Tác giả:

Ba tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng... Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia... Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài…

Chương 233: Chỉ cần nhìn là tốt rồi

Y Hậu Khuynh ThiênTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngBa tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng... Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia... Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài… Edit by Tiêu Tiêu Bạch Triển Bằng lộ ra nụ cười, hắn nhìn nha đầu trước mặt, phảng phất như muội muội hắn còn ở trước mặt hắn...Thế nhưng, tuổi muội muội hắn khi mất tích không sai biệt so với nha đầu này, hiện tại đã qua hơn hai mươi năm, xem như còn sống, có thể trạc tuổi mẫu thân Bạch Nhan."Nhan Nhi, thời gian này Bạch thúc sẽ ở trong hoàng thành, cần thiết ngươi hãy tới khách điếm Long Phượng tìm ta. Cổ lão, chúng ta đi."Hắn quay đầu nhìn Bạch Nhan, rồi đi khỏi đại môn.Sau khi ra khỏi cổ trạch, Cổ lão mới nói chuyện: "Thiếu gia, hiện giờ ngài bình phục khá tốt, Sinh Cơ Tái Hiện đan cũng đã có trong tay, chúng ta không phải về Dược Môn trước sao?"Bạch Triển Bằng lắc đầu, hắn nhìn tòa cổ trạch sau lưng, gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười ôn hòa."Thật vất vả mới gặp được nha đầu giống nàng đến thế, ta làm sao buông được mà đi? Cổ lão, chúng ta ở đây nửa tháng nữa, bây giờ ta thực sự..."Hắn thực sự không muốn đi.Cổ lão hít sâu một hơi: "Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không phải đại tiểu thư.""Ta biết," Nụ cười trên mặt Bạch Triển Bằng hơi chua xót, "Cổ lão, ngươi không cần nói thêm, ý ta đã quyết, huống gì... Ta chỉ cần nhìn nàng là tốt rồi."Hắn không cầu điều gì khác, chỉ cần thấy gương mặt kia là tốt rồi.Hắn sao có thể ảo tượng có nàng bên cạnh...Cổ lão nhìn vẻ kiên quyết trên gương mặt Bạch Triển Bằng, cũng không nói thêm, chỉ thở dài một tiếng: "Vậy trước đó ta viết một phong thư nói cho môn chủ chuyện của ngài.""Được, " Bạch Triển Bằng nhíu mày, "Nhưng, Cổ lão, ta không muốn ngươi nói chuyện Nhan Nhi ra.""Vì sao?" Cổ lão kinh ngạc hỏi."Nàng có thiên phú luyện đan rất mạnh, còn giải quyết được chuyện mà Dược Môn khó xử rất lâu, ta không muốn có bất kỳ kẻ nào quấy rầy yên tĩnh của nàng."Khóe môi Bạch Triển Bằng hơi giương, nhàn nhạt phân phó.Lúc này Cổ lão mới chợt hiểu, nếu thiên phú của Bạch Nhan cô nương bị truyền đi, tất nhiên những trưởng lão Dược Môn sẽ chạy tới Lưu Hỏa quốc, khi đó, Bạch Nhan cô nương sẽ chịu không ít sự quấy nhiễu."Ta hiểu, thiếu gia, yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào."Vẻ mặt Cổ lão nghiêm túc, để Bạch Nhan cô nương không bị làm phiền, đây là biện pháp thỏa đáng nhất."Đi thôi, nửa tháng sau, ta sẽ rời khỏi đây rồi về Dược Môn."Bạch Triển Bằng khẽ thở dài một tiếng, nửa tháng cũng đã đủ rồi, nếu ở lâu dài, chỉ sợ phụ thân sẽ lập tức phái người tới đây, đến lúc đó, chuyện của Bạch Nhan liền bại lộ......Trong cổ trạch.Sau khi Bạch Triển Bằng đi khỏi, Bạch Nhan định về phòng tiếp tục luyện đan, nhưng khi nàng quay đầu, trông thấy Bạch Tiểu Thần lén lút lộ ra cái đầu nhỏ, nhìn xung quanh.Khóe môi nàng câu lên đường cong: "Tiểu Thần Nhi, ngươi đang làm gì?"Tiếng nói này khiến Bạch Tiểu Thần giật nảy mình, hắn thận trọng đi ra từ sau cây, hơi lo lắng nhìn Bạch Nhan."Mẫu thân...""Sao?" Bạch Nhan khẽ cau mày, luôn cảm giác Bạch Tiểu Thần có gì đó không đúng.Bạch Tiểu Thần chỉ chỉ tay, khẽ cắn môi: "Mẫu thân,người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt...""Có chuyện gì xảy ra?" Bạch Nhan khẽ giật mình, hỏi."Lúc nãy... Sở tỷ tỷ và biểu di ra ngoài gây chuyện, người chuẩn bị sẵn sàng trước, đoán chừng sẽ có không ít người tìm tới mẫu thân."Danh sách mà Lam Tiểu Vận lấy ra, trên cơ bản bao gồm tất cả nữ tử khuê các trong hoàng thành, nếu những người này bị đánh, toàn bộ hoàng thành sẽ bị nháo tới lật trời...Mặc dù, Bạch Tiểu Thần cũng cho rằng cách làm của Sở Y Y và Lam Tiểu Vận không có gì là không đúng...

