Lúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu…
Chương 193: vậy cậu còn không đuổi theo nhanh
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Thẩm Giai Kỳ bị giọng nói lạnh lùng của cô làm chotoàn thân run rầy kịch liệt.Cô không biết khoảnh khắc đó đáy lòng mình lóe lên cảm xúc gì, là cảm xúc như thế nào, nhanh đến nỗikhiến cô có chút năm không chặt.Nhưng một nỗi bi thương sâu thẳm từ trong trái timlan tràn khắp người cô.“Hu hu…” Thẩm Giai Kỳ bỗng nhiên òa khóc lớn, sự tủi thân mấy ngày qua vào khoảnh khắc này đượcphóng thích tràn ra như đê.Lam Hân vẫn quỳ nửa gối như vậy trong nước, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ấy khóc, kệ cô ấy phát tiết cảmxúc của bản thân.Có lẽ sau khi đã khóc xong, trong lòng cô ấy sẽ dễchịu hơn nhiều.Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành vừa ăn xong cơm điqua con đường này về nhà.Bởi vì ở đây có người tự sát, rất nhiều người đều đếnđây vây xem, đường phố bỗng chốc trở nên ùn tắc.Xe phía trước không di chuyển được, Mộc Tử Hoànhchỉ có thể dừng xe lại, từ từ di chuyển Vị trí.Lục Hạo Thành thấy vậy, tâm trạng anh vốn không tốt,hôm nay lại càng bực dọc.Lúc Thẩm Giai Kỳ đang nước mắt nước mũi khóc nứcnở thì xe cứu hộ đã đến.Mấy nhân viên điều dưỡng dùng cáng cứu thươngkhiêng Thẩm Giai Kỳ rời đi.Nhưng Thẩm Giai Kỳ đang đau khổ cứ nắm chặt lấy tay Lam Hân, coi Lam Hân như phao cứu mạng của cô ấy, vừa buông cô ấy ra, cô ấy liền sa vào vực sâuvạn trượng.Lam Hân chỉ có thể cùng cô ấy đi lên xe cứu thương.Xe cứu thương không thể lên cầu, bọn họ chỉ có thể điqua cầu rồi mới lên xe.Cả người Lam Hân hôi hám, bùn ở dưới sông bámđầy lên người cô đến nỗi không nhìn thấy màu sắc.Âm thanh xe cứu hộ vang lên giữa bầu không khícăng thẳng.Người xung quanh bàn tán sôi nỗi, chỉ chỉ trỏ trỏ.Cũng tới tấp nhường đường.Lam Hân biết quan hệ của Thẩm Giai Kỳ và Cố Ức Lâm, cô cố ý kéo cao chiếc chăn đắp trên người Thẩm Giai Kỳ lên, không để cho bất kỳ ai chụp được mặtcủa cô ấy.Cố gia là nhân vật có máu mặt trong thành phó Giang, nếu như chuyện của Thẩm Giai Kỳ tối nay bị người có tâm cơ chụp lại tuôn ra ngoài, sau nay Thẩm Giai Kỳ và Cố Ức Lâm muốn ở bên cạnh nhau sẽ càng khó khăn.Mà lúc này, Lục Hạo Thành nhắm mắt dựa trên ghếnghỉ ngơi, cho dù đang nhắm mắt thì vẫn bao phủ hơithở xa cách vạn dặm.Mộc Tử Hoành nhạt nhẽo nhìn xung quanh, xe cứu hộ cách anh không xa, ngay ở bên cạnh xe của bọn họ, xe phía trước vẫn chưa di chuyển được, Mộc Tử Hoành chợt nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh, thoạt nhìn có chút quen thuộc, nhìn kĩ vậy mà lại làLam Hân.