Nhưng người nam tử tựa hồ không để ý cảnh tượng trước mắt mình thấy, kiêu căng giống như Apollo, gương mặt anh tuấn giống như vương tử, không chút động dung, hai đôi mày nhíu chặt để lộ ra không nhịn được, hắn cố nén lửa giận trong lòng mình, coi thường cầu khẩn của thiếu nữ."Em van anh, anh nói một câu có được hay không." hai mắt Cốc Điệp đẫm lệ, lại nặng nề thỉnh cầu hắn mở miệng một lần nữa. Mặc dù giờ phút này lòng của cô đã sớm bởi vì sự thờ ơ ơ hờ của hắn mà bị bao phủ bởi một tầng băng cứng, đã đau đến không muốn sống vì việc hắn muốn bỏ đi. Nhưng cô vẫn duy trì hy vọng cuối cùng."Hừ ——!" Âu Thiên rốt cuộc nhìn thẳng cô! Hừ lạnh khinh thường, dung nhan anh tuấn lạnh lùng thấu người. Giơ tay lên, từ trong tây trang chỉnh tề của mình lấy ra một tờ màu trắng giấy, vung, động tác làm liền một mạch, tiếp đó liền không nói nữa."Đây là cái gì?" mắt Cốc Điệp sưng đỏ mang theo kinh ngạc nhìn về phía Âu thiên, lại nhìn về phía tờ giấy kia, rốt cuộc, cô hiểu, đó là chi phiếu giá trị 50…
Chương 30: Anh ở bên cạnh phòng em
Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá ĐạoTác giả: Lac Vi NhiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hoàn Thành, Truyện Ngôn TìnhNhưng người nam tử tựa hồ không để ý cảnh tượng trước mắt mình thấy, kiêu căng giống như Apollo, gương mặt anh tuấn giống như vương tử, không chút động dung, hai đôi mày nhíu chặt để lộ ra không nhịn được, hắn cố nén lửa giận trong lòng mình, coi thường cầu khẩn của thiếu nữ."Em van anh, anh nói một câu có được hay không." hai mắt Cốc Điệp đẫm lệ, lại nặng nề thỉnh cầu hắn mở miệng một lần nữa. Mặc dù giờ phút này lòng của cô đã sớm bởi vì sự thờ ơ ơ hờ của hắn mà bị bao phủ bởi một tầng băng cứng, đã đau đến không muốn sống vì việc hắn muốn bỏ đi. Nhưng cô vẫn duy trì hy vọng cuối cùng."Hừ ——!" Âu Thiên rốt cuộc nhìn thẳng cô! Hừ lạnh khinh thường, dung nhan anh tuấn lạnh lùng thấu người. Giơ tay lên, từ trong tây trang chỉnh tề của mình lấy ra một tờ màu trắng giấy, vung, động tác làm liền một mạch, tiếp đó liền không nói nữa."Đây là cái gì?" mắt Cốc Điệp sưng đỏ mang theo kinh ngạc nhìn về phía Âu thiên, lại nhìn về phía tờ giấy kia, rốt cuộc, cô hiểu, đó là chi phiếu giá trị 50… Trên gương mặt thanh tú mang theo nụ cười ngượng ngùng, dù là một thân mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean cộng thêm một đôi giày chơi bóng, nhưng anh vẫn chói mắt đến như thế. Mặc dù không có bề ngoài xuất sắc nhưng với khí chất của anh cũng đủ khiến một lượng lớn nữ sinh ái mộ.Truyền đến từ sau lưng là tiếng cười của Tiểu Tuyết, Âu Y Tuyết căng thẳng, sau đó đi lên phía trước."Sao anh lại ở đây?" Âu Y Tuyết không khỏi kinh ngạc.Bởi vì thân phận cùng gia cảnh bất đồng, cho nên nơi nghỉ ngơi của Danh Dương và Y Tư Lai Đốn được phân chia rất rõ ràng. Danh Dương ở khu phía Đông, là phòng bình thường hai người ở; mà Y Tư Lai Đốn ở khu phía Nam, được trang bị xa hoa một người một phòng.Cũng bởi vì mâu thuẫn mới vừa rồi trong hội trường, cho