Edit by Tiêu Tiêu <>

Bạch Triển Bằng lộ ra nụ cười, hắn nhìn nha đầu trước mặt, phảng phất như muội muội hắn còn ở trước mặt hắn...

Thế nhưng, tuổi muội muội hắn khi mất tích không sai biệt so với nha đầu này, hiện tại đã qua hơn hai mươi năm, xem như còn sống, có thể trạc tuổi mẫu thân Bạch Nhan.

"Nhan Nhi, thời gian này Bạch thúc sẽ ở trong hoàng thành, cần thiết ngươi hãy tới khách điếm Long Phượng tìm ta. Cổ lão, chúng ta đi."

Hắn quay đầu nhìn Bạch Nhan, rồi đi khỏi đại môn.

Sau khi ra khỏi cổ trạch, Cổ lão mới nói chuyện: "Thiếu gia, hiện giờ ngài bình phục khá tốt, Sinh Cơ Tái Hiện đan cũng đã có trong tay, chúng ta không phải về Dược Môn trước sao?"

Bạch Triển Bằng lắc đầu, hắn nhìn tòa cổ trạch sau lưng, gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười ôn hòa.

"Thật vất vả mới gặp được nha đầu giống nàng đến thế, ta làm sao buông được mà đi? Cổ lão, chúng ta ở đây nửa tháng nữa, bây giờ ta thực sự..."

Hắn thực sự không muốn đi.

Cổ lão hít sâu một hơi: "Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không phải đại tiểu thư."

"Ta biết," Nụ cười trên mặt Bạch Triển Bằng hơi chua xót, "Cổ lão, ngươi không cần nói thêm, ý ta đã quyết, huống gì... Ta chỉ cần nhìn nàng là tốt rồi."

Hắn không cầu điều gì khác, chỉ cần thấy gương mặt kia là tốt rồi.

Hắn sao có thể ảo tượng có nàng bên cạnh...

Cổ lão nhìn vẻ kiên quyết trên gương mặt Bạch Triển Bằng, cũng không nói thêm, chỉ thở dài một tiếng: "Vậy trước đó ta viết một phong thư nói cho môn chủ chuyện của ngài."

"Được, " Bạch Triển Bằng nhíu mày, "Nhưng, Cổ lão, ta không muốn ngươi nói chuyện Nhan Nhi ra."

"Vì sao?" Cổ lão kinh ngạc hỏi.

"Nàng có thiên phú luyện đan rất mạnh, còn giải quyết được chuyện mà Dược Môn khó xử rất lâu, ta không muốn có bất kỳ kẻ nào quấy rầy yên tĩnh của nàng."

Khóe môi Bạch Triển Bằng hơi giương, nhàn nhạt phân phó.

Lúc này Cổ lão mới chợt hiểu, nếu thiên phú của Bạch Nhan cô nương bị truyền đi, tất nhiên những trưởng lão Dược Môn sẽ chạy tới Lưu Hỏa quốc, khi đó, Bạch Nhan cô nương sẽ chịu không ít sự quấy nhiễu.

"Ta hiểu, thiếu gia, yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào."

Vẻ mặt Cổ lão nghiêm túc, để Bạch Nhan cô nương không bị làm phiền, đây là biện pháp thỏa đáng nhất.

