất cả trưởng lão Độc Cô gia.Các trưởng lão mặt nhìn lên. Trong đó không ít người cũng không biết Lạc Thiên Kiếm Linh là ai. Nghe lệnh sao?- Hắn chính là Kiếm Thần trong thanh kiếm thần bí. Nghe lệnh, lên!Lão đại ca Độc Cô Khiếu Long đã từng tiến vào Nghịch, kiếm thần bí, may mắn từng gặp được Lạc Thiên Kiếm Linh. Mặc dù chỉ mới gặp một lần, nhưng giọng nói này hắn không có khả năng quên được. Nói xong hắn cũng trực tiếp đứng trên khoảng không theo ánh sáng huỳnh quang đang muốn vây khốn Đoạn Thiên Chân Thần...Những người khác liếc mắt nhìn nhau, sau đó theo lên, đồng thời phát ra kiếm đạo thuộc về mỗi người...- A a a... Lạc Thiên, ta với ngươi không đội trời chung...- Giữa chúng ta vốn không có gì để cùng tồn tại.Giọng nói Lạc Thiên Kiếm Linh mang theo tiếng cười nhạt.- Vu Nhai, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Vu Nhai, a a a... Ầm...Cuối cùng, Đoạn Thiên Chân Thần nhìn về phía Vu Nhai, phát ra tiếng căm giận. Hắn hận Vu Nhai còn hơn cả hận Lạc Thiên Kiếm Linh. Dù sao Lạc Thiên cùng Đoạn Thiên vốn chính là đại địch. Nếu không phải Vu Nhai vạch trần hắn, hắn làm sao có kết quả này?Lại nói, trước đây Vu Nhai vẫn đánh hắn mất rất nhiều lực lượng bản nguyên. Trên người Vu Nhai còn có Thần Chi Nguyên Giới mới hắn muốn!Đương nhiên, lúc này Đoạn Thiên Chân Thần cũng không thể quên hắn tới chính là để bắt Vu Nhai, cướp đoạt Thần Chi Nguyên Giới mới. Trái lại Vu Nhai đối phó hắn không phải rất bình thường sao? Nói chung, hắn chính là hận!- Chết sao?Vu Nhai ngơ ngác nói.Đoạn Thiên Chân Thần sẽ không chết như vậy chứ? Các cao thủ Độc Cô gia chiếu theo vị trí Lạc Thiên Kiếm Linh phân phó mà đứng, đồng thời phát ra kiếm đạo của từng người, hợp thành Tâm trận thuộc về Lạc Thiên Nguyên Giới như Đoạn Thiên Chân Thần đã nói hoặc nói là Kiếm đạo tâm trận, trực tiếp ép phù văn trận cùng với linh thể Đoạn Thiên Chân Thần hắn thành mảnh nhỏ. Hắn sẽ không chết như vậy chứ?Không chỉ Vu Nhai đang ngẩn người, những người khác trong Độc Cô gia cũng đang ngẩn người. Độc Cô gia thật sự gặp phải nguy cơ tới mức không thể tưởng tượng nổi. Không ngờ đám trưởng lão bọn họ lại trơ mắt nhìn một hàng giả ở trước mặt bọn họ muốn làm gì thì làm!May là hắn không hạ mệnh lệnh khác, chỉ ra mệnh lệnh đối phó với Vu Nhai. Nếu làm không tốt sẽ có tổn thất vô cùng nghiêm trọng.Các trưởng lão đứng ở nơi đó, đầu óc có thể nói là hỏng bét. Bọn họ cũng nghĩ không ra vì sao Đoạn Thiên Chân Thần này mặc dù vận dụng thần kiếm lệnh cũng chỉ vì đối phó với Vu Nhai, mà không phải muốn làm Độc Cô gia trở nên hỗn loạn. Được rồi, ngay cả Đoạn Thiên Chân Thần là cái gì bọn họ cũng không biết.Nói chung, bọn họ đều theo bản năng nhìn về phía thi thể Độc Cô Khiếu Qua và Độc Cô Diệt Ninh. Trong lòng bọn họ cảm thấy rất nặng nề, có cảm giác đỉnh núi muốn sụp xuống. Mặc dù bọn họ là đệ nhất gia tộc đại lục Thần Huyền, cũng có nguy cơ có thể bị tiêu diệt. Sự kiện lần này đã cho bọn họ một lời cảnh tỉnh nặng nề. Bất kể thế nào, Đoạn Thiên Chân Thần kia đã chết!- Không nên cao hứng quá sớm. Đoạn Thiên Chân Thần còn chưa chết. Chết chỉ là phân thân của hắn mà thôi.Đúng vào lúc này, giọng nói của Lạc Thiên Kiếm Linh lại trực tiếp vang lên, giống như một chậu nước lạnh trực tiếp tưới xuống khiến mọi người tỉnh lại. Mỗi người khiếp sợ ngẩng đầu lên. Tuy rằng bọn họ không nhìn thấy được Lạc Thiên Kiếm Linh, lại dường như có thể cảm giác được hắn đang ở phía trên. Vẫn là vị lão đại ca Độc Cô Khiếu Long nói chuyện trước:- Kiếm Thần tiền bối. Đoạn Thiên Chân Thần rốt cuộc là vật gì? Tại sao hắn lại muốn đối phó với Vu Nhai? Đối với Độc Cô gia chúng ta có uy hiếp hay không? Chúng ta nên báo thù thế nào? Làm sao khiến hắn phải trả cái giá thật lớn cho chuyện ngày hôm nay, cũng như bóp chết kẻ địch này?Các vấn đề liên tục được đưa ra. Độc Cô Khiếu Long còn có rất nhiều điều muốn hỏi. Chỉ là trong lúc nhất thời không biết nên hỏi thế nào.- Đoạn Thiên Chân Thần là vật gì? A, Độc Cô gia chúng ta vì sao thích một mình một kiếm tung hoành thiên hạ? Có phải chính là muốn tìm kiếm tồn tại giống như ta? Hiện tại ta có thể nói cho các ngươi biết, Đoạn Thiên Chân Thần chính là tồn tại giống như ta. Hơn nữa, thương thế hắn không nặng như ta. Thế giới của hắn cũng không có bị nghiền nát. Thế giới của ta lại trở thành Độc Cô Thần Thành nối liền với đại lục Thần Huyền.- Cái gì, tồn tại giống như ngài sao?Các trưởng lão đều sợ ngây người, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại

Chương 1742: Tồn tại giống như ngài?