Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 2042
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2042:Diệp Phi vội nói: “Anh có thể giải thích, anh không nói Tống Hồng Nhan cũng trở về Kim Chỉ Lâm bởi vì anh lo lắng em nghe thấy tên cô ấy thì sẽ xù lông..”“Xù lông?”Đường Nhược Tuyết cười giễu.“Xem ra ở trong mắt anh tôi luôn luôn chỉ biết xù lông, được rồi, tôi không quấy rầy anh và Tống Hồng Nhan đoàn tụ”“Tôi cũng không đợi anh để ăn cơm”“Tạm biệt!”Sau khi nói xong cô quả quyết cúp máy.Nghe thấy tiếng tút tút tút trong điện thoại, Diệp Phi nóng giận một lúc.Đường Nhược Tuyết tuy rằng tâm tình không thất thường khó khống chế như trước đây, nhưng anh biết bây giờ Đường Nhược Tuyết chắc chẩn đang tức giận.Anh cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị rời đi đến biệt thự nhà họ Đường, thuận tiện nói một câu xin lỗi, dù sao cũng là anh quên thông báo cho Đường Nhược.Tuyết không qua ăn cơm.Chỉ là Diệp Phi vừa mới bước được mấy bước, sau lưng có tiếng Tống Hồng Nhan gọi tới: “Diệp Phi, cậu thích ăn cá chua ngọt hay là cá hấp hả?”“Chị làm cho mỗi người một món mà mình thích, giờ chỉ còn lại món của cậu nữa thôi”“Nói nhanh lên, chị làm cho cậu, nấu xong cá là chúng ta có thể ăn cơm rồi”“Bố mẹ đang vui vẻ, còn để chị Đường xách lên ba cân rượu nếp đấy”“Nhìn có vẻ như tối nay không say không về rồi”“Nhưng cũng không quan trọng, khó lắm mọi người mới có thể bên nhau như vậy, uống nhiều thì cứ uống nhiều, cùng lắm thì tối nay chúng ta ở lại đây luôn, dù sao chị cũng có phòng rš Người phụ nữ đeo tạp dề nở một nụ cười tươi rói, dịu dàng, hiền thục không nói nên lời, làm tâm tình người khác cũng vui lây.Diệp Phi đành phải dừng bước lại, quay đầu nhìn thấu tiếng nói cười vui đùa của mọi người, cảm xúc rất hỗn độn.“Sao thế, có chuyện gì xảy ra sao?”Tống Hồng Nhan cũng là người thông minh, sau khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Diệp Phi với chìa khóa trong tay, khẽ cười một tiếng: “Có chuyện gì quan trọng hơn bữa cơm đoàn viên này à?”“Chẳng qua nếu như bữa cơm đoàn viên này làm chậm trễ công việc, vậy cậu cứ đi đi, chị sẽ tiếp đón bố mẹ và những người khác”Cô còn lấy ra khăn tay lau lau vết nước trà trên khóe miệng của Diệp Phi: “Trên đường đi nhớ cẩn thận một chút.“Rít” Không đợi Diệp Phi lên tiếng đáp lại, ngoài cửa vang lên tiếng rít của xe Hummer, cửa xe vừa mở ra, Trịnh Tuấn Khanh với vẻ mặt vui vẻ đi ra: “Anh Phi, anh về thật rồi này, quá tốt rồi”“Tôi thấy trên trang cá nhân của Tôn Bất Phàm bọn họ, còn tưởng là bọn họ đùa cơ”Anh ấy vui mừng chào hỏi Diệp Phi: “Ăn cơm chưa? Tôi không tới trên chứ?”Diệp Phi cười tươi ôm chầm lấy: “Chào buổi tối cậu Trịnh”“Cậu Trịnh, tối nay là cuộc đoàn viên của Kim Chỉ Lâm, đều là người nhà cả, toàn người của mình, thiếu gia quyền thế như cậu góp mặt ở đây, không hợp lắm nhé?Tống Hồng Nhan đưa tay lên buộc tóc cười nói: “Tối nay cậu không cần ăn đâu.