Tác giả:

Mộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng…

Chương 634: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần (7)

Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu PhiTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Hoàn Thành, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng… Nhìn những ánh mắt không tin của mọi người, Âu Dương Vân Cẩm cũng không giải thích thêm gì, hắn chỉ muốn nói cho Đông Phương Lượng biết, Mộ Như Nguyệt không phải người hắn có thể đụng đến.Nếu muốn động đến nàng, tất nhiên Âu Dương gia sẽ cùng hắn cá chết lưới rách!Sắc mặt Đông Phương Lượng chuyển từ xanh thành trắng, rồi từ trắng thành xanh, trong lúc hắn còn chưa biết hóa giải chuyện này thế nào, một thanh âm ôn hòa từ phía sau truyền đến: "Phụ thân."Dưới ánh mắt mọi người, Đông Phương Tuấn chậm rãi đi đến, trên dung nhan anh tuấn là ý cười nhàn nhạt, nhưng khi nhìn về phía Điền Phi, ánh mắt chợt tối sầm lại.Điền gia!Nghĩ đến tình huống của mình hiện tại, đáy lòng Đông Phương Tuấn thầm hận, trên mặt lại không biểu hiện gì, trước sau vẫn là nụ cười khéo léo."Tuấn Nhi, sao ngươi lại ra đây?" Đông Phương Lượng khẽ cau mày."Ta đến xem", Đông Phương Tuấn cười nhạt, ánh mắt đảo qua Đông Phương Anh nằm trên mặt đất, xẹt qua một tia khinh thường, "Bây giờ nên đưa muội muội về phòng trước, sau đó mời đại sư xem có phương pháp nào hồi phục được không.""Tốt." Đông Phương Lượng gật đầu, khẽ thở dài một tiếng.Hắn biết chuyện này là Đông Phương Anh khơi mào trước, nếu bây giờ trừng phạt nữ nhân kia, dĩ nhiên sẽ khiến các gia tộc khác bất mãn.Cho nên, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn!Nhưng món nợ này hắn nhớ kĩ, chờ sau này trả lại nàng gấp đôi! Khiến nàng hiểu rõ, người Đông Phương gia không phải dễ bắt nạt như vậy!"Tử Lan."Đông Phương Tuấn nhìn về phía Nam Cung Tử Lan, mở quạt xếp trong tay, khuôn mặt tươi cười đi về phía nữ tử trong đám người, ánh mắt nhu hòa nói: "Xin lỗi, bởi vì thân thể không khỏe cho nên không thể bồi ngươi, chờ mấy ngày nữa khỏe hẳn, ta sẽ bồi ngươi đi dạo trong Đông Phương thành."Trái tim Nam Cung Tử Lan run lên.Trong đầu nàng vang lên lời Nam Cung Liệt đã nói, nhịn không được lui về phía sau mấy bước, cắn chặt môi, trong mắt lộ vẻ kháng cự."Tử Lan?" Đông Phương Tuấn cau mày, "Xảy ra chuyện gì? Mới nửa năm không gặp, ngươi đã xa lạ với Tuấn ca ca sao? Hay là có người nói gì đó với ngươi?"Lúc nói lời này, hắn nhịn không được quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt."Không có!" Nam Cung Tử Lan vội vàng phủ nhận, khẽ cắn môi, đôi mắt to tròn hàm chứa hơi nước nhìn về phía nam nhân mặc cẩm y bên cạnh xin giúp đỡ.Cẩm y nam nhân hiển nhiên cảm thấy khó chịu với hành vi của Đông Phương Tuấn, nhíu chặt mày, nói: "Đông Phương công tử, mấy ngày nay muội muội ta có chút không thoải mái, chỉ sợ không thể cùng ngươi đi dạo, xin Đông Phương công tử thứ lỗi."Nghe vậy Đông Phương Tuấn mới thu hồi tầm mắt, nở nụ cười khách sáo: "Thần huynh nói quá lời, nếu đã như vậy, cứ để Tử Lan nghỉ ngơi cho tốt, ta không quấy rầy, nếu có thời gian, hay là Thần huynh cùng ta uống vài chén, thế nào?"Không ai chú ý đến, trong nháy mắt này, đáy mắt Đông Phương Tuấn ám trầm, hàm chứa tia sáng khó hiểu....Nam Cung Tử Lan, cuối cùng vẫn xa lạ hắn.Hắn dời mắt qua phía Mộ Như Nguyệt, trong lòng bốc lên lửa giận, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.Nữ nhân này không những ngăn trở hắn và Khiếu Nguyệt, bây giờ còn lời ra tiếng vào với Nam Cung Tử Lan làm hắn ngay cả cơ hội này cũng mất.Nếu Nam Cung Tử Lan không muốn gả cho hắn, phụ thân sẽ suy xét lại vị trí thiếu chủ Đông Phương gia, như vậy, tình huống sẽ rất bất lợi với hắn....

