Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 2011
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2011:Anh ta không thể nhịn được, đùng đùng lùi lại, cả cánh tay phải đều là máu, người khác nhìn thấy mà gật cả mình…“A….!” Tiền Gia Hân bọn họ nhìn thấy tình trạng đó kinh ngạc thốt lên.Bọn họ dường như không ngờ được, Diệp Phi lợi hại đến vậy, không chỉ đi cứu các sĩ binh duệ của nước Nam, còn đánh cho hai tên đại ma đầu thương tích đầy mình.Bà Tiền nheo nhẹ mày, cũng đã có chút hiểu biết hơn đối với Diệp Phi, chỉ là không mấy để tâm Bà ta nhìn ra, Miêu Kinh Vân còn có con át chủ bài trong tay, kiếp nạn của Diệp Phi vẫn còn chưa qua khỏi.Hơn nữa Diệp Phi có lợi hại đến mấy thì cũng đã sao, cũng không lấy lại được quyền uy tướng quốc như mười năm trước, lấy gì để đọ lại với hai nhà họ.Kim-Thôi?Đông Tà vì hút thuốc phiện mà tổn thương không nhỏ nhưng không những anh ta không hề sợ, ngược lại còn hung hãn, hơn thường, quát mắng vài câu lại tiến, bước lên trước.Miêu Kinh Vân dang tay chặn lại bọn họ: “Không sao, không vội còn nhiều cơ hội để báo thù”“Miêu Kinh Vân, đừng nói chuyện vô nghĩa”Diệp Phi tiến lên trước: “Cậu không phải muốn tôi cút ra đây hay sao? Tôi đã ra rồi đây”“Có bản lĩnh cậu hãng bước ra đây, chúng ta lấy một chọi một”“Hơn tám trăm người tại hiện trường có thể làm chứng, chỉ cần cậu giết được tôi, thì nhất định sẽ không có người báo thù.”Anh k1ch thích Miêu Kinh Vân, muốn làm hắn tức giận thì phải bất vua rồi mới bắt giặc, nếu không chiến trong một bãi hỗn loạn, sợ rằng sẽ chết không ít người.“Một chọi một?”Miêu Kinh Vân cười nhạt một tiếng: “Cho dù tôi có muốn một chọi một với anh đi nữa, thì anh em tôi cũng chưa chắc đồng ý”“Hơn nữa, giế t chết anh, cơ bản là không cần tôi phải ra tay”Anh ta với một vẻ mặt có thể nắm bắt được toàn cục diện: “Việc đánh đấm ban nãy, chỉ là mở màn”“Bịch, bịch, bịch…” Cùng với những lời nói ấy, bên ngoài rất nhanh lại là những tiếng bước chân đốc thúc vang lên.Còn mang theo một cái nhìn đây sát khí.Tiếp đó là gần một trăm tên sát thủ dựa trên tay súng vác vai dần dần kéo tới, bao vây xung quanh sảnh lớn.Nòng súng ảm lạnh, hoả lực to lớn, khiến không ít khách khứa hoảng loạn mất kiểm soát, đến ngay cả sắc mặt của Hàn Thường Sơn cũng đang có chút thay đổi Trận chiến này cũng quá lớn rồi Kim Trí Viên kêu lên một tiếng: “Miêu Kinh Vân rốt cuộc cậu muốn làm gì?”“Văn bối Miêu Kinh Vân, năm mười hai tuổi nuôi người biết cổ thuật, rắn độc Đông Tà Tây, tám mươi tên súng thủ nhà họ Kim”“Miêu Kinh Vân cười lớn, nói ở đại sảnh: “Tôi đến để chúc thọ cho Quyền lão tiên sinh”“Cũng chúc lão tiên sinh phúc như đông hải, thọ tỉ Nam Sơn”Anh ta một bên nói lên những lời cung chúc tốt đẹp với Quyền Tương Quốc, một bên đem theo Đông Tà Tây Độc bọn họ tiến về phía trước.Chặn lại những tinh binh nước Nam hoặc những khách khứa gần xa, đều bị Miêu Kinh Vân một chân đá bay, không lưu giữ một chứt tình ý.Kiêu ngạo vô cùng.