Tác giả:

Ba tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng... Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia... Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài…

Chương 41: Yến hội (2)

Y Hậu Khuynh ThiênTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngBa tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng... Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia... Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài… Edit: ThienDaNói xong, Bạch Tiêu lưu luyến ánh mắt không rời mẫu tử Bạch Nhan, quay người đi ra ngoài đình viện."A nha."Khi Bạch Tiêu rời đi, Bạch Tiểu Thần vỗ trán: "Ta quên đem cữu cữu quà gặp mặt, thôi để lần sau lại mang cho hắn."Từ khi vào Lưu Hỏa quốc, hắn cũng đem lễ vật chuẩn bị xong, ai ngờ vậy mà quên."Thần Nhi, ta mấy ngày tới sẽ ở Lam gia, nếu như mấy người Hoa Di tới, ngươi để hắn tới Lam gia tìm ta."Bạch Nhan nhăn mày, nàng đi vào Lưu Hỏa quốc cũng được một thời gian, Phượng Lâu kia cũng tới thời điểm rồi.......Lúc này, ở thư phòng Bạch gia, Vu Dung bưng một chén trà cho Bạch Chấn Tường, nàng nhìn ánh mắt trầm mặc không nói của Bạch Chấn Tường, nói: "Tướng công, thân thể ngươi đã mệt mỏi, trước nghỉ ngơi một chút đi."Bạch Chấn Tường thở dài một tiếng: "Dung Nhi, ngươi chuẩn bị một lễ vật, ta muốn đi bái phỏng một người.""Tướng công?" Ánh mắt Vu Dung mê man, giọng nói mang theo nghi hoặc." Khoảng thời gian trước, tòa nhà cổ trạch Ảnh Nguyệt Tông bị bán đi, ta nghe nói người mua là lâu chủ Phượng Lâu - Hoa La."Vu Dung sững sờ, kinh ngạc nhìn Bạch Chấn Tường.Ảnh Nguyệt Tông cùng Phượng Lâu, những thế lực này nàng có nghe qua, đừng nghĩ chỉ là thứ đẳng môn phái, nhưng lại có thể ngang hàng với Hoàng tộc.Ảnh Nguyệt Tông nổi tiếng ám sát, còn Phượng Lâu là hoa lâu, bình thường ở phố lớn ngõ nhỏ, vì nam nữ hưởng lạc, lại là nơi thu thập thông tin tình báo trên thiên hạ, thực lực không thể xem thường.Ngày trước gia chủ mua tòa nhà này, bởi vì khoảng cách với cổ trạch của Ảnh Nguyệt Tông là gần nhất, hắn vì muốn nịnh bợ Ảnh Nguyệt tông mới chuyển tới ở chỗ này.Ai ngờ, người của Ảnh Nguyệt Tông chưa từng xuất hiện ở tòa cổ trạch, bây giờ lại bán cho hoa lâu..."Tướng công, đưa lễ vật cho Phượng Lâu, nên lấy cái gì mới tốt?" Vu Dung biết chuyện này quan trọng, trịnh trọng hỏi."Ngươi xem việc mà xử lý, ngươi làm việc, ta rất yên tâm."Bạch Chấn Tường mỉm cười, thanh âm hắn chưa dứt, cửa thư phòng bị đụng mở, một thiếu nữ mười bảy, mười tám chạy vào, "oa" một tiếng nhào vào trong ngực Bạch Chấn Tường."Chỉ Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"Đối với nữ nhi này, Bạch Chấn Tường rất sủng ái, cũng không trách nàng không hỏi mà vào, mà là ôn hòa hỏi."Phụ thân," Bạch Chỉ nâng khuôn mặt đầy nước mắt, "Bạch Tiêu hắn thông đồng với hài tử một nữ nhân! Hôm nay tiểu tạp chủng cố ý hãm hại ta, hắn biết rõ còn giúp tiểu tạp chủng kia khi dễ ta, ngươi nhìn trên mặt ta bị thương, đều là bọn hắn làm."Lúc này, Bạch Chấn Tường mới nhìn trên mặt Bạch Chỉ đầy vết cào, lập tức nổi giận, nói: "Bạch Tiêu hắn dám! Người tới, chờ hắn trở về, để hắn ngay lập tức tới gặp ta!"Edit: ThienDaĐáy mắt Bạch Chỉ hiện lên tia âm ngoan, vừa nghĩ tới sự tình hôm nay, nàng có một loại xúc động muốn chém tiểu tạp chủng thành trăm mảnh."Còn có tiểu tạp chủng kia! Cha, ngươi nhất định phải bắt hắn, đem tới cho ta hung hắng giáo huấn.""Việc này, phụ thân sẽ làm chủ cho ngươi!" Sắc mặt Bạch Chấn Tường tái xanh, trên trán nổi gân xanh, tay nắm chặt thành nắm đấm khẽ rung.Hắn vốn không thích nhi tử Bạch Tiêu, nếu không phải hắn chỉ có một nhi tử, nhiều năm qua cũng không dung túng như vậy.Hiện tại hắn như thế lại giúp người ngoài khi dễ muội muội, không hung hăng giáo huấn hắn, hắn thật không biết mình mang họ gì!"Tướng công, bớt giận," Vu Dung nhẹ nhàng vuốt lồng ngực Bạch Chấn Tường, "Tiêu Nhi tốt xấu gì cũng là nhi tử của ngươi, huống chi Bạch Nhan trở về, Lam gia vì nàng mà tổ chức yến hội, đến lúc đó Bạch Tiêu phải tham dự, nếu để người bên ngoài thấy hắn bị thương, chẳng phải sẽ hiểu lầm Tướng công?"