“A… kia không phải giám đốc Lam sao? Là bạn cô ấyhồ đồ nhảy xuống xông tự sát sao?Sao cả người cô ấy đầy bùn lên xe cứu hộ vậy?” Mộc Tử Hoành độc thoại nói.Lục Hạo Thành đột nhiên mở mắt, nhìn xe cứu hộ gào rú lướt qua bên cạnh bọn họ, anh lạnh giọng hỏi: “Cậuchắc chắn mắt cậu không mù, thực sự là Lam Lam?”Mộc Tử Hoành quay đầu lườm nguýt anh, tức giậnnói: “Tôi không giống cậu, ít nhất thì tôi mở mắt ra nhìn, còn cậu thì nhắm mắt nhìn, chúng ta đều làngười mù, trong lòng cậu biết rõ còn nói?”Còn hét lên với anh, anh làm trâu làm ngựa đã đủ ám ức rồi.Tên Lục Hạo Thành này không thể tốt với anh một chút à?“Vậy cậu còn không đuổi theo nhanh!” Giọng nói LụcHạo Thành lạnh lẽo gầm lên.Đáy lòng anh vẫn ấm ức, không thèm nói gì cả, muốn lái xe, nhìn xe cộ không di chuyển chút nào phíatrước, anh chau mày.Anh ấn mạnh còi xe, còi xe giống như có thù hận rấtlớn với anh, anh hận không thẻ án lún nó xuống.“Xe phía trước đều không đi, cậu bảo tôi đi thế nào? Bay à?” Mộc Tử Hoành cũng một bụng tức giận, đều tại cái miệng thối của anh, giả vờ không nhìn thấy thìchuyện gì cũng không xảy ra đúng không?
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Thẩm Giai Kỳ bị giọng nói lạnh lùng của cô làm chotoàn thân run rầy kịch liệt.Cô không biết khoảnh khắc đó đáy lòng mình lóe lên cảm xúc gì, là cảm xúc như thế nào, nhanh đến nỗikhiến cô có chút năm không chặt.Nhưng một nỗi bi thương sâu thẳm từ trong trái timlan tràn khắp người cô.“Hu hu…” Thẩm Giai Kỳ bỗng nhiên òa khóc lớn, sự tủi thân mấy ngày qua vào khoảnh khắc này đượcphóng thích tràn ra như đê.Lam Hân vẫn quỳ nửa gối như vậy trong nước, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ấy khóc, kệ cô ấy phát tiết cảmxúc của bản thân.Có lẽ sau khi đã khóc xong, trong lòng cô ấy sẽ dễchịu hơn nhiều.Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành vừa ăn xong cơm điqua con đường này về nhà.Bởi vì ở đây có người tự sát, rất nhiều người đều đếnđây vây xem, đường phố bỗng chốc trở nên ùn tắc.Xe phía trước không di chuyển được, Mộc Tử Hoànhchỉ có thể dừng xe lại, từ từ di chuyển Vị trí.Lục Hạo Thành thấy vậy, tâm trạng anh vốn không tốt,hôm nay lại càng bực dọc.Lúc Thẩm Giai Kỳ đang nước mắt nước mũi khóc nứcnở thì xe cứu hộ đã đến.Mấy nhân viên điều dưỡng dùng cáng cứu thươngkhiêng Thẩm Giai Kỳ rời đi.Nhưng Thẩm Giai Kỳ đang đau khổ cứ nắm chặt lấy tay Lam Hân, coi Lam Hân như phao cứu mạng của cô ấy, vừa buông cô ấy ra, cô ấy liền sa vào vực sâuvạn trượng.Lam Hân chỉ có thể cùng cô ấy đi lên xe cứu thương.Xe cứu thương không thể lên cầu, bọn họ chỉ có thể điqua cầu rồi mới lên xe.Cả người Lam Hân hôi hám, bùn ở dưới sông bámđầy lên người cô đến nỗi không nhìn thấy màu sắc.