Tác giả:

Ba tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng... Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia... Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài…

Chương 92: Bạch Chỉ trở thành trò cười

Y Hậu Khuynh ThiênTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngBa tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng... Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia... Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài… Edit: ThienDaKhông khí xung quanh càng lúc càng lạnh, rõ ràng hiện đang là giữa trưa, nhưng lại làm cho mấy tên thị vệ lạnh run."Vương gia!"Bạch Chỉ từ dưới đất bò dậy, nàng phủi phủi váy, thẹn thùng nắm chặt góc áo: "Vừa rồi ta không nhìn thấy Vương gia, mới thất lễ trước mặt Vương gia, kính xin Vương gia thứ tội."Thanh âm của nữ nhân xinh xắn động lòng người, rốt cục thành công dời ánh mắt Đế Thương lên người nàng."Ngươi là người phương nào?"Thanh âm bá khí của nam nhân lạnh lẽo, cũng làm cho Bạch Chỉ ngây ngốc tại chỗ."Vương... Vương gia, chúng ta trước đoa tại yến hội Lam gia có gặp qua, ta là vị hôn thê của ngài."Hắn làm sao có thể không biết nàng?Nam nhân lúc đầu còn thờ ơ, nghe nói như vậy, trong đôi mắt đẹp hiện lên tia kinh ngạc."Tiểu Nhan, ngươi dịch dung rồi?" Đế Thương giương môi, "Đáng tiếc, bộ dáng trước của ngươi còn đẹp đẽ, còn bộ dáng này... sợ là sẽ dọa bổn vương liệt dương."Khụ khụMấy tên thị vệ thiếu chút nữa bị Vương gia nhà mình chọc cười, nếu như không biết tính cách của Vương gia, chỉ sợ... bọn hắn đều bị diễn xuất này che đậy.Sách, tốt xấu gì Bạch Chỉ dáng dấp mỹ mạo như hoa, kết quả, Vương gia lại nói tướng mạo nàng dọa hắn tới liệt dương?"Vương gia," Bạch Chỉ khẽ cắn môi, hai con ngươi hiện ra mấy giọt lệ, "Ngươi nhận lầm, ta không phải Bạch Nhan, ta là Bạch gia Bạch Chỉ."Lại là tiện nhân Bạch Nhan!Thật không biết Vương gia coi trọng chỗ nào của nàng! Thế mà lại nhận lầm!Nhưng mà không liên quan, có Hoàng hậu làm chỗ dựa, Thương Vương cũng không dám không cưới nàng.Sắc mặt Đế Thương bỗng nhiêm trầm xuống, đôi mắt phượng nhìn gương mặt Bạch Chỉ có tia ủy khuất, một tia sáng yêu dị hiện ra nơi đáy mắt."Đây không phải Tiểu Nhan?" Bên môi hắn câu lên một đường cong, "Vậy ngươi thật sự to gan, dám giả mạo vị hôn thê của bổn vương! Tại Lưu Hỏa quốc, giả mạo hoàng thân quốc thích là có tội gì?""Khởi bẩm Vương gia," thị vệ ở một bên cung kính trả lời, "Nặng thì chém đầu cả nhà, nhẹ thì nhốt vào hình ti."Giả mạo hoàng thân quốc thích?Bạch Chỉ trừng lớn hai mắt, bờ môi khẽ run rẩy: "Không, ta không giả mạo, là Hoàng hậu hạ ý chỉ cho ta gả cho Vương gia làm phi, ngươi không thể chống lại ý chỉ của Hoàng hậu!""Hoàng hậu?" Đế Thương lạnh lùng cười một tiếng, "Hoàng hậu đã bị biếm vào lãnh cung, ý chỉ của nàng còn có hiệu quả?"Oanh!Đầu Bạch Chỉ như muốn nổ tung, khuôn mặt trắng bệnh, không có tia huyết sắc.Thân thể hắn lảo đảo, như muốn đổ ập xuống, nhưng cuối cùng lại vịn vào thân cây mà miễn cưỡng đứng lên."Không... Ta không tin, Hoàng hậu đang yên lành sao có thể bị đày vào lãnh cung? Nhất định là ngươi đang gạt ta!"Nói xong câu cuối cùng, nàng có chút như tâm tê phế liệt, nước mắt từng giọt rơi xuống.Nàng không tin, Hoàng hậu là chỗ dựa của nàng, cứ như vậy mà đổ? Vậy hôn sự của nàng làm sao bây giờ?"Lập tức đưa nàng vào hình ti," Đế Thương nâng cằm, lạnh lùng vô tình, "Cũng nói với thiên hạ, Bạch Chỉ giả mạo thành Vương phi của bổn vương làm xằng làm bậy! Còn đối với bổn vương có ý đồ bất chính! Nhưng mà... xem ở Bạch Nhan, bổn vương tạm thời không động tới Bạch gia, nếu còn lần sau, một người ở Bạch gia cũng đừng lưu lại!"Thân thể Bạch Chỉ cuối cùng cũng không chống đỡ được, lảo đảo ngồi trên mặt đất, nàng cắn chặt môi, đôi con ngươi bắn ra đầy lửa giận.