“Hơn nữa cơm canh đạm bạc không thích hợp với khẩu vị của cậu chủ Trịnh đâu.Cô nhìn Trịnh Tuấn Khanh trêu chọc: “Đợi thêm mấy ngày nữa, tôi với Diệp Phi có thời gian rảnh sẽ mở tiệc chiêu đãi cậu với chú Trịnh”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2042:Diệp Phi vội nói: “Anh có thể giải thích, anh không nói Tống Hồng Nhan cũng trở về Kim Chỉ Lâm bởi vì anh lo lắng em nghe thấy tên cô ấy thì sẽ xù lông..”“Xù lông?”Đường Nhược Tuyết cười giễu.“Xem ra ở trong mắt anh tôi luôn luôn chỉ biết xù lông, được rồi, tôi không quấy rầy anh và Tống Hồng Nhan đoàn tụ”“Tôi cũng không đợi anh để ăn cơm”“Tạm biệt!”Sau khi nói xong cô quả quyết cúp máy.Nghe thấy tiếng tút tút tút trong điện thoại, Diệp Phi nóng giận một lúc.Đường Nhược Tuyết tuy rằng tâm tình không thất thường khó khống chế như trước đây, nhưng anh biết bây giờ Đường Nhược Tuyết chắc chẩn đang tức giận.Anh cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị rời đi đến biệt thự nhà họ Đường, thuận tiện nói một câu xin lỗi, dù sao cũng là anh quên thông báo cho Đường Nhược.Tuyết không qua ăn cơm.Chỉ là Diệp Phi vừa mới bước được mấy bước, sau lưng có tiếng Tống Hồng Nhan gọi tới: “Diệp Phi, cậu thích ăn cá chua ngọt hay là cá hấp hả?”“Chị làm cho mỗi người một món mà mình thích, giờ chỉ còn lại món của cậu nữa thôi”“Nói nhanh lên, chị làm cho cậu, nấu xong cá là chúng ta có thể ăn cơm rồi”“Bố mẹ đang vui vẻ, còn để chị Đường xách lên ba cân rượu nếp đấy”“Nhìn có vẻ như tối nay không say không về rồi”“Nhưng cũng không quan trọng, khó lắm mọi người mới có thể bên nhau như vậy, uống nhiều thì cứ uống nhiều, cùng lắm thì tối nay chúng ta ở lại đây luôn, dù sao chị cũng có phòng rš Người phụ nữ đeo tạp dề nở một nụ cười tươi rói, dịu dàng, hiền thục không nói nên lời, làm tâm tình người khác cũng vui lây.Diệp Phi đành phải dừng bước lại, quay đầu nhìn thấu tiếng nói cười vui đùa của mọi người, cảm xúc rất hỗn độn.“Sao thế, có chuyện gì xảy ra sao?”Tống Hồng Nhan cũng là người thông minh, sau khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Diệp Phi với chìa khóa trong tay, khẽ cười một tiếng: “Có chuyện gì quan trọng hơn bữa cơm đoàn viên này à?”“Chẳng qua nếu như bữa cơm đoàn viên này làm chậm trễ công việc, vậy cậu cứ đi đi, chị sẽ tiếp đón bố mẹ và những người khác”Cô còn lấy ra khăn tay lau lau vết nước trà trên khóe miệng của Diệp Phi: “Trên đường đi nhớ cẩn thận một chút.“Rít” Không đợi Diệp Phi lên tiếng đáp lại, ngoài cửa vang lên tiếng rít của xe Hummer, cửa xe vừa mở ra, Trịnh Tuấn Khanh với vẻ mặt vui vẻ đi ra: “Anh Phi, anh về thật rồi này, quá tốt rồi”“Tôi thấy trên trang cá nhân của Tôn Bất Phàm bọn họ, còn tưởng là bọn họ đùa cơ”Anh ấy vui mừng chào hỏi Diệp Phi: “Ăn cơm chưa? Tôi không tới trên chứ?”Diệp Phi cười tươi ôm chầm lấy: “Chào buổi tối cậu Trịnh”“Cậu Trịnh, tối nay là cuộc đoàn viên của Kim Chỉ Lâm, đều là người nhà cả, toàn người của mình, thiếu gia quyền thế như cậu góp mặt ở đây, không hợp lắm nhé?Tống Hồng Nhan đưa tay lên buộc tóc cười nói: “Tối nay cậu không cần ăn đâu.