Nhìn những ánh mắt không tin của mọi người, Âu Dương Vân Cẩm cũng không giải thích thêm gì, hắn chỉ muốn nói cho Đông Phương Lượng biết, Mộ Như Nguyệt không phải người hắn có thể đụng đến.

Nếu muốn động đến nàng, tất nhiên Âu Dương gia sẽ cùng hắn cá chết lưới rách!

Sắc mặt Đông Phương Lượng chuyển từ xanh thành trắng, rồi từ trắng thành xanh, trong lúc hắn còn chưa biết hóa giải chuyện này thế nào, một thanh âm ôn hòa từ phía sau truyền đến: "Phụ thân."

Dưới ánh mắt mọi người, Đông Phương Tuấn chậm rãi đi đến, trên dung nhan anh tuấn là ý cười nhàn nhạt, nhưng khi nhìn về phía Điền Phi, ánh mắt chợt tối sầm lại.

Điền gia!

Nghĩ đến tình huống của mình hiện tại, đáy lòng Đông Phương Tuấn thầm hận, trên mặt lại không biểu hiện gì, trước sau vẫn là nụ cười khéo léo.

"Tuấn Nhi, sao ngươi lại ra đây?" Đông Phương Lượng khẽ cau mày.

"Ta đến xem", Đông Phương Tuấn cười nhạt, ánh mắt đảo qua Đông Phương Anh nằm trên mặt đất, xẹt qua một tia khinh thường, "Bây giờ nên đưa muội muội về phòng trước, sau đó mời đại sư xem có phương pháp nào hồi phục được không."

"Tốt." Đông Phương Lượng gật đầu, khẽ thở dài một tiếng.

Hắn biết chuyện này là Đông Phương Anh khơi mào trước, nếu bây giờ trừng phạt nữ nhân kia, dĩ nhiên sẽ khiến các gia tộc khác bất mãn.

Cho nên, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn!

Nhưng món nợ này hắn nhớ kĩ, chờ sau này trả lại nàng gấp đôi! Khiến nàng hiểu rõ, người Đông Phương gia không phải dễ bắt nạt như vậy!

"Tử Lan."

Đông Phương Tuấn nhìn về phía Nam Cung Tử Lan, mở quạt xếp trong tay, khuôn mặt tươi cười đi về phía nữ tử trong đám người, ánh mắt nhu hòa nói: "Xin lỗi, bởi vì thân thể không khỏe cho nên không thể bồi ngươi, chờ mấy ngày nữa khỏe hẳn, ta sẽ bồi ngươi đi dạo trong Đông Phương thành."

Trái tim Nam Cung Tử Lan run lên.

Trong đầu nàng vang lên lời Nam Cung Liệt đã nói, nhịn không được lui về phía sau mấy bước, cắn chặt môi, trong mắt lộ vẻ kháng cự.

"Tử Lan?" Đông Phương Tuấn cau mày, "Xảy ra chuyện gì? Mới nửa năm không gặp, ngươi đã xa lạ với Tuấn ca ca sao? Hay là có người nói gì đó với ngươi?"

