Lúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu…
Chương 149: Vở kịch tối nay con phải diễn cho thật tốt
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… “Lam Lam, sao em quen biết Dịch tổng vậy?” Lục Hạo Thành hỏi.Lam Hân cười nói: “Chú Dịch là bạn của mẹ tôi, chú ấy rất chiếu có chúng tôi và mẹ, có lúc còn đưa cả nhà chúng tôi đi chơi, thường xuyên qua lại nên quen thân.” “ÒI” Lục Hạo Thành nghi hoặc nhìn cô: “Vậy chuyện mẹ em là sao?” Lục Hạo Thành có hơi không hiểu, cô không phải Khương Tĩnh Hàm mà? Sao đột nhiên có thêm một người mẹ vậy? Lam Hân đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng một khay rượu đến, thấy rượu trong ly của Lục Hạo Thành đã hết hắn ta tự mình đưa một ly rượu cho Lục Hạo Thành.Sắc mặt Lục Hạo Thành đột nhiên thay đổi, âm u nhận rượu trong tay nhân viên phục vụ, thuốc giải đã được cầm sẵn trong tay lập tức được anh cho vào trong ly.Anh khẽ lắc lắc, quay người, đôi mắt đen sắc bén liếc nhìn về phía trước một cái.Thấy Tần Ninh Trăn và Cố An An đứng cách không xa, anh uống hết rượu trong tay cái nhìn chăm chú của bọn họ.Cố An An nhìn Lục Hạo Thành uống hết ly rượu, lúc này mới yên tâm.Tần Ninh Trăn chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn Cố An An cười kỳ lạ, kỳ quái nói: “An An, con chính là cô con dâu mà dì Lục thích nhất, nhất định không được làm dì Lục thất vọng, tối nay ta đã sắp xếp tất cả cho An An, những chuyện sau đó thì con phải tự nỗ lực rồi.” Cố An An nhìn bà ta, mỉm cười xúc động, nụ cười ngọt ngào động lòng người, dưới đáy mắt là sự mong chờ không hề che giấu.“Dì Lục, người cứ yên tâm ạ! Vậy thì con đi trước, mọi người chờ tin tốt của con.” Cố An An nhìn phương hướng của Lục Hạo Thành, đáy mắt vụt qua nụ cười, anh Hạo Thành, qua đêm nay thôi, anh không lấy em cũng không được.“Đi đi!” Tần Ninh Trăn không để lỡ cảm xúc dưới đáy mắt Có An An, lần này, hy vọng có thể dùng đúng con cờ Cố An An này.Cố An An bước trên đôi giày cao gót mười phân, tao nhã đi tới căn phòng mà Tần Ninh Trăn đã chuẩn bị.Mộc Tử Hoành thấy vậy, nháy mắt với Âu Cảnh Nghiêu, Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, anh cũng luôn chú ý.Tần Ninh Trăn quay đầu nhìn Lục Hạo Khải một cái, cười nói: “tiểu Khải, chuyện tiếp theo phải dựa vào con rồi, mẹ đi tìm bố con, vở kịch tối nay con phải diễn cho thật tốt.” Lục Hạo Khải đứng dậy, bộ vest được cắt may vừa vặn càng tôn lên vẻ cao quý của hắn ta, đôi môi đầy đặn mà tao nhã nở nụ cười nhàn nhạt: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm là được, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của chúng ta.” Lục Hạo Thành nói xong, cười gian ác rời đi.Lục Hạo Thành, lần này, xem tôi chỉnh chết anh thế nào.Tần Ninh Trăn cười cười nói nói chào hỏi mọi người xung quanh, đi tới chỗ Lục Dật Kha không xa, lát nữa, bảo ông ấy tới xem vở kịch hay này.Còn mẹ con Khương Tĩnh Hàm, không bằng lòng quay về chỗ mình ngồi xuống.Khương Tĩnh Hàm nhìn Lục Hạo Thành cười nói vui vẻ với Lam Hân cách đó không xa, trong lòng có mười ngàn câu hỏi.Cô ta rõ ràng chính là Khương Lam Hân, có mẹ từ lúc nào cơ chứ? Cô ta không cam tâm hỏi mẹ mình: “Mẹ, chẳng lẽ chúng ta thực sự nhận nhằm rồi?” Đào Mộng Di nghe thế, tức giận trừng cô ta, đè thấp giọng nói: “Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi? đừng có nhắc đến người phụ nữ đó trước mặt ta.” Nếu như Khương Lam Hân xuất hiện, cả gia đình bà ta đều sẽ không yên ổn.Khương Lam Hân không thể vô duyên cô cớ bỏ đi, chuyện đêm hôm đó, cô ta nhất định đã biết do bà ta sắp xếp, nếu như có một ngày cô ta thực sự trở về thì nhất định là muốn báo thù, từ lúc gặp Lam Hân, đáy lòng bà ta luôn xuất hiện cảm giác bát an.