Edit: ThienDa

Nói xong, Bạch Tiêu lưu luyến ánh mắt không rời mẫu tử Bạch Nhan, quay người đi ra ngoài đình viện.

"A nha."

Khi Bạch Tiêu rời đi, Bạch Tiểu Thần vỗ trán: "Ta quên đem cữu cữu quà gặp mặt, thôi để lần sau lại mang cho hắn."

Từ khi vào Lưu Hỏa quốc, hắn cũng đem lễ vật chuẩn bị xong, ai ngờ vậy mà quên.

"Thần Nhi, ta mấy ngày tới sẽ ở Lam gia, nếu như mấy người Hoa Di tới, ngươi để hắn tới Lam gia tìm ta."

Bạch Nhan nhăn mày, nàng đi vào Lưu Hỏa quốc cũng được một thời gian, Phượng Lâu kia cũng tới thời điểm rồi...

....

Lúc này, ở thư phòng Bạch gia, Vu Dung bưng một chén trà cho Bạch Chấn Tường, nàng nhìn ánh mắt trầm mặc không nói của Bạch Chấn Tường, nói: "Tướng công, thân thể ngươi đã mệt mỏi, trước nghỉ ngơi một chút đi."

Bạch Chấn Tường thở dài một tiếng: "Dung Nhi, ngươi chuẩn bị một lễ vật, ta muốn đi bái phỏng một người."

"Tướng công?" Ánh mắt Vu Dung mê man, giọng nói mang theo nghi hoặc.

" Khoảng thời gian trước, tòa nhà cổ trạch Ảnh Nguyệt Tông bị bán đi, ta nghe nói người mua là lâu chủ Phượng Lâu - Hoa La."

Vu Dung sững sờ, kinh ngạc nhìn Bạch Chấn Tường.

Ảnh Nguyệt Tông cùng Phượng Lâu, những thế lực này nàng có nghe qua, đừng nghĩ chỉ là thứ đẳng môn phái, nhưng lại có thể ngang hàng với Hoàng tộc.

Ảnh Nguyệt Tông nổi tiếng ám sát, còn Phượng Lâu là hoa lâu, bình thường ở phố lớn ngõ nhỏ, vì nam nữ hưởng lạc, lại là nơi thu thập thông tin tình báo trên thiên hạ, thực lực không thể xem thường.

Ngày trước gia chủ mua tòa nhà này, bởi vì khoảng cách với cổ trạch của Ảnh Nguyệt Tông là gần nhất, hắn vì muốn nịnh bợ Ảnh Nguyệt tông mới chuyển tới ở chỗ này.

Ai ngờ, người của Ảnh Nguyệt Tông chưa từng xuất hiện ở tòa cổ trạch, bây giờ lại bán cho hoa lâu...