Lúc nói lời này, hắn nhịn không được quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt.

"Không có!" Nam Cung Tử Lan vội vàng phủ nhận, khẽ cắn môi, đôi mắt to tròn hàm chứa hơi nước nhìn về phía nam nhân mặc cẩm y bên cạnh xin giúp đỡ.

Cẩm y nam nhân hiển nhiên cảm thấy khó chịu với hành vi của Đông Phương Tuấn, nhíu chặt mày, nói: "Đông Phương công tử, mấy ngày nay muội muội ta có chút không thoải mái, chỉ sợ không thể cùng ngươi đi dạo, xin Đông Phương công tử thứ lỗi."

Nghe vậy Đông Phương Tuấn mới thu hồi tầm mắt, nở nụ cười khách sáo: "Thần huynh nói quá lời, nếu đã như vậy, cứ để Tử Lan nghỉ ngơi cho tốt, ta không quấy rầy, nếu có thời gian, hay là Thần huynh cùng ta uống vài chén, thế nào?"

Không ai chú ý đến, trong nháy mắt này, đáy mắt Đông Phương Tuấn ám trầm, hàm chứa tia sáng khó hiểu....

Nam Cung Tử Lan, cuối cùng vẫn xa lạ hắn.

Hắn dời mắt qua phía Mộ Như Nguyệt, trong lòng bốc lên lửa giận, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.

Nữ nhân này không những ngăn trở hắn và Khiếu Nguyệt, bây giờ còn lời ra tiếng vào với Nam Cung Tử Lan làm hắn ngay cả cơ hội này cũng mất.

Nếu Nam Cung Tử Lan không muốn gả cho hắn, phụ thân sẽ suy xét lại vị trí thiếu chủ Đông Phương gia, như vậy, tình huống sẽ rất bất lợi với hắn....

Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu PhiTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Hoàn Thành, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMộ Đình Nhi cúi đầu xuống chôn ở trong ngực nam nhân, khóe mắt còn mang theo vài giọt nước mắt nhưng bên môi lại vô ý nâng lên một nụ cười nhạt giống như âm mưu đã được thực hiện như ý. Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, rơi vào trong tai hai người. "A! Các ngươi... Các ngươi..." Mộ Như Nguyệt gắt gao che miệng, không dám tin nhìn một đôi cẩu nam nữ trần như nhộng trước mặt nàng, hai hàng nước mắt giống như không có cách nào ngừng rơi được, một phút kia, dường như lòng của nàng bị thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Nam nhân nhướng mày, tiện tay cầm lên bộ quần áo che kín thân thể hai người, hắn nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không che giấu đi sự chán ghét bực bội. "Bản Thế tử đã nói từ trước, có bản Thế tử ở nơi này thì không muốn ngươi xuất hiện ở đây! Bây giờ lại dám tới quấy rầy ta và Đình nhi, nếu không phải nể tình thân phận ngươi là chi nữ của Mộ gia, bản Thế tử sẽ không để cho ngươi nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu." Nhìn nam nhân bảo vệ Mộ Đình Nhi trong lòng… Nhìn những ánh mắt không tin của mọi người, Âu Dương Vân Cẩm cũng không giải thích thêm gì, hắn chỉ muốn nói cho Đông Phương Lượng biết, Mộ Như Nguyệt không phải người hắn có thể đụng đến.Nếu muốn động đến nàng, tất nhiên Âu Dương gia sẽ cùng hắn cá chết lưới rách!Sắc mặt Đông Phương Lượng chuyển từ xanh thành trắng, rồi từ trắng thành xanh, trong lúc hắn còn chưa biết hóa giải chuyện này thế nào, một thanh âm ôn hòa từ phía sau truyền đến: "Phụ thân."Dưới ánh mắt mọi người, Đông Phương Tuấn chậm rãi đi đến, trên dung nhan anh tuấn là ý cười nhàn nhạt, nhưng khi nhìn về phía Điền Phi, ánh mắt chợt tối sầm lại.Điền gia!Nghĩ đến tình huống của mình hiện tại, đáy lòng Đông Phương Tuấn thầm hận, trên mặt lại không biểu hiện gì, trước sau vẫn là nụ cười khéo léo."Tuấn Nhi, sao ngươi lại ra đây?" Đông Phương Lượng khẽ cau mày."Ta đến xem", Đông Phương Tuấn cười nhạt, ánh mắt đảo qua Đông Phương Anh nằm trên mặt đất, xẹt qua một tia khinh thường, "Bây giờ nên đưa muội muội về phòng trước, sau đó mời đại sư xem có phương pháp nào hồi phục được không.""Tốt." Đông Phương Lượng gật đầu, khẽ thở dài một tiếng.Hắn biết chuyện này là Đông Phương Anh khơi mào trước, nếu bây giờ trừng phạt nữ nhân kia, dĩ nhiên sẽ khiến các gia tộc khác bất mãn.Cho nên, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn!Nhưng món nợ này hắn nhớ kĩ, chờ sau này trả lại nàng gấp đôi! Khiến nàng hiểu rõ, người Đông Phương gia không phải dễ bắt nạt như vậy!"Tử Lan."Đông Phương Tuấn nhìn về phía Nam Cung Tử Lan, mở quạt xếp trong tay, khuôn mặt tươi cười đi về phía nữ tử trong đám người, ánh mắt nhu hòa nói: "Xin lỗi, bởi vì thân thể không khỏe cho nên không thể bồi ngươi, chờ mấy ngày nữa khỏe hẳn, ta sẽ bồi ngươi đi dạo trong Đông Phương thành."Trái tim Nam Cung Tử Lan run lên.Trong đầu nàng vang lên lời Nam Cung Liệt đã nói, nhịn không được lui về phía sau mấy bước, cắn chặt môi, trong mắt lộ vẻ kháng cự."Tử Lan?" Đông Phương Tuấn cau mày, "Xảy ra chuyện gì? Mới nửa năm không gặp, ngươi đã xa lạ với Tuấn ca ca sao? Hay là có người nói gì đó với ngươi?"Lúc nói lời này, hắn nhịn không được quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt."Không có!" Nam Cung Tử Lan vội vàng phủ nhận, khẽ cắn môi, đôi mắt to tròn hàm chứa hơi nước nhìn về phía nam nhân mặc cẩm y bên cạnh xin giúp đỡ.Cẩm y nam nhân hiển nhiên cảm thấy khó chịu với hành vi của Đông Phương Tuấn, nhíu chặt mày, nói: "Đông Phương công tử, mấy ngày nay muội muội ta có chút không thoải mái, chỉ sợ không thể cùng ngươi đi dạo, xin Đông Phương công tử thứ lỗi."Nghe vậy Đông Phương Tuấn mới thu hồi tầm mắt, nở nụ cười khách sáo: "Thần huynh nói quá lời, nếu đã như vậy, cứ để Tử Lan nghỉ ngơi cho tốt, ta không quấy rầy, nếu có thời gian, hay là Thần huynh cùng ta uống vài chén, thế nào?"Không ai chú ý đến, trong nháy mắt này, đáy mắt Đông Phương Tuấn ám trầm, hàm chứa tia sáng khó hiểu....Nam Cung Tử Lan, cuối cùng vẫn xa lạ hắn.Hắn dời mắt qua phía Mộ Như Nguyệt, trong lòng bốc lên lửa giận, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.Nữ nhân này không những ngăn trở hắn và Khiếu Nguyệt, bây giờ còn lời ra tiếng vào với Nam Cung Tử Lan làm hắn ngay cả cơ hội này cũng mất.Nếu Nam Cung Tử Lan không muốn gả cho hắn, phụ thân sẽ suy xét lại vị trí thiếu chủ Đông Phương gia, như vậy, tình huống sẽ rất bất lợi với hắn....

Chương 634: Đưa nữ nhân cho Dạ Vô Trần (7)