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… “Lam Lam, sao em quen biết Dịch tổng vậy?” Lục Hạo Thành hỏi.Lam Hân cười nói: “Chú Dịch là bạn của mẹ tôi, chú ấy rất chiếu có chúng tôi và mẹ, có lúc còn đưa cả nhà chúng tôi đi chơi, thường xuyên qua lại nên quen thân.” “ÒI” Lục Hạo Thành nghi hoặc nhìn cô: “Vậy chuyện mẹ em là sao?” Lục Hạo Thành có hơi không hiểu, cô không phải Khương Tĩnh Hàm mà? Sao đột nhiên có thêm một người mẹ vậy? Lam Hân đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng một khay rượu đến, thấy rượu trong ly của Lục Hạo Thành đã hết hắn ta tự mình đưa một ly rượu cho Lục Hạo Thành.Sắc mặt Lục Hạo Thành đột nhiên thay đổi, âm u nhận rượu trong tay nhân viên phục vụ, thuốc giải đã được cầm sẵn trong tay lập tức được anh cho vào trong ly.Anh khẽ lắc lắc, quay người, đôi mắt đen sắc bén liếc nhìn về phía trước một cái.Thấy Tần Ninh Trăn và Cố An An đứng cách không xa, anh uống hết rượu trong tay cái nhìn chăm chú của bọn họ.Cố An An nhìn Lục Hạo Thành uống hết ly rượu, lúc này mới yên tâm.Tần Ninh Trăn chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn Cố An An cười kỳ lạ, kỳ quái nói: “An An, con chính là cô con dâu mà dì Lục thích nhất, nhất định không được làm dì Lục thất vọng, tối nay ta đã sắp xếp tất cả cho An An, những chuyện sau đó thì con phải tự nỗ lực rồi.” Cố An An nhìn bà ta, mỉm cười xúc động, nụ cười ngọt ngào động lòng người, dưới đáy mắt là sự mong chờ không hề che giấu.“Dì Lục, người cứ yên tâm ạ! Vậy thì con đi trước, mọi người chờ tin tốt của con.” Cố An An nhìn phương hướng của Lục Hạo Thành, đáy mắt vụt qua nụ cười, anh Hạo Thành, qua đêm nay thôi, anh không lấy em cũng không được.“Đi đi!” Tần Ninh Trăn không để lỡ cảm xúc dưới đáy mắt Có An An, lần này, hy vọng có thể dùng đúng con cờ Cố An An này.Cố An An bước trên đôi giày cao gót mười phân, tao nhã đi tới căn phòng mà Tần Ninh Trăn đã chuẩn bị.Mộc Tử Hoành thấy vậy, nháy mắt với Âu Cảnh Nghiêu, Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, anh cũng luôn chú ý.Tần Ninh Trăn quay đầu nhìn Lục Hạo Khải một cái, cười nói: “tiểu Khải, chuyện tiếp theo phải dựa vào con rồi, mẹ đi tìm bố con, vở kịch tối nay con phải diễn cho thật tốt.” Lục Hạo Khải đứng dậy, bộ vest được cắt may vừa vặn càng tôn lên vẻ cao quý của hắn ta, đôi môi đầy đặn mà tao nhã nở nụ cười nhàn nhạt: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm là được, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của chúng ta.” Lục Hạo Thành nói xong, cười gian ác rời đi.Lục Hạo Thành, lần này, xem tôi chỉnh chết anh thế nào.Tần Ninh Trăn cười cười nói nói chào hỏi mọi người xung quanh, đi tới chỗ Lục Dật Kha không xa, lát nữa, bảo ông ấy tới xem vở kịch hay này.Còn mẹ con Khương Tĩnh Hàm, không bằng lòng quay về chỗ mình ngồi xuống.Khương Tĩnh Hàm nhìn Lục Hạo Thành cười nói vui vẻ với Lam Hân cách đó không xa, trong lòng có mười ngàn câu hỏi.Cô ta rõ ràng chính là Khương Lam Hân, có mẹ từ lúc nào cơ chứ? Cô ta không cam tâm hỏi mẹ mình: “Mẹ, chẳng lẽ chúng ta thực sự nhận nhằm rồi?” Đào Mộng Di nghe thế, tức giận trừng cô ta, đè thấp giọng nói: “Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi? đừng có nhắc đến người phụ nữ đó trước mặt ta.” Nếu như Khương Lam Hân xuất hiện, cả gia đình bà ta đều sẽ không yên ổn.Khương Lam Hân không thể vô duyên cô cớ bỏ đi, chuyện đêm hôm đó, cô ta nhất định đã biết do bà ta sắp xếp, nếu như có một ngày cô ta thực sự trở về thì nhất định là muốn báo thù, từ lúc gặp Lam Hân, đáy lòng bà ta luôn xuất hiện cảm giác bát an.