"Tướng công, đưa lễ vật cho Phượng Lâu, nên lấy cái gì mới tốt?" Vu Dung biết chuyện này quan trọng, trịnh trọng hỏi.

"Ngươi xem việc mà xử lý, ngươi làm việc, ta rất yên tâm."

Bạch Chấn Tường mỉm cười, thanh âm hắn chưa dứt, cửa thư phòng bị đụng mở, một thiếu nữ mười bảy, mười tám chạy vào, "oa" một tiếng nhào vào trong ngực Bạch Chấn Tường.

"Chỉ Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"

Đối với nữ nhi này, Bạch Chấn Tường rất sủng ái, cũng không trách nàng không hỏi mà vào, mà là ôn hòa hỏi.

"Phụ thân," Bạch Chỉ nâng khuôn mặt đầy nước mắt, "Bạch Tiêu hắn thông đồng với hài tử một nữ nhân! Hôm nay tiểu tạp chủng cố ý hãm hại ta, hắn biết rõ còn giúp tiểu tạp chủng kia khi dễ ta, ngươi nhìn trên mặt ta bị thương, đều là bọn hắn làm."

Lúc này, Bạch Chấn Tường mới nhìn trên mặt Bạch Chỉ đầy vết cào, lập tức nổi giận, nói: "Bạch Tiêu hắn dám! Người tới, chờ hắn trở về, để hắn ngay lập tức tới gặp ta!"

Edit: ThienDa

Đáy mắt Bạch Chỉ hiện lên tia âm ngoan, vừa nghĩ tới sự tình hôm nay, nàng có một loại xúc động muốn chém tiểu tạp chủng thành trăm mảnh.

"Còn có tiểu tạp chủng kia! Cha, ngươi nhất định phải bắt hắn, đem tới cho ta hung hắng giáo huấn."

"Việc này, phụ thân sẽ làm chủ cho ngươi!" Sắc mặt Bạch Chấn Tường tái xanh, trên trán nổi gân xanh, tay nắm chặt thành nắm đấm khẽ rung.

Hắn vốn không thích nhi tử Bạch Tiêu, nếu không phải hắn chỉ có một nhi tử, nhiều năm qua cũng không dung túng như vậy.

Hiện tại hắn như thế lại giúp người ngoài khi dễ muội muội, không hung hăng giáo huấn hắn, hắn thật không biết mình mang họ gì!

"Tướng công, bớt giận," Vu Dung nhẹ nhàng vuốt lồng ngực Bạch Chấn Tường, "Tiêu Nhi tốt xấu gì cũng là nhi tử của ngươi, huống chi Bạch Nhan trở về, Lam gia vì nàng mà tổ chức yến hội, đến lúc đó Bạch Tiêu phải tham dự, nếu để người bên ngoài thấy hắn bị thương, chẳng phải sẽ hiểu lầm Tướng công?"