nên người phụ trách tuyên bố học sinh của hai trường không thể qua kí túc xá của đối phương, cũng tuyên bố, trong ngoài túc xá đều có máy thu hình, nếu có người dám không tuân theo kỷ luật, sẽ nghiêm trị như nhau.Mà Âu Y Tuyết nghĩ thế nào cũng không ra, Quý Đằng Viễn làm thế nào có thể tránh được hết máy thu hình mà đi vào đây."Yên tâm đi" Thấy Âu Y Tuyết đi tới bên cạnh mình, Quý Đằng Viễn nở ra một nụ cười an tâm, nói tiếp: "Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ ở bên cạnh phòng của em, cho nên có chuyện gì nhất định phải tới tìm anh." Ánh mặt trời vẩy vào dáng vẻ thư sinh của anh, có vẻ ôn hòa gần gũi.Dứt lời, chỉ thấy Âu Y Tuyết sửng sốt, sau đó muốn hỏi gì đó, nhưng lại bị tiếng nói sau lưng đột nhiên cắt đứt."Hai người đi vào ngồi đi, tôi qua chỗ tiểu Lệ ở bên cạnh chơi" Để họ có nơi nói chuyện, Tiểu Tuyết tốt bụng đề nghị.Không để ý đến ánh mắt phức tạp của Âu Y Tuyết, Tiểu Tuyết đứng lên thả lỏng gân cốt, liền cầm túi của mình, như một làn khói chạy mất.Nhìn Tiểu Tuyết biến mất, khiến Âu Y Tuyết bối rối. Đối với cô mà nói, Tiểu Tuyết là người bạn duy nhất, mà cô ấy lại bởi vì những chuyện kia cùng cô chiến tranh lạnh, cô cảm giác mình thật thất bại.Một tia ưu thương hiện lên trên gương mặt thanh tú tinh xảo của Âu Y Tuyết, không biết rằng tất cả biểu hiện đã rơi vào mắt người bên cạnh."Em làm sao vậy?" Từ đôi mắt sáng ngời thấy được sự bi thương của cô, Quý Đằng Viễn cảm thấy rất khổ sở, thật muốn ôm cô vào trong ngực.Hắn lên tiếng, lập tức khiến Âu Y Tuyết chậm rãi thu hồi tâm tư của mình, tiếp đó lắc đầu nói: "Không có!" liền đổi đề tài."Đúng rồi, anh mới vừa nói từ hôm nay trở đi anh ở bên cạnh phòng em, đây là ý gì?" Âu Y Tuyết thật sự không hiểu."À, cái này" Quý Đằng Viễn nâng lên một khuôn mặt tươi cười thật lớn, giải thích: "Anh xin mẹ cùng cô, họ mới đồng ý để cho anh ở đây""Anh. . . Mẹ?" Lần này càng thêm nghi ngờ."Đúng vậy. Mẹ anh là hiệu trưởng trường Y Tư Lai Đốn, cô anh là hiệu trưởng trường Phổ Cao Danh Dương.". . . . . .
Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá ĐạoTác giả: Lac Vi NhiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hoàn Thành, Truyện Ngôn TìnhNhưng người nam tử tựa hồ không để ý cảnh tượng trước mắt mình thấy, kiêu căng giống như Apollo, gương mặt anh tuấn giống như vương tử, không chút động dung, hai đôi mày nhíu chặt để lộ ra không nhịn được, hắn cố nén lửa giận trong lòng mình, coi thường cầu khẩn của thiếu nữ."Em van anh, anh nói một câu có được hay không." hai mắt Cốc Điệp đẫm lệ, lại nặng nề thỉnh cầu hắn mở miệng một lần nữa. Mặc dù giờ phút này lòng của cô đã sớm bởi vì sự thờ ơ ơ hờ của hắn mà bị bao phủ bởi một tầng băng cứng, đã đau đến không muốn sống vì việc hắn muốn bỏ đi. Nhưng cô vẫn duy trì hy vọng cuối cùng."Hừ ——!" Âu Thiên rốt cuộc nhìn thẳng cô! Hừ lạnh khinh thường, dung nhan anh tuấn lạnh lùng thấu người. Giơ tay lên, từ trong tây trang chỉnh tề của mình lấy ra một tờ màu trắng giấy, vung, động tác làm liền một mạch, tiếp đó liền không nói nữa."