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… “Lam Lam, sao em quen biết Dịch tổng vậy?” Lục Hạo Thành hỏi.Lam Hân cười nói: “Chú Dịch là bạn của mẹ tôi, chú ấy rất chiếu có chúng tôi và mẹ, có lúc còn đưa cả nhà chúng tôi đi chơi, thường xuyên qua lại nên quen thân.” “ÒI” Lục Hạo Thành nghi hoặc nhìn cô: “Vậy chuyện mẹ em là sao?” Lục Hạo Thành có hơi không hiểu, cô không phải Khương Tĩnh Hàm mà? Sao đột nhiên có thêm một người mẹ vậy? Lam Hân đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng một khay rượu đến, thấy rượu trong ly của Lục Hạo Thành đã hết hắn ta tự mình đưa một ly rượu cho Lục Hạo Thành.Sắc mặt Lục Hạo Thành đột nhiên thay đổi, âm u nhận rượu trong tay nhân viên phục vụ, thuốc giải đã được cầm sẵn trong tay lập tức được anh cho vào trong ly.Anh khẽ lắc lắc, quay người, đôi mắt đen sắc bén liếc nhìn về phía trước một cái.Thấy Tần Ninh Trăn và Cố An An đứng cách không xa, anh uống hết rượu trong tay cái nhìn chăm chú của bọn họ.Cố An An nhìn Lục Hạo Thành uống hết ly rượu, lúc này mới yên tâm.Tần Ninh Trăn chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn Cố An An cười kỳ lạ, kỳ quái nói: “An An, con chính là cô con dâu mà dì Lục thích nhất, nhất định không được làm dì Lục thất vọng, tối nay ta đã sắp xếp tất cả cho An An, những chuyện sau đó thì con phải tự nỗ lực rồi.” Cố An An nhìn bà ta, mỉm cười xúc động, nụ cười ngọt ngào động lòng người, dưới đáy mắt là sự mong chờ không hề che giấu.“Dì Lục, người cứ yên tâm ạ! Vậy thì con đi trước, mọi người chờ tin tốt của con.” Cố An An nhìn phương hướng của Lục Hạo Thành, đáy mắt vụt qua nụ cười, anh Hạo Thành, qua đêm nay thôi, anh không lấy em cũng không được.“Đi đi!” Tần Ninh Trăn không để lỡ cảm xúc dưới đáy mắt Có An An, lần này, hy vọng có thể dùng đúng con cờ Cố An An này.Cố An An bước trên đôi giày cao gót mười phân, tao nhã đi tới căn phòng mà Tần Ninh Trăn đã chuẩn bị.Mộc Tử Hoành thấy vậy, nháy mắt với Âu Cảnh Nghiêu, Âu Cảnh Nghiêu gật gật đầu, anh cũng luôn chú ý.Tần Ninh Trăn quay đầu nhìn Lục Hạo Khải một cái, cười nói: “tiểu Khải, chuyện tiếp theo phải dựa vào con rồi, mẹ đi tìm bố con, vở kịch tối nay con phải diễn cho thật tốt.” Lục Hạo Khải đứng dậy, bộ vest được cắt may vừa vặn càng tôn lên vẻ cao quý của hắn ta, đôi môi đầy đặn mà tao nhã nở nụ cười nhàn nhạt: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm là được, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của chúng ta.” Lục Hạo Thành nói xong, cười gian ác rời đi.Lục Hạo Thành, lần này, xem tôi chỉnh chết anh thế nào.Tần Ninh Trăn cười cười nói nói chào hỏi mọi người xung quanh, đi tới chỗ Lục Dật Kha không xa, lát nữa, bảo ông ấy tới xem vở kịch hay này.Còn mẹ con Khương Tĩnh Hàm, không bằng lòng quay về chỗ mình ngồi xuống.Khương Tĩnh Hàm nhìn Lục Hạo Thành cười nói vui vẻ với Lam Hân cách đó không xa, trong lòng có mười ngàn câu hỏi.Cô ta rõ ràng chính là Khương Lam Hân, có mẹ từ lúc nào cơ chứ? Cô ta không cam tâm hỏi mẹ mình: “Mẹ, chẳng lẽ chúng ta thực sự nhận nhằm rồi?” Đào Mộng Di nghe thế, tức giận trừng cô ta, đè thấp giọng nói: “Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi? đừng có nhắc đến người phụ nữ đó trước mặt ta.” Nếu như Khương Lam Hân xuất hiện, cả gia đình bà ta đều sẽ không yên ổn.Khương Lam Hân không thể vô duyên cô cớ bỏ đi, chuyện đêm hôm đó, cô ta nhất định đã biết do bà ta sắp xếp, nếu như có một ngày cô ta thực sự trở về thì nhất định là muốn báo thù, từ lúc gặp Lam Hân, đáy lòng bà ta luôn xuất hiện cảm giác bát an.