Ba tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng... Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia... Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài…
Chương 198: Con của vương (2)
Y Hậu Khuynh ThiênTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngBa tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng... Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia... Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài… Edit: Tiêu Tiêu"Không phải Vương Tiểu Bàn nói, ngươi có yêu thú, sau này ngươi chính là lão đại của bọn ta, " Nam Cung Chuẩn cười, "Với lại, ta cảm thấy, đi theo ngươi, chắc chắn sẽ không thiệt."Bạch Tiểu Thần giật mình gật đầu, hắn vỗ vai Vương Tiểu Bàn và Nam Cung Chuẩn, ngạo kiều nói: "Đi theo bản Bảo Bảo, có thịt ăn."Vương Tiểu Bàn trông thấy Bạch Tiểu Thần gạt được Nam Cung Chuẩn, có chút nhàm chán, hắn đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển mấy cái, "Đánh mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi một lát."Phốc!Ngay khi hắn đặt mông ngồi xuống, tất cả trọng lượng đều dồn lên ngực Nam Cung Lân, hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm, ngất xỉu."Sắc trời không còn sớm, mẫu thân còn chờ ta về ăn cơm, ta muốn trở về trước, " Bạch Tiểu Thần nghiêng đầu nhìn Nam Cung Chuẩn, "Bây giờ ngươi hồi cung, đám bại hoại kia sẽ nhân lúc Thái hậu nãi nãi không ở đây mà khi dễ ngươi, không bằng trước mắt ngươi về nhà cùng ta đi."Nam Cung Chuẩn nghiêm túc gật đầu: "Ta nghe ngươi."Vương Tiểu Bàn một bên trợn mắt một cái, mà Nam Cung Chuẩn cũng dễ lung lay, chỉ mấy câu của Bạch Tiểu Thần, đã lừa được Nam Cung Chuẩn về nhà rồi."Tiểu tử, ở trước mặt Tiểu Bàn đại gia ta, ngươi còn dám ngủ!"Vương Tiểu Bàn nghỉ ngơi đủ rồi, từ thân Nam Cung Lân ngồi dậy, hai tay vả vào mặt hắn, khiến hắn tỉnh từ trong hôn mê.Nam Cung Lân ủy khuất suýt khóc, hắn thật sự hôn mê, không phải ngủ đâu!"Đại gia ta cảnh cáo ngươi, Nam Cung Chuẩn là người ta muốn bảo vệ, ngươi còn dám bắt nạt hắn, ta sẽ đưa ngươi tới chỗ không người rồi tìm một đám nam nhân cho ngươi!"Vương Tiểu Bàn cao ngạo nâng mặt béo, lời này là trước đây hắn nghe một ác bá nói với một nữ nhân, không nghĩ đến bây giờ lại dùng tới."Ta... Cha ta là Thái tử!" Nam Cung Lân run rẩy khóc thút thít.Vương Tiểu Bàn quăng một bạt tai: "Ai là Thái tử?""Cha ta..."Bốp!Lại một cái tát!"Chỉ cho phép nói một chữ!""Cha..."Lúc này Vương Tiểu Bàn mới vứt Nam Cung Lân xuống: "Ài, con ngoan."Nước mắt Nam Cung Lân rơi xuống, chưa từng bị người khi dễ như vậy."Bạch Tiểu Thần, chúng ta về."Vương Tiểu Bàn phủi tay, quay người muốn về, hắn vừa đi được vài bước, bước chân lập tức ngừng lại, vẻ mặt khá run rẩy hỏi: "Đợi chút, hắn vừa nói cha hắn là ai cơ?""Thái tử." Bạch Tiểu Thần tốt bụng trả lời.Vẻ mặt Vương Tiểu Bàn như đưa đám: "Xong rồi.""Ngươi yên tâm, có ta ở đây, Thái tử không có cách nào trả thù các ngươi." Bạch Tiểu Thần vỗ ngực, thề son sắt.Vương Tiểu Bàn lau nước mắt: "Không phải chuyện đó, nếu cha ta biết được sẽ đánh chết ta mất."Cha hắn ngàn lần căn dặn, hắn ở ngoài không được gây chuyện thị phi, cố tình hắn lại đánh nhi tử của Thái tử, chuyện này truyền tới tai cha hắn, cha hắn nhất định sẽ đánh chết hắn."