Mộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng…
Chương 235: Đan dược sư đỉnh địa giai (4)
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu PhiTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Hoàn Thành, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng… "Ngươi muốn làm gì?"Đột nhiên, một tiếng quát từ phía trước truyền đến.Ngay sau đó liền thấy tông chủ dược tông Mộ Dung Thiên dẫn theo một đám người bước nhanh tới...Vô Ngu liếc mắt một cái đã thấy Dạ Vô Trần tình huống hình như không tốt lắm, lập tức cả kinh, chạy về phía hắn, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch đập của hắn."Thân thể ngươi hình như bị thương nghiêm trọng, có phải lão gia hỏa Diệp Khâu đáng chết này làm không?"Nam nhân này chính là người của đồ nhi bảo bối, hắn là sư phụ sao có thể để người của đồ nhi chịu thương tổn?"Không tốt!"Nhìn sát khí tỏa ra từ người nam nhân, sắc mặt Mộ Dung Thiên đại biến, vội vàng quát: "Diệp Khâu trưởng lão, mau rời khỏi chỗ đó!"Nhưng mà, Diệp Khâu còn không kịp bò dậy, một đạo kiếm quang màu tím đã xẹt qua không trung, oanh một tiếng, thân thể hắn đột nhiên bị kiếm quang hất văng ra ngoài, một khối đá phía sau lưng cũng nát bét.Đúng lúc này, mọi người thấy nam nhân đột nhiên quỳ xuống đất, kiếm trong tay cũng mạnh mẽ cắm xuống đất, mồ hôi ẩm ướt làm tóc đen dính sát vào dung nhan tà mị, màu đen lấy hắn làm trung tâm dần dần khuếch tán rộng ra.Vô Ngu vội vàng lui về phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần."Này... này rốt cuộc là thế nào?"Dạ Vô Trần ngẩng đầu nhìn Vô Ngu, gằn từng chữ một: "Đừng cho bất kì kẻ nào quấy rầy Nguyệt Nhi!"Nếu là luyện chế đan dược cao cấp địa giai, dựa vào trình độ của nàng sẽ không có vấn đề gì, nhưng đây là lần đầu nàng luyện chế đan dược đỉnh địa đan, tinh thần lực không cho phép bất kì sự quấy rầy nào.Nếu không, đầu óc nàng sẽ sinh ra di chứng.Đây cũng là lý do vì sao Dạ Vô Trần thà chịu đựng thống khổ cũng không cho người nào vào quấy rầy Mộ Như Nguyệt.Vô Ngu ngẩn ra, muốn nói gì đó, nhưng khi chứng kiến một màn tiếp theo, hắn trợn tròn mắt.Nam nhân này muốn tự phế đan điền!Lấy thực lực của hắn có thể xưng vương xưng bá ở Thánh cảnh, vì sao lại muốn tự hủy hoại thực lực của mình?Đương nhiên Vô Ngu không biết, trong lòng Dạ Vô Trần không có gì quan trọng hơn Mộ Như Nguyệt.Nếu cỗ lực lượng này không thể bảo hộ nàng an toàn, mà ngược lại còn tổn thương nàng, vậy hắn cũng không cần, hơn nữa hắn tin tưởng dù hắn trở thành một phế vật, nàng cũng không rời bỏ hắn.Như thế, đủ rồi...Tay Dạ Vô Trần chậm rãi chuyển qua vị trí đan điền, trong đôi mắt màu tím tràn đầy nhu tình, dần dần trong lòng bàn tay hội tụ một lực lượng, chuẩn bị đánh nát đan điền.Từ nay về sau, cỗ lực lượng kia sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến hắn nữa, hắn cũng sẽ trở thành một phế vật..."Dạ Vô Trần, ngươi đang làm gì?"Đột nhiên một tiếng quát từ sau lưng vang lên, thân thể nam nhân cứng đờ, động tác tay cũng ngừng lại, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy bạch y nữ tử nổi giận đùng đùng bước nhanh về phía hắn..."Nguyệt Nhi, đừng qua đây, ta không thể khống chế được cỗ lực lượng này nữa, ngươi tới gần ta sẽ bị thương tổn!"Dạ Vô Trần nôn nóng hô lên, nhưng đúng lúc này, một ánh sáng tím xẹt qua không trung bay về phía hắn, ngay sau đó thanh âm thiếu nữ truyền đến: "Ta đã luyện thành Tử kim đan, mau ăn nó vào."Tử kim đan?Dạ Vô Trần sửng sốt một chút, tiếp được viên đan dược màu tím trong tay, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền tới thân thể...Theo đan dược vào miệng, một cảm giác lạnh lẽo truyền vào tim, lực lượng màu đen đã khuếch tán ra tựa như bị cái gì đó thu hồi lại...