Đây là cái gì?" mắt Cốc Điệp sưng đỏ mang theo kinh ngạc nhìn về phía Âu thiên, lại nhìn về phía tờ giấy kia, rốt cuộc, cô hiểu, đó là chi phiếu giá trị 50… Trên gương mặt thanh tú mang theo nụ cười ngượng ngùng, dù là một thân mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean cộng thêm một đôi giày chơi bóng, nhưng anh vẫn chói mắt đến như thế. Mặc dù không có bề ngoài xuất sắc nhưng với khí chất của anh cũng đủ khiến một lượng lớn nữ sinh ái mộ.Truyền đến từ sau lưng là tiếng cười của Tiểu Tuyết, Âu Y Tuyết căng thẳng, sau đó đi lên phía trước."Sao anh lại ở đây?" Âu Y Tuyết không khỏi kinh ngạc.Bởi vì thân phận cùng gia cảnh bất đồng, cho nên nơi nghỉ ngơi của Danh Dương và Y Tư Lai Đốn được phân chia rất rõ ràng. Danh Dương ở khu phía Đông, là phòng bình thường hai người ở; mà Y Tư Lai Đốn ở khu phía Nam, được trang bị xa hoa một người một phòng.Cũng bởi vì mâu thuẫn mới vừa rồi trong hội trường, cho nên người phụ trách tuyên bố học sinh của hai trường không thể qua kí túc xá của đối phương, cũng tuyên bố, trong ngoài túc xá đều có máy thu hình, nếu có người dám không tuân theo kỷ luật, sẽ nghiêm trị như nhau.Mà Âu Y Tuyết nghĩ thế nào cũng không ra, Quý Đằng Viễn làm thế nào có thể tránh được hết máy thu hình mà đi vào đây."Yên tâm đi" Thấy Âu Y Tuyết đi tới bên cạnh mình, Quý Đằng Viễn nở ra một nụ cười an tâm, nói tiếp: "Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ ở bên cạnh phòng của em, cho nên có chuyện gì nhất định phải tới tìm anh." Ánh mặt trời vẩy vào dáng vẻ thư sinh của anh, có vẻ ôn hòa gần gũi.Dứt lời, chỉ thấy Âu Y Tuyết sửng sốt, sau đó muốn hỏi gì đó, nhưng lại bị tiếng nói sau lưng đột nhiên cắt đứt."Hai người đi vào ngồi đi, tôi qua chỗ tiểu Lệ ở bên cạnh chơi" Để họ có nơi nói chuyện, Tiểu Tuyết tốt bụng đề nghị.Không để ý đến ánh mắt phức tạp của Âu Y Tuyết, Tiểu Tuyết đứng lên thả lỏng gân cốt, liền cầm túi của mình, như một làn khói chạy mất.Nhìn Tiểu Tuyết biến mất, khiến Âu Y Tuyết bối rối. Đối với cô mà nói, Tiểu Tuyết là người bạn duy nhất, mà cô ấy lại bởi vì những chuyện kia cùng cô chiến tranh lạnh, cô cảm giác mình thật thất bại.Một tia ưu thương hiện lên trên gương mặt thanh tú tinh xảo của Âu Y Tuyết, không biết rằng tất cả biểu hiện đã rơi vào mắt người bên cạnh."Em làm sao vậy?" Từ đôi mắt sáng ngời thấy được sự bi thương của cô, Quý Đằng Viễn cảm thấy rất khổ sở, thật muốn ôm cô vào trong ngực.Hắn lên tiếng, lập tức khiến Âu Y Tuyết chậm rãi thu hồi tâm tư của mình, tiếp đó lắc đầu nói: "Không có!" liền đổi đề tài."Đúng rồi, anh mới vừa nói từ hôm nay trở đi anh ở bên cạnh phòng em, đây là ý gì?" Âu Y Tuyết thật sự không hiểu."À, cái này" Quý Đằng Viễn nâng lên một khuôn mặt tươi cười thật lớn, giải thích: "Anh xin mẹ cùng cô, họ mới đồng ý để cho anh ở đây""Anh. . . Mẹ?" Lần này càng thêm nghi ngờ."Đúng vậy. Mẹ anh là hiệu trưởng trường Y Tư Lai Đốn, cô anh là hiệu trưởng trường Phổ Cao Danh Dương.". . . . . .
Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá ĐạoTác giả: Lac Vi NhiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Hoàn Thành, Truyện Ngôn TìnhNhưng người nam tử tựa hồ không để ý cảnh tượng trước mắt mình thấy, kiêu căng giống như Apollo, gương mặt anh tuấn giống như vương tử, không chút động dung, hai đôi mày nhíu chặt để lộ ra không nhịn được, hắn cố nén lửa giận trong lòng mình, coi thường cầu khẩn của thiếu nữ."Em van anh, anh nói một câu có được hay không." hai mắt Cốc Điệp đẫm lệ, lại nặng nề thỉnh cầu hắn mở miệng một lần nữa. Mặc dù giờ phút này lòng của cô đã sớm bởi vì sự thờ ơ ơ hờ của hắn mà bị bao phủ bởi một tầng băng cứng, đã đau đến không muốn sống vì việc hắn muốn bỏ đi. Nhưng cô vẫn duy trì hy vọng cuối cùng."Hừ ——!" Âu Thiên rốt cuộc nhìn thẳng cô! Hừ lạnh khinh thường, dung nhan anh tuấn lạnh lùng thấu người. Giơ tay lên, từ trong tây trang chỉnh tề của mình lấy ra một tờ màu trắng giấy, vung, động tác làm liền một mạch, tiếp đó liền không nói nữa."Đây là cái gì?" mắt Cốc Điệp sưng đỏ mang theo kinh ngạc nhìn về phía Âu thiên, lại nhìn về phía tờ giấy kia, rốt cuộc, cô hiểu, đó là chi phiếu giá trị 50… Trên gương mặt thanh tú mang theo nụ cười ngượng ngùng, dù là một thân mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean cộng thêm một đôi giày chơi bóng, nhưng anh vẫn chói mắt đến như thế. Mặc dù không có bề ngoài xuất sắc nhưng với khí chất của anh cũng đủ khiến một lượng lớn nữ sinh ái mộ.Truyền đến từ sau lưng là tiếng cười của Tiểu Tuyết, Âu Y Tuyết căng thẳng, sau đó đi lên phía trước."Sao anh lại ở đây?" Âu Y Tuyết không khỏi kinh ngạc.Bởi vì thân phận cùng gia cảnh bất đồng, cho nên nơi nghỉ ngơi của Danh Dương và Y Tư Lai Đốn được phân chia rất rõ ràng. Danh Dương ở khu phía Đông, là phòng bình thường hai người ở; mà Y Tư Lai Đốn ở khu phía Nam, được trang bị xa hoa một người một phòng.Cũng bởi vì mâu thuẫn mới vừa rồi trong hội trường, cho nên người phụ trách tuyên bố học sinh của hai trường không thể qua kí túc xá của đối phương, cũng tuyên bố, trong ngoài túc xá đều có máy thu hình, nếu có người dám không tuân theo kỷ luật, sẽ nghiêm trị như nhau.Mà Âu Y Tuyết nghĩ thế nào cũng không ra, Quý Đằng Viễn làm thế nào có thể tránh được hết máy thu hình mà đi vào đây."Yên tâm đi" Thấy Âu Y Tuyết đi tới bên cạnh mình, Quý Đằng Viễn nở ra một nụ cười an tâm, nói tiếp: "Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ ở bên cạnh phòng của em, cho nên có chuyện gì nhất định phải tới tìm anh." Ánh mặt trời vẩy vào dáng vẻ thư sinh của anh, có vẻ ôn hòa gần gũi.Dứt lời, chỉ thấy Âu Y Tuyết sửng sốt, sau đó muốn hỏi gì đó, nhưng lại bị tiếng nói sau lưng đột nhiên cắt đứt."Hai người đi vào ngồi đi, tôi qua chỗ tiểu Lệ ở bên cạnh chơi" Để họ có nơi nói chuyện, Tiểu Tuyết tốt bụng đề nghị.Không để ý đến ánh mắt phức tạp của Âu Y Tuyết, Tiểu Tuyết đứng lên thả lỏng gân cốt, liền cầm túi của mình, như một làn khói chạy mất.Nhìn Tiểu Tuyết biến mất, khiến Âu Y Tuyết bối rối. Đối với cô mà nói, Tiểu Tuyết là người bạn duy nhất, mà cô ấy lại bởi vì những chuyện kia cùng cô chiến tranh lạnh, cô cảm giác mình thật thất bại.Một tia ưu thương hiện lên trên gương mặt thanh tú tinh xảo của Âu Y Tuyết, không biết rằng tất cả biểu hiện đã rơi vào mắt người bên cạnh."Em làm sao vậy?" Từ đôi mắt sáng ngời thấy được sự bi thương của cô, Quý Đằng Viễn cảm thấy rất khổ sở, thật muốn ôm cô vào trong ngực.Hắn lên tiếng, lập tức khiến Âu Y Tuyết chậm rãi thu hồi tâm tư của mình, tiếp đó lắc đầu nói: "Không có!" liền đổi đề tài."Đúng rồi, anh mới vừa nói từ hôm nay trở đi anh ở bên cạnh phòng em, đây là ý gì?" Âu Y Tuyết thật sự không hiểu."À, cái này" Quý Đằng Viễn nâng lên một khuôn mặt tươi cười thật lớn, giải thích: "Anh xin mẹ cùng cô, họ mới đồng ý để cho anh ở đây""Anh. . . Mẹ?" Lần này càng thêm nghi ngờ."Đúng vậy. Mẹ anh là hiệu trưởng trường Y Tư Lai Đốn, cô anh là hiệu trưởng trường Phổ Cao Danh Dương.". . . . . .