“Miêu Kinh Vân!”Kim Trí Viên tiến lên phía trước nói lớn: “Rốt cuộc cậu đang muốn làm g? Ở đây không hoan nghênh cậu, không cần cậu phải đến để chúc thọ”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2011:Anh ta không thể nhịn được, đùng đùng lùi lại, cả cánh tay phải đều là máu, người khác nhìn thấy mà gật cả mình…“A….!” Tiền Gia Hân bọn họ nhìn thấy tình trạng đó kinh ngạc thốt lên.Bọn họ dường như không ngờ được, Diệp Phi lợi hại đến vậy, không chỉ đi cứu các sĩ binh duệ của nước Nam, còn đánh cho hai tên đại ma đầu thương tích đầy mình.Bà Tiền nheo nhẹ mày, cũng đã có chút hiểu biết hơn đối với Diệp Phi, chỉ là không mấy để tâm Bà ta nhìn ra, Miêu Kinh Vân còn có con át chủ bài trong tay, kiếp nạn của Diệp Phi vẫn còn chưa qua khỏi.Hơn nữa Diệp Phi có lợi hại đến mấy thì cũng đã sao, cũng không lấy lại được quyền uy tướng quốc như mười năm trước, lấy gì để đọ lại với hai nhà họ.Kim-Thôi?Đông Tà vì hút thuốc phiện mà tổn thương không nhỏ nhưng không những anh ta không hề sợ, ngược lại còn hung hãn, hơn thường, quát mắng vài câu lại tiến, bước lên trước.Miêu Kinh Vân dang tay chặn lại bọn họ: “Không sao, không vội còn nhiều cơ hội để báo thù”“Miêu Kinh Vân, đừng nói chuyện vô nghĩa”Diệp Phi tiến lên trước: “Cậu không phải muốn tôi cút ra đây hay sao? Tôi đã ra rồi đây”“Có bản lĩnh cậu hãng bước ra đây, chúng ta lấy một chọi một”“Hơn tám trăm người tại hiện trường có thể làm chứng, chỉ cần cậu giết được tôi, thì nhất định sẽ không có người báo thù.”Anh k1ch thích Miêu Kinh Vân, muốn làm hắn tức giận thì phải bất vua rồi mới bắt giặc, nếu không chiến trong một bãi hỗn loạn, sợ rằng sẽ chết không ít người.“Một chọi một?”Miêu Kinh Vân cười nhạt một tiếng: “Cho dù tôi có muốn một chọi một với anh đi nữa, thì anh em tôi cũng chưa chắc đồng ý”“Hơn nữa, giế t chết anh, cơ bản là không cần tôi phải ra tay”Anh ta với một vẻ mặt có thể nắm bắt được toàn cục diện: “Việc đánh đấm ban nãy, chỉ là mở màn”“Bịch, bịch, bịch…” Cùng với những lời nói ấy, bên ngoài rất nhanh lại là những tiếng bước chân đốc thúc vang lên.Còn mang theo một cái nhìn đây sát khí.Tiếp đó là gần một trăm tên sát thủ dựa trên tay súng vác vai dần dần kéo tới, bao vây xung quanh sảnh lớn.Nòng súng ảm lạnh, hoả lực to lớn, khiến không ít khách khứa hoảng loạn mất kiểm soát, đến ngay cả sắc mặt của Hàn Thường Sơn cũng đang có chút thay đổi Trận chiến này cũng quá lớn rồi Kim Trí Viên kêu lên một tiếng: “Miêu Kinh Vân rốt cuộc cậu muốn làm gì?”“Văn bối Miêu Kinh Vân, năm mười hai tuổi nuôi người biết cổ thuật, rắn độc Đông Tà Tây, tám mươi tên súng thủ nhà họ Kim”“Miêu Kinh Vân cười lớn, nói ở đại sảnh: “Tôi đến để chúc thọ cho Quyền lão tiên sinh”“Cũng chúc lão tiên sinh phúc như đông hải, thọ tỉ Nam Sơn”Anh ta một bên nói lên những lời cung chúc tốt đẹp với Quyền Tương Quốc, một bên đem theo Đông Tà Tây Độc bọn họ tiến về phía trước.Chặn lại những tinh binh nước Nam hoặc những khách khứa gần xa, đều bị Miêu Kinh Vân một chân đá bay, không lưu giữ một chứt tình ý.Kiêu ngạo vô cùng.