Đều là lỗi của ta..." Nam Cung Chuẩn thấy dáng vẻ đáng thương của Vương Tiểu Bàn, có chút không đành lòng, mím môi nói."Không, không liên quan gì đến ngươi, " Vương Tiểu Bàn lắc đầu, "Không phải sẽ bị đánh một trận, cùng lắm thì thiếu đi một lớp da, có gì đặc biệt hơn người đâu, tên hỗn đản kia dám bắt nạt huynh đệ Vương Tiểu Bàn ta, nên đánh!"Xem như sớm biết hắn là nhi tử cử Thái tử, vậy hắn vẫn thiếu đánh như cũ thôi.Cha của hắn (VTB) không có chuyện vì vấn đề nhỏ nhặt này mà đánh chết hắn nha?"Được rồi, các ngươi về trước đi, " Hắn khoát tay, biểu hiện có chút khổ sở.Bạch Tiểu Thần tương đối không yên lòng: "Ta ở ngay bên nhà ngươi, nếu cha ngươi đánh ngươi, gọi ta một tiếng, ta lập tức qua cứu ngươi."
Y Hậu Khuynh ThiênTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngBa tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng... Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia... Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài… Edit: Tiêu Tiêu"Không phải Vương Tiểu Bàn nói, ngươi có yêu thú, sau này ngươi chính là lão đại của bọn ta, " Nam Cung Chuẩn cười, "Với lại, ta cảm thấy, đi theo ngươi, chắc chắn sẽ không thiệt."Bạch Tiểu Thần giật mình gật đầu, hắn vỗ vai Vương Tiểu Bàn và Nam Cung Chuẩn, ngạo kiều nói: "Đi theo bản Bảo Bảo, có thịt ăn."Vương Tiểu Bàn trông thấy Bạch Tiểu Thần gạt được Nam Cung Chuẩn, có chút nhàm chán, hắn đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển mấy cái, "Đánh mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi một lát."Phốc!Ngay khi hắn đặt mông ngồi xuống, tất cả trọng lượng đều dồn lên ngực Nam Cung Lân, hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm, ngất xỉu."Sắc trời không còn sớm, mẫu thân còn chờ ta về ăn cơm, ta muốn trở về trước, " Bạch Tiểu Thần nghiêng đầu nhìn Nam Cung Chuẩn, "Bây giờ ngươi hồi cung, đám bại hoại kia sẽ nhân lúc Thái hậu nãi nãi không ở đây mà khi dễ ngươi, không bằng trước mắt ngươi về nhà cùng ta đi."Nam Cung Chuẩn nghiêm túc gật đầu: "Ta nghe ngươi."Vương Tiểu Bàn một bên trợn mắt một cái, mà Nam Cung Chuẩn cũng dễ lung lay, chỉ mấy câu của Bạch Tiểu Thần, đã lừa được Nam Cung Chuẩn về nhà rồi."Tiểu tử, ở trước mặt Tiểu Bàn đại gia ta, ngươi còn dám ngủ!"Vương Tiểu Bàn nghỉ ngơi đủ rồi, từ thân Nam Cung Lân ngồi dậy, hai tay vả vào mặt hắn, khiến hắn tỉnh từ trong hôn mê.Nam Cung Lân ủy khuất suýt khóc, hắn thật sự hôn mê, không phải ngủ đâu!"