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu PhiTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Hoàn Thành, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng… "Ngươi muốn làm gì?"Đột nhiên, một tiếng quát từ phía trước truyền đến.Ngay sau đó liền thấy tông chủ dược tông Mộ Dung Thiên dẫn theo một đám người bước nhanh tới...Vô Ngu liếc mắt một cái đã thấy Dạ Vô Trần tình huống hình như không tốt lắm, lập tức cả kinh, chạy về phía hắn, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch đập của hắn."Thân thể ngươi hình như bị thương nghiêm trọng, có phải lão gia hỏa Diệp Khâu đáng chết này làm không?"Nam nhân này chính là người của đồ nhi bảo bối, hắn là sư phụ sao có thể để người của đồ nhi chịu thương tổn?"Không tốt!"Nhìn sát khí tỏa ra từ người nam nhân, sắc mặt Mộ Dung Thiên đại biến, vội vàng quát: "Diệp Khâu trưởng lão, mau rời khỏi chỗ đó!"Nhưng mà, Diệp Khâu còn không kịp bò dậy, một đạo kiếm quang màu tím đã xẹt qua không trung, oanh một tiếng, thân thể hắn đột nhiên bị kiếm quang hất văng ra ngoài, một khối đá phía sau lưng cũng nát bét.Đúng lúc này, mọi người thấy nam nhân đột nhiên quỳ xuống đất, kiếm trong tay cũng mạnh mẽ cắm xuống đất, mồ hôi ẩm ướt làm tóc đen dính sát vào dung nhan tà mị, màu đen lấy hắn làm trung tâm dần dần khuếch tán rộng ra.Vô Ngu vội vàng lui về phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần."Này... này rốt cuộc là thế nào?"Dạ Vô Trần ngẩng đầu nhìn Vô Ngu, gằn từng chữ một: "Đừng cho bất kì kẻ nào quấy rầy Nguyệt Nhi!"Nếu là luyện chế đan dược cao cấp địa giai, dựa vào trình độ của nàng sẽ không có vấn đề gì, nhưng đây là lần đầu nàng luyện chế đan dược đỉnh địa đan, tinh thần lực không cho phép bất kì sự quấy rầy nào.Nếu không, đầu óc nàng sẽ sinh ra di chứng.Đây cũng là lý do vì sao Dạ Vô Trần thà chịu đựng thống khổ cũng không cho người nào vào quấy rầy Mộ Như Nguyệt.Vô Ngu ngẩn ra, muốn nói gì đó, nhưng khi chứng kiến một màn tiếp theo, hắn trợn tròn mắt.Nam nhân này muốn tự phế đan điền!Lấy thực lực của hắn có thể xưng vương xưng bá ở Thánh cảnh, vì sao lại muốn tự hủy hoại thực lực của mình?Đương nhiên Vô Ngu không biết, trong lòng Dạ Vô Trần không có gì quan trọng hơn Mộ Như Nguyệt.Nếu cỗ lực lượng này không thể bảo hộ nàng an toàn, mà ngược lại còn tổn thương nàng, vậy hắn cũng không cần, hơn nữa hắn tin tưởng dù hắn trở thành một phế vật, nàng cũng không rời bỏ hắn.Như thế, đủ rồi...Tay Dạ Vô Trần chậm rãi chuyển qua vị trí đan điền, trong đôi mắt màu tím tràn đầy nhu tình, dần dần trong lòng bàn tay hội tụ một lực lượng, chuẩn bị đánh nát đan điền.Từ nay về sau, cỗ lực lượng kia sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến hắn nữa, hắn cũng sẽ trở thành một phế vật..."Dạ Vô Trần, ngươi đang làm gì?"Đột nhiên một tiếng quát từ sau lưng vang lên, thân thể nam nhân cứng đờ, động tác tay cũng ngừng lại, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy bạch y nữ tử nổi giận đùng đùng bước nhanh về phía hắn..."Nguyệt Nhi, đừng qua đây, ta không thể khống chế được cỗ lực lượng này nữa, ngươi tới gần ta sẽ bị thương tổn!"Dạ Vô Trần nôn nóng hô lên, nhưng đúng lúc này, một ánh sáng tím xẹt qua không trung bay về phía hắn, ngay sau đó thanh âm thiếu nữ truyền đến: "Ta đã luyện thành Tử kim đan, mau ăn nó vào."Tử kim đan?Dạ Vô Trần sửng sốt một chút, tiếp được viên đan dược màu tím trong tay, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền tới thân thể...Theo đan dược vào miệng, một cảm giác lạnh lẽo truyền vào tim, lực lượng màu đen đã khuếch tán ra tựa như bị cái gì đó thu hồi lại...