"Đi thôi, nửa tháng sau, ta sẽ rời khỏi đây rồi về Dược Môn."

Bạch Triển Bằng khẽ thở dài một tiếng, nửa tháng cũng đã đủ rồi, nếu ở lâu dài, chỉ sợ phụ thân sẽ lập tức phái người tới đây, đến lúc đó, chuyện của Bạch Nhan liền bại lộ...

...

Trong cổ trạch.

Sau khi Bạch Triển Bằng đi khỏi, Bạch Nhan định về phòng tiếp tục luyện đan, nhưng khi nàng quay đầu, trông thấy Bạch Tiểu Thần lén lút lộ ra cái đầu nhỏ, nhìn xung quanh.

Khóe môi nàng câu lên đường cong: "Tiểu Thần Nhi, ngươi đang làm gì?"

Tiếng nói này khiến Bạch Tiểu Thần giật nảy mình, hắn thận trọng đi ra từ sau cây, hơi lo lắng nhìn Bạch Nhan.

"Mẫu thân..."

"Sao?" Bạch Nhan khẽ cau mày, luôn cảm giác Bạch Tiểu Thần có gì đó không đúng.

Bạch Tiểu Thần chỉ chỉ tay, khẽ cắn môi: "Mẫu thân,người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt..."

"Có chuyện gì xảy ra?" Bạch Nhan khẽ giật mình, hỏi.

"Lúc nãy... Sở tỷ tỷ và biểu di ra ngoài gây chuyện, người chuẩn bị sẵn sàng trước, đoán chừng sẽ có không ít người tìm tới mẫu thân."

Danh sách mà Lam Tiểu Vận lấy ra, trên cơ bản bao gồm tất cả nữ tử khuê các trong hoàng thành, nếu những người này bị đánh, toàn bộ hoàng thành sẽ bị nháo tới lật trời...

Mặc dù, Bạch Tiểu Thần cũng cho rằng cách làm của Sở Y Y và Lam Tiểu Vận không có gì là không đúng...