Đại gia ta cảnh cáo ngươi, Nam Cung Chuẩn là người ta muốn bảo vệ, ngươi còn dám bắt nạt hắn, ta sẽ đưa ngươi tới chỗ không người rồi tìm một đám nam nhân cho ngươi!"Vương Tiểu Bàn cao ngạo nâng mặt béo, lời này là trước đây hắn nghe một ác bá nói với một nữ nhân, không nghĩ đến bây giờ lại dùng tới."Ta... Cha ta là Thái tử!" Nam Cung Lân run rẩy khóc thút thít.Vương Tiểu Bàn quăng một bạt tai: "Ai là Thái tử?""Cha ta..."Bốp!Lại một cái tát!"Chỉ cho phép nói một chữ!""Cha..."Lúc này Vương Tiểu Bàn mới vứt Nam Cung Lân xuống: "Ài, con ngoan."Nước mắt Nam Cung Lân rơi xuống, chưa từng bị người khi dễ như vậy."Bạch Tiểu Thần, chúng ta về."Vương Tiểu Bàn phủi tay, quay người muốn về, hắn vừa đi được vài bước, bước chân lập tức ngừng lại, vẻ mặt khá run rẩy hỏi: "Đợi chút, hắn vừa nói cha hắn là ai cơ?""Thái tử." Bạch Tiểu Thần tốt bụng trả lời.Vẻ mặt Vương Tiểu Bàn như đưa đám: "Xong rồi.""Ngươi yên tâm, có ta ở đây, Thái tử không có cách nào trả thù các ngươi." Bạch Tiểu Thần vỗ ngực, thề son sắt.Vương Tiểu Bàn lau nước mắt: "Không phải chuyện đó, nếu cha ta biết được sẽ đánh chết ta mất."Cha hắn ngàn lần căn dặn, hắn ở ngoài không được gây chuyện thị phi, cố tình hắn lại đánh nhi tử của Thái tử, chuyện này truyền tới tai cha hắn, cha hắn nhất định sẽ đánh chết hắn."Đều là lỗi của ta..." Nam Cung Chuẩn thấy dáng vẻ đáng thương của Vương Tiểu Bàn, có chút không đành lòng, mím môi nói."Không, không liên quan gì đến ngươi, " Vương Tiểu Bàn lắc đầu, "Không phải sẽ bị đánh một trận, cùng lắm thì thiếu đi một lớp da, có gì đặc biệt hơn người đâu, tên hỗn đản kia dám bắt nạt huynh đệ Vương Tiểu Bàn ta, nên đánh!"Xem như sớm biết hắn là nhi tử cử Thái tử, vậy hắn vẫn thiếu đánh như cũ thôi.Cha của hắn (VTB) không có chuyện vì vấn đề nhỏ nhặt này mà đánh chết hắn nha?"Được rồi, các ngươi về trước đi, " Hắn khoát tay, biểu hiện có chút khổ sở.Bạch Tiểu Thần tương đối không yên lòng: "Ta ở ngay bên nhà ngươi, nếu cha ngươi đánh ngươi, gọi ta một tiếng, ta lập tức qua cứu ngươi."
Y Hậu Khuynh ThiênTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngBa tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng... Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia... Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài… Edit: Tiêu Tiêu"Không phải Vương Tiểu Bàn nói, ngươi có yêu thú, sau này ngươi chính là lão đại của bọn ta, " Nam Cung Chuẩn cười, "Với lại, ta cảm thấy, đi theo ngươi, chắc chắn sẽ không thiệt."Bạch Tiểu Thần giật mình gật đầu, hắn vỗ vai Vương Tiểu Bàn và Nam Cung Chuẩn, ngạo kiều nói: "Đi theo bản Bảo Bảo, có thịt ăn."Vương Tiểu Bàn trông thấy Bạch Tiểu Thần gạt được Nam Cung Chuẩn, có chút nhàm chán, hắn đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển mấy cái, "Đánh mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi một lát."Phốc!Ngay khi hắn đặt mông ngồi xuống, tất cả trọng lượng đều dồn