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu PhiTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Hoàn Thành, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng… "Ngươi muốn làm gì?"Đột nhiên, một tiếng quát từ phía trước truyền đến.Ngay sau đó liền thấy tông chủ dược tông Mộ Dung Thiên dẫn theo một đám người bước nhanh tới...Vô Ngu liếc mắt một cái đã thấy Dạ Vô Trần tình huống hình như không tốt lắm, lập tức cả kinh, chạy về phía hắn, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch đập của hắn."Thân thể ngươi hình như bị thương nghiêm trọng, có phải lão gia hỏa Diệp Khâu đáng chết này làm không?"Nam nhân này chính là người của đồ nhi bảo bối, hắn là sư phụ sao có thể để người của đồ nhi chịu thương tổn?"Không tốt!"Nhìn sát khí tỏa ra từ người nam nhân, sắc mặt Mộ Dung Thiên đại biến, vội vàng quát: "Diệp Khâu trưởng lão, mau rời khỏi chỗ đó!"Nhưng mà, Diệp Khâu còn không kịp bò dậy, một đạo kiếm quang màu tím đã xẹt qua không trung, oanh một tiếng, thân thể hắn đột nhiên bị kiếm quang hất văng ra ngoài, một khối đá phía sau lưng cũng nát bét.Đúng lúc này, mọi người thấy nam nhân đột nhiên quỳ xuống đất, kiếm trong tay cũng mạnh mẽ cắm xuống đất, mồ hôi ẩm ướt làm tóc đen dính sát vào dung nhan tà mị, màu đen lấy hắn làm trung tâm dần dần khuếch tán rộng ra.Vô Ngu vội vàng lui về phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần."Này... này rốt cuộc là thế nào?"Dạ Vô Trần ngẩng đầu nhìn Vô Ngu, gằn từng chữ một: "Đừng cho bất kì kẻ nào quấy rầy Nguyệt Nhi!"Nếu là luyện chế đan dược cao cấp địa giai, dựa vào trình độ của nàng sẽ không có vấn đề gì, nhưng đây là lần đầu nàng luyện chế đan dược đỉnh địa đan, tinh thần lực không cho phép bất kì sự quấy rầy nào.Nếu không, đầu óc nàng sẽ sinh ra di chứng.Đây cũng là lý do vì sao Dạ Vô Trần thà chịu đựng thống khổ cũng không cho người nào vào quấy rầy Mộ Như Nguyệt.Vô Ngu ngẩn ra, muốn nói gì đó, nhưng khi chứng kiến một màn tiếp theo, hắn trợn tròn mắt.Nam nhân này muốn tự phế đan điền!Lấy thực lực của hắn có thể xưng vương xưng bá ở Thánh cảnh, vì sao lại muốn tự hủy hoại thực lực của mình?Đương nhiên Vô Ngu không biết, trong lòng Dạ Vô Trần không có gì quan trọng hơn Mộ Như Nguyệt.Nếu cỗ lực lượng này không thể bảo hộ nàng an toàn, mà ngược lại còn tổn thương nàng, vậy hắn cũng không cần, hơn nữa hắn tin tưởng dù hắn trở thành một phế vật, nàng cũng không rời bỏ hắn.Như thế, đủ rồi...Tay Dạ Vô Trần chậm rãi chuyển qua vị trí đan điền, trong đôi mắt màu tím tràn đầy nhu tình, dần dần trong lòng bàn tay hội tụ một lực lượng, chuẩn bị đánh nát đan điền.Từ nay về sau, cỗ lực lượng kia sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến hắn nữa, hắn cũng sẽ trở thành một phế vật..."Dạ Vô Trần, ngươi đang làm gì?"Đột nhiên một tiếng quát từ sau lưng vang lên, thân thể nam nhân cứng đờ, động tác tay cũng ngừng lại, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy bạch y nữ tử nổi giận đùng đùng bước nhanh về phía hắn..."Nguyệt Nhi, đừng qua đây, ta không thể khống chế được cỗ lực lượng này nữa, ngươi tới gần ta sẽ bị thương tổn!"Dạ Vô Trần nôn nóng hô lên, nhưng đúng lúc này, một ánh sáng tím xẹt qua không trung bay về phía hắn, ngay sau đó thanh âm thiếu nữ truyền đến: "Ta đã luyện thành Tử kim đan, mau ăn nó vào."Tử kim đan?Dạ Vô Trần sửng sốt một chút, tiếp được viên đan dược màu tím trong tay, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền tới thân thể...Theo đan dược vào miệng, một cảm giác lạnh lẽo truyền vào tim, lực lượng màu đen đã khuếch tán ra tựa như bị cái gì đó thu hồi lại...