Edit: ThienDa

Không khí xung quanh càng lúc càng lạnh, rõ ràng hiện đang là giữa trưa, nhưng lại làm cho mấy tên thị vệ lạnh run.

"Vương gia!"

Bạch Chỉ từ dưới đất bò dậy, nàng phủi phủi váy, thẹn thùng nắm chặt góc áo: "Vừa rồi ta không nhìn thấy Vương gia, mới thất lễ trước mặt Vương gia, kính xin Vương gia thứ tội."

Thanh âm của nữ nhân xinh xắn động lòng người, rốt cục thành công dời ánh mắt Đế Thương lên người nàng.

"Ngươi là người phương nào?"

Thanh âm bá khí của nam nhân lạnh lẽo, cũng làm cho Bạch Chỉ ngây ngốc tại chỗ.

"Vương... Vương gia, chúng ta trước đoa tại yến hội Lam gia có gặp qua, ta là vị hôn thê của ngài."

Hắn làm sao có thể không biết nàng?

Nam nhân lúc đầu còn thờ ơ, nghe nói như vậy, trong đôi mắt đẹp hiện lên tia kinh ngạc.

"Tiểu Nhan, ngươi dịch dung rồi?" Đế Thương giương môi, "Đáng tiếc, bộ dáng trước của ngươi còn đẹp đẽ, còn bộ dáng này... sợ là sẽ dọa bổn vương liệt dương."

Khụ khụ

Mấy tên thị vệ thiếu chút nữa bị Vương gia nhà mình chọc cười, nếu như không biết tính cách của Vương gia, chỉ sợ... bọn hắn đều bị diễn xuất này che đậy.

Sách, tốt xấu gì Bạch Chỉ dáng dấp mỹ mạo như hoa, kết quả, Vương gia lại nói tướng mạo nàng dọa hắn tới liệt dương?

"Vương gia," Bạch Chỉ khẽ cắn môi, hai con ngươi hiện ra mấy giọt lệ, "Ngươi nhận lầm, ta không phải Bạch Nhan, ta là Bạch gia Bạch Chỉ."

Lại là tiện nhân Bạch Nhan!

Thật không biết Vương gia coi trọng chỗ nào của nàng! Thế mà lại nhận lầm!

Nhưng mà không liên quan, có Hoàng hậu làm chỗ dựa, Thương Vương cũng không dám không cưới nàng.

Sắc mặt Đế Thương bỗng nhiêm trầm xuống, đôi mắt phượng nhìn gương mặt Bạch Chỉ có tia ủy khuất, một tia sáng yêu dị hiện ra nơi đáy mắt.

"Đây không phải Tiểu Nhan?" Bên môi hắn câu lên một đường cong, "Vậy ngươi thật sự to gan, dám giả mạo vị hôn thê của bổn vương! Tại Lưu Hỏa quốc, giả mạo hoàng thân quốc thích là có tội gì?"

"Khởi bẩm Vương gia," thị vệ ở một bên cung kính trả lời, "Nặng thì chém đầu cả nhà, nhẹ thì nhốt vào hình ti."

Giả mạo hoàng thân quốc thích?

Bạch Chỉ trừng lớn hai mắt, bờ môi khẽ run rẩy: "Không, ta không giả mạo, là Hoàng hậu hạ ý chỉ cho ta gả cho Vương gia làm phi, ngươi không thể chống lại ý chỉ của Hoàng hậu!"

"Hoàng hậu?" Đế Thương lạnh lùng cười một tiếng, "Hoàng hậu đã bị biếm vào lãnh cung, ý chỉ của nàng còn có hiệu quả?"

Oanh!

Đầu Bạch Chỉ như muốn nổ tung, khuôn mặt trắng bệnh, không có tia huyết sắc.

Thân thể hắn lảo đảo, như muốn đổ ập xuống, nhưng cuối cùng lại vịn vào thân cây mà miễn cưỡng đứng lên.

"Không... Ta không tin, Hoàng hậu đang yên lành sao có thể bị đày vào lãnh cung? Nhất định là ngươi đang gạt ta!"

Nói xong câu cuối cùng, nàng có chút như tâm tê phế liệt, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Nàng không tin, Hoàng hậu là chỗ dựa của nàng, cứ như vậy mà đổ? Vậy hôn sự của nàng làm sao bây giờ?

"Lập tức đưa nàng vào hình ti," Đế Thương nâng cằm, lạnh lùng vô tình, "Cũng nói với thiên hạ, Bạch Chỉ giả mạo thành Vương phi của bổn vương làm xằng làm bậy! Còn đối với bổn vương có ý đồ bất chính! Nhưng mà... xem ở Bạch Nhan, bổn vương tạm thời không động tới Bạch gia, nếu còn lần sau, một người ở Bạch gia cũng đừng lưu lại!"

Thân thể Bạch Chỉ cuối cùng cũng không chống đỡ được, lảo đảo ngồi trên mặt đất, nàng cắn chặt môi, đôi con ngươi bắn ra đầy lửa giận.