“Hơn nữa cơm canh đạm bạc không thích hợp với khẩu vị của cậu chủ Trịnh đâu.Cô nhìn Trịnh Tuấn Khanh trêu chọc: “Đợi thêm mấy ngày nữa, tôi với Diệp Phi có thời gian rảnh sẽ mở tiệc chiêu đãi cậu với chú Trịnh”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2042:Diệp Phi vội nói: “Anh có thể giải thích, anh không nói Tống Hồng Nhan cũng trở về Kim Chỉ Lâm bởi vì anh lo lắng em nghe thấy tên cô ấy thì sẽ xù lông..”“Xù lông?”Đường Nhược Tuyết cười giễu.“Xem ra ở trong mắt anh tôi luôn luôn chỉ biết xù lông, được rồi, tôi không quấy rầy anh và Tống Hồng Nhan đoàn tụ”“Tôi cũng không đợi anh để ăn cơm”“Tạm biệt!”Sau khi nói xong cô quả quyết cúp máy.Nghe thấy tiếng tút tút tút trong điện thoại, Diệp Phi nóng giận một lúc.Đường Nhược Tuyết tuy rằng tâm tình không thất thường khó khống chế như trước đây, nhưng anh biết bây giờ Đường Nhược Tuyết chắc chẩn đang tức giận.Anh cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị rời đi đến biệt thự nhà họ Đường, thuận tiện nói một câu xin lỗi, dù sao cũng là anh quên thông báo cho Đường Nhược.Tuyết không qua ăn cơm.Chỉ là Diệp Phi vừa mới bước được mấy bước, sau lưng có tiếng Tống Hồng Nhan gọi tới: “Diệp Phi, cậu thích ăn cá chua ngọt hay là cá hấp hả?”“Chị làm cho mỗi người một món mà mình thích, giờ chỉ còn lại món của cậu nữa thôi”“Nói nhanh lên, chị làm cho cậu, nấu xong cá là chúng ta có thể ăn cơm rồi”“Bố mẹ đang vui vẻ, còn để chị Đường xách lên ba cân rượu nếp đấy”“Nhìn có vẻ như tối nay không say không về rồi”“Nhưng cũng không quan trọng, khó lắm mọi người mới có thể bên nhau như vậy, uống nhiều thì cứ uống nhiều, cùng lắm thì tối nay chúng ta ở lại đây luôn, dù sao chị cũng có phòng rš Người phụ nữ đeo tạp dề nở một nụ cười tươi rói, dịu dàng, hiền thục không nói nên lời, làm tâm tình người khác cũng vui lây.Diệp Phi đành phải dừng bước lại, quay đầu nhìn thấu tiếng nói cười vui đùa của mọi người, cảm xúc rất hỗn độn.“Sao thế, có chuyện gì xảy ra sao?”Tống Hồng Nhan cũng là người thông minh, sau khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Diệp Phi với chìa khóa trong tay, khẽ cười một tiếng: “Có chuyện gì quan trọng hơn bữa cơm đoàn viên này à?”“Chẳng qua nếu như bữa cơm đoàn viên này làm chậm trễ công việc, vậy cậu cứ đi đi, chị sẽ tiếp đón bố mẹ và những người khác”Cô còn lấy ra khăn tay lau lau vết nước trà trên khóe miệng của Diệp Phi: “Trên đường đi nhớ cẩn thận một chút.“Rít” Không đợi Diệp Phi lên tiếng đáp lại, ngoài cửa vang lên tiếng rít của xe Hummer, cửa xe vừa mở ra, Trịnh Tuấn Khanh với vẻ mặt vui vẻ đi ra: “Anh Phi, anh về thật rồi này, quá tốt rồi”“Tôi thấy trên trang cá nhân của Tôn Bất Phàm bọn họ, còn tưởng là bọn họ đùa cơ”Anh ấy vui mừng chào hỏi Diệp Phi: “Ăn cơm chưa? Tôi không tới trên chứ?”Diệp Phi cười tươi ôm chầm lấy: “Chào buổi tối cậu Trịnh”“Cậu Trịnh, tối nay là cuộc đoàn viên của Kim Chỉ Lâm, đều là người nhà cả, toàn người của mình, thiếu gia quyền thế như cậu góp mặt ở đây, không hợp lắm nhé?Tống Hồng Nhan đưa tay lên buộc tóc cười nói: “Tối nay cậu không cần ăn đâu.“Hơn nữa cơm canh đạm bạc không thích hợp với khẩu vị của cậu chủ Trịnh đâu.Cô nhìn Trịnh Tuấn Khanh trêu chọc: “Đợi thêm mấy ngày nữa, tôi với Diệp Phi có thời gian rảnh sẽ mở tiệc chiêu đãi cậu với chú Trịnh”