“Miêu Kinh Vân!”Kim Trí Viên tiến lên phía trước nói lớn: “Rốt cuộc cậu đang muốn làm g? Ở đây không hoan nghênh cậu, không cần cậu phải đến để chúc thọ”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2011:Anh ta không thể nhịn được, đùng đùng lùi lại, cả cánh tay phải đều là máu, người khác nhìn thấy mà gật cả mình…“A….!” Tiền Gia Hân bọn họ nhìn thấy tình trạng đó kinh ngạc thốt lên.Bọn họ dường như không ngờ được, Diệp Phi lợi hại đến vậy, không chỉ đi cứu các sĩ binh duệ của nước Nam, còn đánh cho hai tên đại ma đầu thương tích đầy mình.Bà Tiền nheo nhẹ mày, cũng đã có chút hiểu biết hơn đối với Diệp Phi, chỉ là không mấy để tâm Bà ta nhìn ra, Miêu Kinh Vân còn có con át chủ bài trong tay, kiếp nạn của Diệp Phi vẫn còn chưa qua khỏi.Hơn nữa Diệp Phi có lợi hại đến mấy thì cũng đã sao, cũng không lấy lại được quyền uy tướng quốc như mười năm trước, lấy gì để đọ lại với hai nhà họ.Kim-Thôi?Đông Tà vì hút thuốc phiện mà tổn thương không nhỏ nhưng không những anh ta không hề sợ, ngược lại còn hung hãn, hơn thường, quát mắng vài câu lại tiến, bước lên trước.Miêu Kinh Vân dang tay chặn lại bọn họ: “Không sao, không vội còn nhiều cơ hội để báo thù”“Miêu Kinh Vân, đừng nói chuyện vô nghĩa”Diệp Phi tiến lên trước: “Cậu không phải muốn tôi cút ra đây hay sao? Tôi đã ra rồi đây”“Có bản lĩnh cậu hãng bước ra đây, chúng ta lấy một chọi một”“Hơn tám trăm người tại hiện trường có thể làm chứng, chỉ cần cậu giết được tôi, thì nhất định sẽ không có người báo thù.”Anh k1ch thích Miêu Kinh Vân, muốn làm hắn tức giận thì phải bất vua rồi mới bắt giặc, nếu không chiến trong một bãi hỗn loạn, sợ rằng sẽ chết không ít người.“Một chọi một?”Miêu Kinh Vân cười nhạt một tiếng: “Cho dù tôi có muốn một chọi một với anh đi nữa, thì anh em tôi cũng chưa chắc đồng ý”“Hơn nữa, giế t chết anh, cơ bản là không cần tôi phải ra tay”Anh ta với một vẻ mặt có thể nắm bắt được toàn cục diện: “Việc đánh đấm ban nãy, chỉ là mở màn”“Bịch, bịch, bịch…” Cùng với những lời nói ấy, bên ngoài rất nhanh lại là những tiếng bước chân đốc thúc vang lên.Còn mang theo một cái nhìn đây sát khí.Tiếp đó là gần một trăm tên sát thủ dựa trên tay súng vác vai dần dần kéo tới, bao vây xung quanh sảnh lớn.Nòng súng ảm lạnh, hoả lực to lớn, khiến không ít khách khứa hoảng loạn mất kiểm soát, đến ngay cả sắc mặt của Hàn Thường Sơn cũng đang có chút thay đổi Trận chiến này cũng quá lớn rồi Kim Trí Viên kêu lên một tiếng: “Miêu Kinh Vân rốt cuộc cậu muốn làm gì?”“Văn bối Miêu Kinh Vân, năm mười hai tuổi nuôi người biết cổ thuật, rắn độc Đông Tà Tây, tám mươi tên súng thủ nhà họ Kim”“Miêu Kinh Vân cười lớn, nói ở đại sảnh: “Tôi đến để chúc thọ cho Quyền lão tiên sinh”“Cũng chúc lão tiên sinh phúc như đông hải, thọ tỉ Nam Sơn”Anh ta một bên nói lên những lời cung chúc tốt đẹp với Quyền Tương Quốc, một bên đem theo Đông Tà Tây Độc bọn họ tiến về phía trước.Chặn lại những tinh binh nước Nam hoặc những khách khứa gần xa, đều bị Miêu Kinh Vân một chân đá bay, không lưu giữ một chứt tình ý.Kiêu ngạo vô cùng.“Miêu Kinh Vân!”Kim Trí Viên tiến lên phía trước nói lớn: “Rốt cuộc cậu đang muốn làm g? Ở đây không hoan nghênh cậu, không cần cậu phải đến để chúc thọ”