Y Hậu Khuynh ThiênTác giả: Tiêu Thất GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngBa tháng trước, nàng vừa đến phiến đại lục này, còn chưa kịp quen thuộc với hoàn cảnh, muội muội tốt Bạch Nhược của nàng liền vì nàng mà chuẩn bị một nam nhân xấu xí. Ai ngờ nàng liều chết trốn ra ngoài, cuối cùng không chịu nổi dược tính, ở bên ngoài tùy tiện nhặt một nam nhân để giải độc. Thời điểm Bạch Nhược tìm thấy nàng mặc dù chỉ có một mình, nhưng các dấu vết trên cơ thể vẫn còn, chứng tỏ việc trước kia hẳn không phải là mộng... Trong đầu nàng hiện ra tròng mắt thị huyết của nam nhân kia, ánh mắt Bạch Nhan xuất hiện một tia hoảng hốt, không biết có phải hay không nguyên nhân do nàng trúng thuốc, hiện tại nàng làm sao cũng không nhớ nổi dung mạo nam nhân kia... Dường như, nam nhân kia trời sinh đã bao phủ một tầng sương mù, mông lung gian thăm dò không tới một trương dung nhan. (Ý là dù cách nào cũng không thấy được một phần dung mạo) "Tỷ." Một đạo thanh âm quen thuộc đem suy nghĩ của Bạch Nhan kéo về, nàng ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên ngây ngô tuấn mỹ từ ngoài… Edit by Tiêu Tiêu Bạch Triển Bằng lộ ra nụ cười, hắn nhìn nha đầu trước mặt, phảng phất như muội muội hắn còn ở trước mặt hắn...Thế nhưng, tuổi muội muội hắn khi mất tích không sai biệt so với nha đầu này, hiện tại đã qua hơn hai mươi năm, xem như còn sống, có thể trạc tuổi mẫu thân Bạch Nhan."Nhan Nhi, thời gian này Bạch thúc sẽ ở trong hoàng thành, cần thiết ngươi hãy tới khách điếm Long Phượng tìm ta. Cổ lão, chúng ta đi."Hắn quay đầu nhìn Bạch Nhan, rồi đi khỏi đại môn.Sau khi ra khỏi cổ trạch, Cổ lão mới nói chuyện: "Thiếu gia, hiện giờ ngài bình phục khá tốt, Sinh Cơ Tái Hiện đan cũng đã có trong tay, chúng ta không phải về Dược Môn trước sao?"Bạch Triển Bằng lắc đầu, hắn nhìn tòa cổ trạch sau lưng, gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười ôn hòa."Thật vất vả mới gặp được nha đầu giống nàng đến thế, ta làm sao buông được mà đi? Cổ lão, chúng ta ở đây nửa tháng nữa, bây giờ ta thực sự..."Hắn thực sự không muốn đi.Cổ lão hít sâu một hơi: "Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không phải đại tiểu thư.""Ta biết," Nụ cười trên mặt Bạch Triển Bằng hơi chua xót, "Cổ lão, ngươi không cần nói thêm, ý ta đã quyết, huống gì... Ta chỉ cần nhìn nàng là tốt rồi."Hắn không cầu điều gì khác, chỉ cần thấy gương mặt kia là tốt rồi.Hắn sao có thể ảo tượng có nàng bên cạnh...Cổ lão nhìn vẻ kiên quyết trên gương mặt Bạch Triển Bằng, cũng không nói thêm, chỉ thở dài một tiếng: "Vậy trước đó ta viết một phong thư nói cho môn chủ chuyện của ngài.""Được, " Bạch Triển Bằng nhíu mày, "Nhưng, Cổ lão, ta không muốn ngươi nói chuyện Nhan Nhi ra.""Vì sao?" Cổ lão kinh ngạc hỏi."Nàng có thiên phú luyện đan rất mạnh, còn giải quyết được chuyện mà Dược Môn khó xử rất lâu, ta không muốn có bất kỳ kẻ nào quấy rầy yên tĩnh của nàng."Khóe môi Bạch Triển Bằng hơi giương, nhàn nhạt phân phó.Lúc này Cổ lão mới chợt hiểu, nếu thiên phú của Bạch Nhan cô nương bị truyền đi, tất nhiên những trưởng lão Dược Môn sẽ chạy tới Lưu Hỏa quốc, khi đó, Bạch Nhan cô nương sẽ chịu không ít sự quấy nhiễu."Ta hiểu, thiếu gia, yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào."Vẻ mặt Cổ lão nghiêm túc, để Bạch Nhan cô nương không bị làm phiền, đây là biện pháp thỏa đáng nhất."Đi thôi, nửa tháng sau, ta sẽ rời khỏi đây rồi về Dược Môn."Bạch Triển Bằng khẽ thở dài một tiếng, nửa tháng cũng đã đủ rồi, nếu ở lâu dài, chỉ sợ phụ thân sẽ lập tức phái người tới đây, đến lúc đó, chuyện của Bạch Nhan liền bại lộ......Trong cổ trạch.Sau khi Bạch Triển Bằng đi khỏi, Bạch Nhan định về phòng tiếp tục luyện đan, nhưng khi nàng quay đầu, trông thấy Bạch Tiểu Thần lén lút lộ ra cái đầu nhỏ, nhìn xung quanh.Khóe môi nàng câu lên đường cong: "Tiểu Thần Nhi, ngươi đang làm gì?"Tiếng nói này khiến Bạch Tiểu Thần giật nảy mình, hắn thận trọng đi ra từ sau cây, hơi lo lắng nhìn Bạch Nhan."Mẫu thân...""Sao?" Bạch Nhan khẽ cau mày, luôn cảm giác Bạch Tiểu Thần có gì đó không đúng.Bạch Tiểu Thần chỉ chỉ tay, khẽ cắn môi: "Mẫu thân,người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt...""Có chuyện gì xảy ra?" Bạch Nhan khẽ giật mình, hỏi."Lúc nãy... Sở tỷ tỷ và biểu di ra ngoài gây chuyện, người chuẩn bị sẵn sàng trước, đoán chừng sẽ có không ít người tìm tới mẫu thân."Danh sách mà Lam Tiểu Vận lấy ra, trên cơ bản bao gồm tất cả nữ tử khuê các trong hoàng thành, nếu những người này bị đánh, toàn bộ hoàng thành sẽ bị nháo tới lật trời...Mặc dù, Bạch Tiểu Thần cũng cho rằng cách làm của Sở Y Y và Lam Tiểu Vận không có gì là không đúng...

Chương 233: Chỉ cần nhìn là tốt rồi