Mộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng…
Chương 312: Học phủ khảo hạch (2)
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu PhiTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Hoàn Thành, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng… Thấy muội muội mình hiểu chuyện như thế, Triệu Thiên Minh vui mừng nở nụ cười...Trong sơn cốc, thanh y nữ tử cười tươi như hoa, ánh mắt tò mò nhìn khắp nơi tựa như đối với tất cả mọi thứ ở Trung Châu này đều cảm thấy tò mò.Trong lòng Mộ Như Nguyệt cũng nổi lên gợn sóng.Không biết vì sao, Trung Châu này cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như nàng đã từng sinh sống ở nơi này."Ngươi tên Lôi Phong?" Mộ Như Nguyệt cười như không cười nhìn thanh y nữ tử bên cạnh.Thanh y nữ tử chớp chớp mắt, cười nói: "Tên ta là Diêu Vân Thanh, tên Lôi Phong này xuất phát từ quê hương ta, dùng để chỉ người làm việc tốt nhưng không muốn để lại tên tuổi, cho nên không muốn nói ra tên mình thì sẽ nói mình là Lôi Phong.""Quê hương của ngươi... có phải là Trung Hoa không?""Đúng đúng đúng, quê hương của ta chính là Trung Hoa... Ách, ngươi.... ngươi ngươi ngươi làm sao mà biết được?" Thanh y nữ tử kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Như Nguyệt, nhất thời ngây ngẩn cả người.Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói: "Bởi vì quê hương ta cũng gọi là Trung Hoa, ở đó cũng có người gọi là Lôi Phong, Lôi Phong kia cũng là người làm chuyện tốt không muốn để lại tên...""..."Thanh y nữ tử ngốc ngốc chớp chớp mắt, trừng to mắt không dám tin nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt như quái vật."Ngươi... ngươi đến từ Trung Hoa?"Trên đời này ngoại trừ nàng còn có người khác xuyên qua?"Nói xem, ngươi đi tới nơi này thế nào?" Mộ Như Nguyệt nhún vai, nhàn nhạt hỏi.Diêu Vân Thanh hồi phục lại tinh thần, vừa nghe Mộ Như Nguyệt hỏi vậy, trong lòng liền phẫn nộ."Ta là bị liên lụy!"Nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm đó, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ta ở Trung Hoa là một người bình thường, cha mẹ ly dị, ta sống cùng cha, sau đó cha ta cưới mẹ kế, còn có một đứa con gái nhỏ hơn ta ba tuổi, ai ngờ đứa em gái cùng cha khác mẹ kia cướp bạn trai của ta, uy hiếp bạn trai ta chia tay với ta, tâm tình ta khó chịu nên đến núi Trường Bạch thư giãn, ai biết ở đó có người đang đánh nhau! Hơn nữa còn là võ lâm cao thủ!"Tình cảnh đó quá mức chấn động giống như chỉ có thể nhìn thấy trên TV, Diêu Vân Thanh chưa từng nghĩ mình có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở ngoài đời thực."Sau đó, có một nữ nhân bị ám toán trọng thương, đợi những người đó rời đi, ta bỗng nhiên nổi hứng muốn làm Lôi Phong chạy đến cứu nữ nhân kia, ai ngờ trên người nữ nhân kia nổi lên một trận cuồng phong, sau đó ta liền đến cái nơi này, ở trong thân thể một nữ tử tên là Diêu Thanh Vân."Diêu Vân Thanh ủy khuất kể lại chuyện cũ, nàng bất quá chỉ là một người qua đường tốt bụng mà thôi, vì muốn cứu người mà lạc tới nơi xa lạ này."Đúng rồi, ngươi làm sao mà tới đây?""Cái này..." Mộ Như Nguyệt hơi do dự nhìn Diêu Vân Thanh.Hẳn là không thể nói cho nữ nhân này biết, nữ tử đánh nhau ở núi Trường Bạch kia là mình đi? Cũng vì mình mà liên lụy Diêu Vân Thanh xuyên tới đại lục Thần Vũ này.Lời này nàng làm thế nào cũng không nói nên lời."Ta là... ngủ, đang ngủ thì tới nơi này."Khi đó nàng đã chết, nói là đang ngủ thì tới nơi này cũng không có gì sai..."Ngủ liền tới đây?" Diêu Vân Thanh khẽ chớp mắt, đồng tình nói, "Ngươi làm sao còn xui xẻo hơn ta? Tốt xấu gì ta vẫn có ý thức mà xuyên qua, ngươi cư nhiên ngủ liền xuyên qua, ta còn chưa hỏi ngươi xưng hô thế nào."