Y Hậu Khuynh ThiênTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngBa tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng... Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia... Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài… Edit: ThienDaNói xong, Bạch Tiêu lưu luyến ánh mắt không rời mẫu tử Bạch Nhan, quay người đi ra ngoài đình viện."A nha."Khi Bạch Tiêu rời đi, Bạch Tiểu Thần vỗ trán: "Ta quên đem cữu cữu quà gặp mặt, thôi để lần sau lại mang cho hắn."Từ khi vào Lưu Hỏa quốc, hắn cũng đem lễ vật chuẩn bị xong, ai ngờ vậy mà quên."Thần Nhi, ta mấy ngày tới sẽ ở Lam gia, nếu như mấy người Hoa Di tới, ngươi để hắn tới Lam gia tìm ta."Bạch Nhan nhăn mày, nàng đi vào Lưu Hỏa quốc cũng được một thời gian, Phượng Lâu kia cũng tới thời điểm rồi.......Lúc này, ở thư phòng Bạch gia, Vu Dung bưng một chén trà cho Bạch Chấn Tường, nàng nhìn ánh mắt trầm mặc không nói của Bạch Chấn Tường, nói: "Tướng công, thân thể ngươi đã mệt mỏi, trước nghỉ ngơi một chút đi."Bạch Chấn Tường thở dài một tiếng: "Dung Nhi, ngươi chuẩn bị một lễ vật, ta muốn đi bái phỏng một người.""Tướng công?" Ánh mắt Vu Dung mê man, giọng nói mang theo nghi hoặc." Khoảng thời gian trước, tòa nhà cổ trạch Ảnh Nguyệt Tông bị bán đi, ta nghe nói người mua là lâu chủ Phượng Lâu - Hoa La."Vu Dung sững sờ, kinh ngạc nhìn Bạch Chấn Tường.Ảnh Nguyệt Tông cùng Phượng Lâu, những thế lực này nàng có nghe qua, đừng nghĩ chỉ là thứ đẳng môn phái, nhưng lại có thể ngang hàng với Hoàng tộc.Ảnh Nguyệt Tông nổi tiếng ám sát, còn Phượng Lâu là hoa lâu, bình thường ở phố lớn ngõ nhỏ, vì nam nữ hưởng lạc, lại là nơi thu thập thông tin tình báo trên thiên hạ, thực lực không thể xem thường.Ngày trước gia chủ mua tòa nhà này, bởi vì khoảng cách với cổ trạch của Ảnh Nguyệt Tông là gần nhất, hắn vì muốn nịnh bợ Ảnh Nguyệt tông mới chuyển tới ở chỗ này.Ai ngờ, người của Ảnh Nguyệt Tông chưa từng xuất hiện ở tòa cổ trạch, bây giờ lại bán cho hoa lâu..."Tướng công, đưa lễ vật cho Phượng Lâu, nên lấy cái gì mới tốt?" Vu Dung biết chuyện này quan trọng, trịnh trọng hỏi."Ngươi xem việc mà xử lý, ngươi làm việc, ta rất yên tâm."Bạch Chấn Tường mỉm cười, thanh âm hắn chưa dứt, cửa thư phòng bị đụng mở, một thiếu nữ mười bảy, mười tám chạy vào, "oa" một tiếng nhào vào trong ngực Bạch Chấn Tường."Chỉ Nhi, đã xảy ra chuyện gì?"Đối với nữ nhi này, Bạch Chấn Tường rất sủng ái, cũng không trách nàng không hỏi mà vào, mà là ôn hòa hỏi."Phụ thân," Bạch Chỉ nâng khuôn mặt đầy nước mắt, "Bạch Tiêu hắn thông đồng với hài tử một nữ nhân! Hôm nay tiểu tạp chủng cố ý hãm hại ta, hắn biết rõ còn giúp tiểu tạp chủng kia khi dễ ta, ngươi nhìn trên mặt ta bị thương, đều là bọn hắn làm."Lúc này, Bạch Chấn Tường mới nhìn trên mặt Bạch Chỉ đầy vết cào, lập tức nổi giận, nói: "Bạch Tiêu hắn dám! Người tới, chờ hắn trở về, để hắn ngay lập tức tới gặp ta!"Edit: ThienDaĐáy mắt Bạch Chỉ hiện lên tia âm ngoan, vừa nghĩ tới sự tình hôm nay, nàng có một loại xúc động muốn chém tiểu tạp chủng thành trăm mảnh."Còn có tiểu tạp chủng kia! Cha, ngươi nhất định phải bắt hắn, đem tới cho ta hung hắng giáo huấn.""Việc này, phụ thân sẽ làm chủ cho ngươi!" Sắc mặt Bạch Chấn Tường tái xanh, trên trán nổi gân xanh, tay nắm chặt thành nắm đấm khẽ rung.Hắn vốn không thích nhi tử Bạch Tiêu, nếu không phải hắn chỉ có một nhi tử, nhiều năm qua cũng không dung túng như vậy.Hiện tại hắn như thế lại giúp người ngoài khi dễ muội muội, không hung hăng giáo huấn hắn, hắn thật không biết mình mang họ gì!"Tướng công, bớt giận," Vu Dung nhẹ nhàng vuốt lồng ngực Bạch Chấn Tường, "Tiêu Nhi tốt xấu gì cũng là nhi tử của ngươi, huống chi Bạch Nhan trở về, Lam gia vì nàng mà tổ chức yến hội, đến lúc đó Bạch Tiêu phải tham dự, nếu để người bên ngoài thấy hắn bị thương, chẳng phải sẽ hiểu lầm Tướng công?"

Chương 41: Yến hội (2)