Y Hậu Khuynh ThiênTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngBa tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng... Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia... Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài… Edit: ThienDaKhông khí xung quanh càng lúc càng lạnh, rõ ràng hiện đang là giữa trưa, nhưng lại làm cho mấy tên thị vệ lạnh run."Vương gia!"Bạch Chỉ từ dưới đất bò dậy, nàng phủi phủi váy, thẹn thùng nắm chặt góc áo: "Vừa rồi ta không nhìn thấy Vương gia, mới thất lễ trước mặt Vương gia, kính xin Vương gia thứ tội."Thanh âm của nữ nhân xinh xắn động lòng người, rốt cục thành công dời ánh mắt Đế Thương lên người nàng."Ngươi là người phương nào?"Thanh âm bá khí của nam nhân lạnh lẽo, cũng làm cho Bạch Chỉ ngây ngốc tại chỗ."Vương... Vương gia, chúng ta trước đoa tại yến hội Lam gia có gặp qua, ta là vị hôn thê của ngài."Hắn làm sao có thể không biết nàng?Nam nhân lúc đầu còn thờ ơ, nghe nói như vậy, trong đôi mắt đẹp hiện lên tia kinh ngạc."Tiểu Nhan, ngươi dịch dung rồi?" Đế Thương giương môi, "Đáng tiếc, bộ dáng trước của ngươi còn đẹp đẽ, còn bộ dáng này... sợ là sẽ dọa bổn vương liệt dương."Khụ khụMấy tên thị vệ thiếu chút nữa bị Vương gia nhà mình chọc cười, nếu như không biết tính cách của Vương gia, chỉ sợ... bọn hắn đều bị diễn xuất này che đậy.Sách, tốt xấu gì Bạch Chỉ dáng dấp mỹ mạo như hoa, kết quả, Vương gia lại nói tướng mạo nàng dọa hắn tới liệt dương?"Vương gia," Bạch Chỉ khẽ cắn môi, hai con ngươi hiện ra mấy giọt lệ, "Ngươi nhận lầm, ta không phải Bạch Nhan, ta là Bạch gia Bạch Chỉ."Lại là tiện nhân Bạch Nhan!Thật không biết Vương gia coi trọng chỗ nào của nàng! Thế mà lại nhận lầm!Nhưng mà không liên quan, có Hoàng hậu làm chỗ dựa, Thương Vương cũng không dám không cưới nàng.Sắc mặt Đế Thương bỗng nhiêm trầm xuống, đôi mắt phượng nhìn gương mặt Bạch Chỉ có tia ủy khuất, một tia sáng yêu dị hiện ra nơi đáy mắt."Đây không phải Tiểu Nhan?" Bên môi hắn câu lên một đường cong, "Vậy ngươi thật sự to gan, dám giả mạo vị hôn thê của bổn vương! Tại Lưu Hỏa quốc, giả mạo hoàng thân quốc thích là có tội gì?""Khởi bẩm Vương gia," thị vệ ở một bên cung kính trả lời, "Nặng thì chém đầu cả nhà, nhẹ thì nhốt vào hình ti."Giả mạo hoàng thân quốc thích?Bạch Chỉ trừng lớn hai mắt, bờ môi khẽ run rẩy: "Không, ta không giả mạo, là Hoàng hậu hạ ý chỉ cho ta gả cho Vương gia làm phi, ngươi không thể chống lại ý chỉ của Hoàng hậu!""Hoàng hậu?" Đế Thương lạnh lùng cười một tiếng, "Hoàng hậu đã bị biếm vào lãnh cung, ý chỉ của nàng còn có hiệu quả?"Oanh!Đầu Bạch Chỉ như muốn nổ tung, khuôn mặt trắng bệnh, không có tia huyết sắc.Thân thể hắn lảo đảo, như muốn đổ ập xuống, nhưng cuối cùng lại vịn vào thân cây mà miễn cưỡng đứng lên."Không... Ta không tin, Hoàng hậu đang yên lành sao có thể bị đày vào lãnh cung? Nhất định là ngươi đang gạt ta!"Nói xong câu cuối cùng, nàng có chút như tâm tê phế liệt, nước mắt từng giọt rơi xuống.Nàng không tin, Hoàng hậu là chỗ dựa của nàng, cứ như vậy mà đổ? Vậy hôn sự của nàng làm sao bây giờ?"Lập tức đưa nàng vào hình ti," Đế Thương nâng cằm, lạnh lùng vô tình, "Cũng nói với thiên hạ, Bạch Chỉ giả mạo thành Vương phi của bổn vương làm xằng làm bậy! Còn đối với bổn vương có ý đồ bất chính! Nhưng mà... xem ở Bạch Nhan, bổn vương tạm thời không động tới Bạch gia, nếu còn lần sau, một người ở Bạch gia cũng đừng lưu lại!"Thân thể Bạch Chỉ cuối cùng cũng không chống đỡ được, lảo đảo ngồi trên mặt đất, nàng cắn chặt môi, đôi con ngươi bắn ra đầy lửa giận.

Chương 92: Bạch Chỉ trở thành trò cười