Tác giả:

Mộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng…

Chương 250: Huynh muội gặp nhau, về nhà (4)

Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu PhiTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Hoàn Thành, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng… "Nam Cung gia?" Thánh Nguyệt phu nhân hừ một tiếng, "Nam Cung gia kia muốn chết, thù mới hận cũ cộng lại, làm sao ta có thể tha cho bọn họ? Cho nên Nam Cung gia kia đã bị Tiêu gia phá hủy, lần này mấy lão gia hỏa kia thật ra không có ý kiến gì."Dứt lời, nàng nhìn chăm chú vào Dạ Vô Trần đứng một bên, hài lòng cười cười: "Ngươi chính là Quỷ Vương Dạ Vô Trần? Vị hôn phu của nữ nhi bảo bối?"Dạ Vô Trần cười tà mị, cung kính hành lễ với Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ: "Tiểu tế (con rể) bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu."Một tiếng nhạc mẫu này khiến Thánh Nguyệt phu nhân nở nụ cười, nhưng Tiêu Thiên Vũ lại có chút khó chịu, nữ nhi nhà mình trở về nhà chưa bao lâu đã bị một tiểu tử thối bắt cóc đi, hắn vốn dĩ còn nghĩ để nàng ở nhà thêm vài năm."Tiểu tử, tuy nhiều năm nay Nguyệt Nhi không sống chung với chúng ta nhưng nàng vẫn là người của Tiêu gia chúng ta, ngươi muốn cưới nàng thì phải đáp ứng ta vài điều, thứ nhất, đời này kiếp này không được nạp thiếp, không được có quan hệ mờ ám với nữ nhân khác, thứ hai, không được làm nữ nhi ta thương tâm rơi lệ, nếu ngươi dám làm nàng rơi một giọt nước mắt hoặc phản bội nàng, ta sẽ làm nàng vĩnh viễn cắt đứt quan hệ với ngươi, đến lúc đó ngươi hối hận cũng vô dụng, thứ ba, ngươi phải bảo vệ Nguyệt Nhi, không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng."Thật ra những lời này Tiêu Thiên Vũ đã lưu tình.Hắn hiểu rõ với tính cách của Mộ Như Nguyệt, nàng không cần nam nhân bảo hộ, nếu bảo hộ quá mức sẽ chỉ khiến nàng không thể trưởng thành, nàng không cần điều này, cho nên hắn chỉ nói không được để Mộ Như Nguyệt xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.Còn bị thương trong lúc chiến đấu linh tinh, đó là chuyện sẽ xảy ra thường xuyên.Bất quá Tiêu Thiên Vũ muốn nàng ở lại Tiêu gia cả đời để hắn bảo hộ, cả đời không phải chịu chút thương tổn nào, nhưng mà hắn cũng hiểu mình vĩnh viễn không thể trói buộc được nữ nhi này.Tâm của nàng hướng đến Trung Châu, mà không phải ở Thánh cảnh..."Xin nhạc phụ yên tâm, nếu ta làm ra chuyện gì có lỗi với Nguyệt Nhi, cam nguyện đoạn tử tuyệt tôn, cả thể xác và tâm hồn ta chỉ thuộc về một mình Nguyệt Nhi, ngoại trừ nàng, nếu ta nhìn nữ nhân khác dù chỉ một cái, thà rằng tự phế hai mắt, đương nhiên không tính nữ nhi của chúng ta sau này."Nụ cười của Dạ Vô Trần dần biến mất, con ngươi màu tím lộ vẻ kiên định."Nàng là người ta nguyện bảo hộ cả đời, cho dù ta chết cũng sẽ làm nàng sống sót, ta càng không làm ra bất kì chuyện gì khiến nàng thương tâm, nhạc phụ đại nhân, ngươi có thể yên tâm giao nàng cho ta, ta sẽ dùng tất cả những gì ta có bảo hộ nàng thật tốt."Tiêu Thiên Vũ thở dài, dù không nỡ để nữ nhi xuất giá nhưng cũng không muốn cản trở mối nhân duyên tốt đẹp này, có điều nghĩ đến sau khi nữ nhi xuất giá sẽ rất ít khi trở về Tiêu gia, hắn cảm thấy luyến tiếc không thôi."Cha", Mộ Như Nguyệt nhìn Dạ Vô Trần, cười nói, "Đã quên nói với ngươi một chuyện, Vô Trần vốn sẽ ở rể Tiêu gia, hôn lễ của chúng ta cũng sẽ tổ chức ở Tiêu gia, sau này cũng sẽ ở Tiêu gia."Tiêu Thiên Vũ vui vẻ, đây quả thật là một tin tức tốt.Có lẽ lời Mộ Như Nguyệt vừa nói làm hắn yên lòng, cho nên chàng rể này thật ra càng nhìn càng vừa lòng, hận không thể nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho hai người.Chỉ cần ở Tiêu gia, vậy mọi chuyện đều dễ làm.Dạ Vô Trần nhìn sắc mặt Tiêu Thiên Vũ thay đổi còn nhanh hơn lật sách, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười nhạt, nếu có thể khiến nhạc phụ đại nhân vừa lòng, ở rể cũng không tồi...

Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu PhiTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Hoàn Thành, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng… "Nam Cung gia?" Thánh Nguyệt phu nhân hừ một tiếng, "Nam Cung gia kia muốn chết, thù mới hận cũ cộng lại, làm sao ta có thể tha cho bọn họ? Cho nên Nam Cung gia kia đã bị Tiêu gia phá hủy, lần này mấy lão gia hỏa kia thật ra không có ý kiến gì."Dứt lời, nàng nhìn chăm chú vào Dạ Vô Trần đứng một bên, hài lòng cười cười: "Ngươi chính là Quỷ Vương Dạ Vô Trần? Vị hôn phu của nữ nhi bảo bối?"Dạ Vô Trần cười tà mị, cung kính hành lễ với Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ: "Tiểu tế (con rể) bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu."Một tiếng nhạc mẫu này khiến Thánh Nguyệt phu nhân nở nụ cười, nhưng Tiêu Thiên Vũ lại có chút khó chịu, nữ nhi nhà mình trở về nhà chưa bao lâu đã bị một tiểu tử thối bắt cóc đi, hắn vốn dĩ còn nghĩ để nàng ở nhà thêm vài năm."Tiểu tử, tuy nhiều năm nay Nguyệt Nhi không sống chung với chúng ta nhưng nàng vẫn là người của Tiêu gia chúng ta, ngươi muốn cưới nàng thì phải đáp ứng ta vài điều, thứ nhất, đời này kiếp này không được nạp thiếp, không được có quan hệ mờ ám với nữ nhân khác, thứ hai, không được làm nữ nhi ta thương tâm rơi lệ, nếu ngươi dám làm nàng rơi một giọt nước mắt hoặc phản bội nàng, ta sẽ làm nàng vĩnh viễn cắt đứt quan hệ với ngươi, đến lúc đó ngươi hối hận cũng vô dụng, thứ ba, ngươi phải bảo vệ Nguyệt Nhi, không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng."Thật ra những lời này Tiêu Thiên Vũ đã lưu tình.Hắn hiểu rõ với tính cách của Mộ Như Nguyệt, nàng không cần nam nhân bảo hộ, nếu bảo hộ quá mức sẽ chỉ khiến nàng không thể trưởng thành, nàng không cần điều này, cho nên hắn chỉ nói không được để Mộ Như Nguyệt xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.Còn bị thương trong lúc chiến đấu linh tinh, đó là chuyện sẽ xảy ra thường xuyên.Bất quá Tiêu Thiên Vũ muốn nàng ở lại Tiêu gia cả đời để hắn bảo hộ, cả đời không phải chịu chút thương tổn nào, nhưng mà hắn cũng hiểu mình vĩnh viễn không thể trói buộc được nữ nhi này.Tâm của nàng hướng đến Trung Châu, mà không phải ở Thánh cảnh..."Xin nhạc phụ yên tâm, nếu ta làm ra chuyện gì có lỗi với Nguyệt Nhi, cam nguyện đoạn tử tuyệt tôn, cả thể xác và tâm hồn ta chỉ thuộc về một mình Nguyệt Nhi, ngoại trừ nàng, nếu ta nhìn nữ nhân khác dù chỉ một cái, thà rằng tự phế hai mắt, đương nhiên không tính nữ nhi của chúng ta sau này."Nụ cười của Dạ Vô Trần dần biến mất, con ngươi màu tím lộ vẻ kiên định."Nàng là người ta nguyện bảo hộ cả đời, cho dù ta chết cũng sẽ làm nàng sống sót, ta càng không làm ra bất kì chuyện gì khiến nàng thương tâm, nhạc phụ đại nhân, ngươi có thể yên tâm giao nàng cho ta, ta sẽ dùng tất cả những gì ta có bảo hộ nàng thật tốt."Tiêu Thiên Vũ thở dài, dù không nỡ để nữ nhi xuất giá nhưng cũng không muốn cản trở mối nhân duyên tốt đẹp này, có điều nghĩ đến sau khi nữ nhi xuất giá sẽ rất ít khi trở về Tiêu gia, hắn cảm thấy luyến tiếc không thôi."Cha", Mộ Như Nguyệt nhìn Dạ Vô Trần, cười nói, "Đã quên nói với ngươi một chuyện, Vô Trần vốn sẽ ở rể Tiêu gia, hôn lễ của chúng ta cũng sẽ tổ chức ở Tiêu gia, sau này cũng sẽ ở Tiêu gia."Tiêu Thiên Vũ vui vẻ, đây quả thật là một tin tức tốt.Có lẽ lời Mộ Như Nguyệt vừa nói làm hắn yên lòng, cho nên chàng rể này thật ra càng nhìn càng vừa lòng, hận không thể nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho hai người.Chỉ cần ở Tiêu gia, vậy mọi chuyện đều dễ làm.Dạ Vô Trần nhìn sắc mặt Tiêu Thiên Vũ thay đổi còn nhanh hơn lật sách, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười nhạt, nếu có thể khiến nhạc phụ đại nhân vừa lòng, ở rể cũng không tồi...

Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu PhiTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Hoàn Thành, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng… "Nam Cung gia?" Thánh Nguyệt phu nhân hừ một tiếng, "Nam Cung gia kia muốn chết, thù mới hận cũ cộng lại, làm sao ta có thể tha cho bọn họ? Cho nên Nam Cung gia kia đã bị Tiêu gia phá hủy, lần này mấy lão gia hỏa kia thật ra không có ý kiến gì."Dứt lời, nàng nhìn chăm chú vào Dạ Vô Trần đứng một bên, hài lòng cười cười: "Ngươi chính là Quỷ Vương Dạ Vô Trần? Vị hôn phu của nữ nhi bảo bối?"Dạ Vô Trần cười tà mị, cung kính hành lễ với Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ: "Tiểu tế (con rể) bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu."Một tiếng nhạc mẫu này khiến Thánh Nguyệt phu nhân nở nụ cười, nhưng Tiêu Thiên Vũ lại có chút khó chịu, nữ nhi nhà mình trở về nhà chưa bao lâu đã bị một tiểu tử thối bắt cóc đi, hắn vốn dĩ còn nghĩ để nàng ở nhà thêm vài năm."Tiểu tử, tuy nhiều năm nay Nguyệt Nhi không sống chung với chúng ta nhưng nàng vẫn là người của Tiêu gia chúng ta, ngươi muốn cưới nàng thì phải đáp ứng ta vài điều, thứ nhất, đời này kiếp này không được nạp thiếp, không được có quan hệ mờ ám với nữ nhân khác, thứ hai, không được làm nữ nhi ta thương tâm rơi lệ, nếu ngươi dám làm nàng rơi một giọt nước mắt hoặc phản bội nàng, ta sẽ làm nàng vĩnh viễn cắt đứt quan hệ với ngươi, đến lúc đó ngươi hối hận cũng vô dụng, thứ ba, ngươi phải bảo vệ Nguyệt Nhi, không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng."Thật ra những lời này Tiêu Thiên Vũ đã lưu tình.Hắn hiểu rõ với tính cách của Mộ Như Nguyệt, nàng không cần nam nhân bảo hộ, nếu bảo hộ quá mức sẽ chỉ khiến nàng không thể trưởng thành, nàng không cần điều này, cho nên hắn chỉ nói không được để Mộ Như Nguyệt xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.Còn bị thương trong lúc chiến đấu linh tinh, đó là chuyện sẽ xảy ra thường xuyên.Bất quá Tiêu Thiên Vũ muốn nàng ở lại Tiêu gia cả đời để hắn bảo hộ, cả đời không phải chịu chút thương tổn nào, nhưng mà hắn cũng hiểu mình vĩnh viễn không thể trói buộc được nữ nhi này.Tâm của nàng hướng đến Trung Châu, mà không phải ở Thánh cảnh..."Xin nhạc phụ yên tâm, nếu ta làm ra chuyện gì có lỗi với Nguyệt Nhi, cam nguyện đoạn tử tuyệt tôn, cả thể xác và tâm hồn ta chỉ thuộc về một mình Nguyệt Nhi, ngoại trừ nàng, nếu ta nhìn nữ nhân khác dù chỉ một cái, thà rằng tự phế hai mắt, đương nhiên không tính nữ nhi của chúng ta sau này."Nụ cười của Dạ Vô Trần dần biến mất, con ngươi màu tím lộ vẻ kiên định."Nàng là người ta nguyện bảo hộ cả đời, cho dù ta chết cũng sẽ làm nàng sống sót, ta càng không làm ra bất kì chuyện gì khiến nàng thương tâm, nhạc phụ đại nhân, ngươi có thể yên tâm giao nàng cho ta, ta sẽ dùng tất cả những gì ta có bảo hộ nàng thật tốt."Tiêu Thiên Vũ thở dài, dù không nỡ để nữ nhi xuất giá nhưng cũng không muốn cản trở mối nhân duyên tốt đẹp này, có điều nghĩ đến sau khi nữ nhi xuất giá sẽ rất ít khi trở về Tiêu gia, hắn cảm thấy luyến tiếc không thôi."Cha", Mộ Như Nguyệt nhìn Dạ Vô Trần, cười nói, "Đã quên nói với ngươi một chuyện, Vô Trần vốn sẽ ở rể Tiêu gia, hôn lễ của chúng ta cũng sẽ tổ chức ở Tiêu gia, sau này cũng sẽ ở Tiêu gia."Tiêu Thiên Vũ vui vẻ, đây quả thật là một tin tức tốt.Có lẽ lời Mộ Như Nguyệt vừa nói làm hắn yên lòng, cho nên chàng rể này thật ra càng nhìn càng vừa lòng, hận không thể nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho hai người.Chỉ cần ở Tiêu gia, vậy mọi chuyện đều dễ làm.Dạ Vô Trần nhìn sắc mặt Tiêu Thiên Vũ thay đổi còn nhanh hơn lật sách, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười nhạt, nếu có thể khiến nhạc phụ đại nhân vừa lòng, ở rể cũng không tồi...

Chương 250: Huynh muội gặp nhau, về nhà (4)