lên ngực Nam Cung Lân, hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm, ngất xỉu."Sắc trời không còn sớm, mẫu thân còn chờ ta về ăn cơm, ta muốn trở về trước, " Bạch Tiểu Thần nghiêng đầu nhìn Nam Cung Chuẩn, "Bây giờ ngươi hồi cung, đám bại hoại kia sẽ nhân lúc Thái hậu nãi nãi không ở đây mà khi dễ ngươi, không bằng trước mắt ngươi về nhà cùng ta đi."Nam Cung Chuẩn nghiêm túc gật đầu: "Ta nghe ngươi."Vương Tiểu Bàn một bên trợn mắt một cái, mà Nam Cung Chuẩn cũng dễ lung lay, chỉ mấy câu của Bạch Tiểu Thần, đã lừa được Nam Cung Chuẩn về nhà rồi."Tiểu tử, ở trước mặt Tiểu Bàn đại gia ta, ngươi còn dám ngủ!"Vương Tiểu Bàn nghỉ ngơi đủ rồi, từ thân Nam Cung Lân ngồi dậy, hai tay vả vào mặt hắn, khiến hắn tỉnh từ trong hôn mê.Nam Cung Lân ủy khuất suýt khóc, hắn thật sự hôn mê, không phải ngủ đâu!"Đại gia ta cảnh cáo ngươi, Nam Cung Chuẩn là người ta muốn bảo vệ, ngươi còn dám bắt nạt hắn, ta sẽ đưa ngươi tới chỗ không người rồi tìm một đám nam nhân cho ngươi!"Vương Tiểu Bàn cao ngạo nâng mặt béo, lời này là trước đây hắn nghe một ác bá nói với một nữ nhân, không nghĩ đến bây giờ lại dùng tới."Ta... Cha ta là Thái tử!" Nam Cung Lân run rẩy khóc thút thít.Vương Tiểu Bàn quăng một bạt tai: "Ai là Thái tử?""Cha ta..."Bốp!Lại một cái tát!"Chỉ cho phép nói một chữ!""Cha..."Lúc này Vương Tiểu Bàn mới vứt Nam Cung Lân xuống: "Ài, con ngoan."Nước mắt Nam Cung Lân rơi xuống, chưa từng bị người khi dễ như vậy."Bạch Tiểu Thần, chúng ta về."Vương Tiểu Bàn phủi tay, quay người muốn về, hắn vừa đi được vài bước, bước chân lập tức ngừng lại, vẻ mặt khá run rẩy hỏi: "Đợi chút, hắn vừa nói cha hắn là ai cơ?""Thái tử." Bạch Tiểu Thần tốt bụng trả lời.Vẻ mặt Vương Tiểu Bàn như đưa đám: "Xong rồi.""Ngươi yên tâm, có ta ở đây, Thái tử không có cách nào trả thù các ngươi." Bạch Tiểu Thần vỗ ngực, thề son sắt.Vương Tiểu Bàn lau nước mắt: "Không phải chuyện đó, nếu cha ta biết được sẽ đánh chết ta mất."Cha hắn ngàn lần căn dặn, hắn ở ngoài không được gây chuyện thị phi, cố tình hắn lại đánh nhi tử của Thái tử, chuyện này truyền tới tai cha hắn, cha hắn nhất định sẽ đánh chết hắn."Đều là lỗi của ta..." Nam Cung Chuẩn thấy dáng vẻ đáng thương của Vương Tiểu Bàn, có chút không đành lòng, mím môi nói."Không, không liên quan gì đến ngươi, " Vương Tiểu Bàn lắc đầu, "Không phải sẽ bị đánh một trận, cùng lắm thì thiếu đi một lớp da, có gì đặc biệt hơn người đâu, tên hỗn đản kia dám bắt nạt huynh đệ Vương Tiểu Bàn ta, nên đánh!"Xem như sớm biết hắn là nhi tử cử Thái tử, vậy hắn vẫn thiếu đánh như cũ thôi.Cha của hắn (VTB) không có chuyện vì vấn đề nhỏ nhặt này mà đánh chết hắn nha?"Được rồi, các ngươi về trước đi, " Hắn khoát tay, biểu hiện có chút khổ sở.Bạch Tiểu Thần tương đối không yên lòng: "Ta ở ngay bên nhà ngươi, nếu cha ngươi đánh ngươi, gọi ta một tiếng, ta lập tức qua cứu ngươi."