Âm thanh xe cứu hộ vang lên giữa bầu không khícăng thẳng.Người xung quanh bàn tán sôi nỗi, chỉ chỉ trỏ trỏ.Cũng tới tấp nhường đường.Lam Hân biết quan hệ của Thẩm Giai Kỳ và Cố Ức Lâm, cô cố ý kéo cao chiếc chăn đắp trên người Thẩm Giai Kỳ lên, không để cho bất kỳ ai chụp được mặtcủa cô ấy.Cố gia là nhân vật có máu mặt trong thành phó Giang, nếu như chuyện của Thẩm Giai Kỳ tối nay bị người có tâm cơ chụp lại tuôn ra ngoài, sau nay Thẩm Giai Kỳ và Cố Ức Lâm muốn ở bên cạnh nhau sẽ càng khó khăn.Mà lúc này, Lục Hạo Thành nhắm mắt dựa trên ghếnghỉ ngơi, cho dù đang nhắm mắt thì vẫn bao phủ hơithở xa cách vạn dặm.Mộc Tử Hoành nhạt nhẽo nhìn xung quanh, xe cứu hộ cách anh không xa, ngay ở bên cạnh xe của bọn họ, xe phía trước vẫn chưa di chuyển được, Mộc Tử Hoành chợt nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh, thoạt nhìn có chút quen thuộc, nhìn kĩ vậy mà lại làLam Hân.“A… kia không phải giám đốc Lam sao? Là bạn cô ấyhồ đồ nhảy xuống xông tự sát sao?Sao cả người cô ấy đầy bùn lên xe cứu hộ vậy?” Mộc Tử Hoành độc thoại nói.Lục Hạo Thành đột nhiên mở mắt, nhìn xe cứu hộ gào rú lướt qua bên cạnh bọn họ, anh lạnh giọng hỏi: “Cậuchắc chắn mắt cậu không mù, thực sự là Lam Lam?”Mộc Tử Hoành quay đầu lườm nguýt anh, tức giậnnói: “Tôi không giống cậu, ít nhất thì tôi mở mắt ra nhìn, còn cậu thì nhắm mắt nhìn, chúng ta đều làngười mù, trong lòng cậu biết rõ còn nói?”Còn hét lên với anh, anh làm trâu làm ngựa đã đủ ám ức rồi.Tên Lục Hạo Thành này không thể tốt với anh một chút à?“Vậy cậu còn không đuổi theo nhanh!” Giọng nói LụcHạo Thành lạnh lẽo gầm lên.Đáy lòng anh vẫn ấm ức, không thèm nói gì cả, muốn lái xe, nhìn xe cộ không di chuyển chút nào phíatrước, anh chau mày.Anh ấn mạnh còi xe, còi xe giống như có thù hận rấtlớn với anh, anh hận không thẻ án lún nó xuống.“Xe phía trước đều không đi, cậu bảo tôi đi thế nào? Bay à?” Mộc Tử Hoành cũng một bụng tức giận, đều tại cái miệng thối của anh, giả vờ không nhìn thấy thìchuyện gì cũng không xảy ra đúng không?
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Thẩm Giai Kỳ bị giọng nói lạnh lùng của cô làm chotoàn thân run rầy kịch liệt.Cô không biết khoảnh khắc đó đáy lòng mình lóe lên cảm xúc gì, là cảm xúc như thế nào, nhanh đến nỗikhiến cô có chút năm không chặt.Nhưng một nỗi bi thương sâu thẳm từ trong trái timlan tràn khắp người cô.“Hu hu…” Thẩm Giai Kỳ bỗng nhiên òa khóc lớn, sự tủi thân mấy ngày qua vào khoảnh khắc này đượcphóng thích tràn ra như đê.Lam Hân vẫn quỳ nửa gối như vậy trong nước, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ấy khóc, kệ cô ấy phát tiết cảmxúc của bản thân.Có lẽ sau khi đã khóc xong, trong lòng cô ấy sẽ dễchịu hơn nhiều.Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành vừa ăn xong cơm điqua con đường này về nhà.Bởi vì ở đây có người tự sát, rất nhiều người đều đếnđây vây xem, đường phố bỗng chốc trở nên ùn tắc.Xe phía trước không di chuyển được, Mộc Tử Hoànhchỉ có thể dừng xe lại, từ từ di chuyển Vị trí.Lục Hạo Thành thấy vậy, tâm trạng anh vốn không tốt,hôm nay lại càng bực dọc.Lúc Thẩm Giai Kỳ đang nước mắt nước mũi khóc nứcnở thì xe cứu hộ đã đến.Mấy nhân viên điều dưỡng dùng cáng cứu thươngkhiêng Thẩm Giai Kỳ rời đi.Nhưng Thẩm Giai Kỳ đang đau khổ cứ nắm chặt lấy tay Lam Hân, coi Lam Hân như phao cứu mạng của cô ấy, vừa buông cô ấy ra, cô ấy liền sa vào vực sâuvạn trượng.Lam Hân chỉ có thể cùng cô ấy đi lên xe cứu thương.Xe cứu thương không thể lên cầu, bọn họ chỉ có thể điqua cầu rồi mới lên xe.Cả người Lam Hân hôi hám, bùn ở dưới sông bámđầy lên người cô đến nỗi không nhìn thấy màu sắc.Âm thanh xe cứu hộ vang lên giữa bầu không khícăng thẳng.Người xung quanh bàn tán sôi nỗi, chỉ chỉ trỏ trỏ.Cũng tới tấp nhường đường.Lam Hân biết quan hệ của Thẩm Giai Kỳ và Cố Ức Lâm, cô cố ý kéo cao chiếc chăn đắp trên người Thẩm Giai Kỳ lên, không để cho bất kỳ ai chụp được mặtcủa cô ấy.Cố gia là nhân vật có máu mặt trong thành phó Giang, nếu như chuyện của Thẩm Giai Kỳ tối nay bị người có tâm cơ chụp lại tuôn ra ngoài, sau nay Thẩm Giai Kỳ và Cố Ức Lâm muốn ở bên cạnh nhau sẽ càng khó khăn.Mà lúc này, Lục Hạo Thành nhắm mắt dựa trên ghếnghỉ ngơi, cho dù đang nhắm mắt thì vẫn bao phủ hơithở xa cách vạn dặm.Mộc Tử Hoành nhạt nhẽo nhìn xung quanh, xe cứu hộ cách anh không xa, ngay ở bên cạnh xe của bọn họ, xe phía trước vẫn chưa di chuyển được, Mộc Tử Hoành chợt nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh, thoạt nhìn có chút quen thuộc, nhìn kĩ vậy mà lại làLam Hân.“A… kia không phải giám đốc Lam sao? Là bạn cô ấyhồ đồ nhảy xuống xông tự sát sao?Sao cả người cô ấy đầy bùn lên xe cứu hộ vậy?” Mộc Tử Hoành độc thoại nói.Lục Hạo Thành đột nhiên mở mắt, nhìn xe cứu hộ gào rú lướt qua bên cạnh bọn họ, anh lạnh giọng hỏi: “Cậuchắc chắn mắt cậu không mù, thực sự là Lam Lam?”Mộc Tử Hoành quay đầu lườm nguýt anh, tức giậnnói: “Tôi không giống cậu, ít nhất thì tôi mở mắt ra nhìn, còn cậu thì nhắm mắt nhìn, chúng ta đều làngười mù, trong lòng cậu biết rõ còn nói?”Còn hét lên với anh, anh làm trâu làm ngựa đã đủ ám ức rồi.Tên Lục Hạo Thành này không thể tốt với anh một chút à?“Vậy cậu còn không đuổi theo nhanh!” Giọng nói LụcHạo Thành lạnh lẽo gầm lên.Đáy lòng anh vẫn ấm ức, không thèm nói gì cả, muốn lái xe, nhìn xe cộ không di chuyển chút nào phíatrước, anh chau mày.Anh ấn mạnh còi xe, còi xe giống như có thù hận rấtlớn với anh, anh hận không thẻ án lún nó xuống.“Xe phía trước đều không đi, cậu bảo tôi đi thế nào? Bay à?” Mộc Tử Hoành cũng một bụng tức giận, đều tại cái miệng thối của anh, giả vờ không nhìn thấy thìchuyện gì cũng không xảy ra đúng không?