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu PhiTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Hoàn Thành, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng… Thấy muội muội mình hiểu chuyện như thế, Triệu Thiên Minh vui mừng nở nụ cười...Trong sơn cốc, thanh y nữ tử cười tươi như hoa, ánh mắt tò mò nhìn khắp nơi tựa như đối với tất cả mọi thứ ở Trung Châu này đều cảm thấy tò mò.Trong lòng Mộ Như Nguyệt cũng nổi lên gợn sóng.Không biết vì sao, Trung Châu này cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như nàng đã từng sinh sống ở nơi này."Ngươi tên Lôi Phong?" Mộ Như Nguyệt cười như không cười nhìn thanh y nữ tử bên cạnh.Thanh y nữ tử chớp chớp mắt, cười nói: "Tên ta là Diêu Vân Thanh, tên Lôi Phong này xuất phát từ quê hương ta, dùng để chỉ người làm việc tốt nhưng không muốn để lại tên tuổi, cho nên không muốn nói ra tên mình thì sẽ nói mình là Lôi Phong.""Quê hương của ngươi... có phải là Trung Hoa không?""Đúng đúng đúng, quê hương của ta chính là Trung Hoa... Ách, ngươi.... ngươi ngươi ngươi làm sao mà biết được?" Thanh y nữ tử kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Như Nguyệt, nhất thời ngây ngẩn cả người.Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói: "Bởi vì quê hương ta cũng gọi là Trung Hoa, ở đó cũng có người gọi là Lôi Phong, Lôi Phong kia cũng là người làm chuyện tốt không muốn để lại tên...""..."Thanh y nữ tử ngốc ngốc chớp chớp mắt, trừng to mắt không dám tin nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt như quái vật."Ngươi... ngươi đến từ Trung Hoa?"Trên đời này ngoại trừ nàng còn có người khác xuyên qua?"Nói xem, ngươi đi tới nơi này thế nào?" Mộ Như Nguyệt nhún vai, nhàn nhạt hỏi.Diêu Vân Thanh hồi phục lại tinh thần, vừa nghe Mộ Như Nguyệt hỏi vậy, trong lòng liền phẫn nộ."Ta là bị liên lụy!"Nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm đó, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ta ở Trung Hoa là một người bình thường, cha mẹ ly dị, ta sống cùng cha, sau đó cha ta cưới mẹ kế, còn có một đứa con gái nhỏ hơn ta ba tuổi, ai ngờ đứa em gái cùng cha khác mẹ kia cướp bạn trai của ta, uy hiếp bạn trai ta chia tay với ta, tâm tình ta khó chịu nên đến núi Trường Bạch thư giãn, ai biết ở đó có người đang đánh nhau! Hơn nữa còn là võ lâm cao thủ!"Tình cảnh đó quá mức chấn động giống như chỉ có thể nhìn thấy trên TV, Diêu Vân Thanh chưa từng nghĩ mình có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở ngoài đời thực."Sau đó, có một nữ nhân bị ám toán trọng thương, đợi những người đó rời đi, ta bỗng nhiên nổi hứng muốn làm Lôi Phong chạy đến cứu nữ nhân kia, ai ngờ trên người nữ nhân kia nổi lên một trận cuồng phong, sau đó ta liền đến cái nơi này, ở trong thân thể một nữ tử tên là Diêu Thanh Vân."Diêu Vân Thanh ủy khuất kể lại chuyện cũ, nàng bất quá chỉ là một người qua đường tốt bụng mà thôi, vì muốn cứu người mà lạc tới nơi xa lạ này."Đúng rồi, ngươi làm sao mà tới đây?""Cái này..." Mộ Như Nguyệt hơi do dự nhìn Diêu Vân Thanh.Hẳn là không thể nói cho nữ nhân này biết, nữ tử đánh nhau ở núi Trường Bạch kia là mình đi? Cũng vì mình mà liên lụy Diêu Vân Thanh xuyên tới đại lục Thần Vũ này.Lời này nàng làm thế nào cũng không nói nên lời."Ta là... ngủ, đang ngủ thì tới nơi này."Khi đó nàng đã chết, nói là đang ngủ thì tới nơi này cũng không có gì sai..."Ngủ liền tới đây?" Diêu Vân Thanh khẽ chớp mắt, đồng tình nói, "Ngươi làm sao còn xui xẻo hơn ta? Tốt xấu gì ta vẫn có ý thức mà xuyên qua, ngươi cư nhiên ngủ liền xuyên qua, ta còn chưa hỏi ngươi xưng hô thế nào."
Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu PhiTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Hoàn Thành, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng… Thấy muội muội mình hiểu chuyện như thế, Triệu Thiên Minh vui mừng nở nụ cười...Trong sơn cốc, thanh y nữ tử cười tươi như hoa, ánh mắt tò mò nhìn khắp nơi tựa như đối với tất cả mọi thứ ở Trung Châu này đều cảm thấy tò mò.Trong lòng Mộ Như Nguyệt cũng nổi lên gợn sóng.Không biết vì sao, Trung Châu này cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như nàng đã từng sinh sống ở nơi này."Ngươi tên Lôi Phong?" Mộ Như Nguyệt cười như không cười nhìn thanh y nữ tử bên cạnh.Thanh y nữ tử chớp chớp mắt, cười nói: "Tên ta là Diêu Vân Thanh, tên Lôi Phong này xuất phát từ quê hương ta, dùng để chỉ người làm việc tốt nhưng không muốn để lại tên tuổi, cho nên không muốn nói ra tên mình thì sẽ nói mình là Lôi Phong.""Quê hương của ngươi... có phải là Trung Hoa không?""Đúng đúng đúng, quê hương của ta chính là Trung Hoa... Ách, ngươi.... ngươi ngươi ngươi làm sao mà biết được?" Thanh y nữ tử kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Như Nguyệt, nhất thời ngây ngẩn cả người.Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói: "Bởi vì quê hương ta cũng gọi là Trung Hoa, ở đó cũng có người gọi là Lôi Phong, Lôi Phong kia cũng là người làm chuyện tốt không muốn để lại tên...""..."Thanh y nữ tử ngốc ngốc chớp chớp mắt, trừng to mắt không dám tin nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt như quái vật."Ngươi... ngươi đến từ Trung Hoa?"Trên đời này ngoại trừ nàng còn có người khác xuyên qua?"Nói xem, ngươi đi tới nơi này thế nào?" Mộ Như Nguyệt nhún vai, nhàn nhạt hỏi.Diêu Vân Thanh hồi phục lại tinh thần, vừa nghe Mộ Như Nguyệt hỏi vậy, trong lòng liền phẫn nộ."Ta là bị liên lụy!"Nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm đó, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ta ở Trung Hoa là một người bình thường, cha mẹ ly dị, ta sống cùng cha, sau đó cha ta cưới mẹ kế, còn có một đứa con gái nhỏ hơn ta ba tuổi, ai ngờ đứa em gái cùng cha khác mẹ kia cướp bạn trai của ta, uy hiếp bạn trai ta chia tay với ta, tâm tình ta khó chịu nên đến núi Trường Bạch thư giãn, ai biết ở đó có người đang đánh nhau! Hơn nữa còn là võ lâm cao thủ!"Tình cảnh đó quá mức chấn động giống như chỉ có thể nhìn thấy trên TV, Diêu Vân Thanh chưa từng nghĩ mình có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở ngoài đời thực."Sau đó, có một nữ nhân bị ám toán trọng thương, đợi những người đó rời đi, ta bỗng nhiên nổi hứng muốn làm Lôi Phong chạy đến cứu nữ nhân kia, ai ngờ trên người nữ nhân kia nổi lên một trận cuồng phong, sau đó ta liền đến cái nơi này, ở trong thân thể một nữ tử tên là Diêu Thanh Vân."Diêu Vân Thanh ủy khuất kể lại chuyện cũ, nàng bất quá chỉ là một người qua đường tốt bụng mà thôi, vì muốn cứu người mà lạc tới nơi xa lạ này."Đúng rồi, ngươi làm sao mà tới đây?""Cái này..." Mộ Như Nguyệt hơi do dự nhìn Diêu Vân Thanh.Hẳn là không thể nói cho nữ nhân này biết, nữ tử đánh nhau ở núi Trường Bạch kia là mình đi? Cũng vì mình mà liên lụy Diêu Vân Thanh xuyên tới đại lục Thần Vũ này.Lời này nàng làm thế nào cũng không nói nên lời."Ta là... ngủ, đang ngủ thì tới nơi này."Khi đó nàng đã chết, nói là đang ngủ thì tới nơi này cũng không có gì sai..."Ngủ liền tới đây?" Diêu Vân Thanh khẽ chớp mắt, đồng tình nói, "Ngươi làm sao còn xui xẻo hơn ta? Tốt xấu gì ta vẫn có ý thức mà xuyên qua, ngươi cư nhiên ngủ liền xuyên qua, ta còn chưa hỏi ngươi xưng hô thế nào."