Tác giả:

Lúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu…

Chương 195: Sao đi đến đâu cũng có thể gặp hai người bọn họ

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Lam Hân hơi sững sờ, kỳ quái, sao đi đến đâu cũngcó thể gặp hai người bọn họ vậy?“Giám đốc Lam, thực sự là cô?” Mộc Tử Hoành kinhngạc nhìn Lam Hân.Lam Hân nghỉ hoặc nhìn nhìn hai người, ngạc nhiênhỏi: “Sao các anh cũng ở đây? Ai bị thương sao?”Lục Hạo Thành nhìn cả người cô đầy bùn, cả người đều dơ bản, trên trán còn bị thương, ánh mắt anh càng thêm tĩnh mịch, anh nhíu mày nói: “Tử Hoành, cậu đến cửa hàng nào gần đây mua một bộ quần áo,dày cùng mua luôn.”“ÒI” Mộc Tử Hoành gật gật đầu, nhìn Lam Hân mộtcái rồi quay người rời đi.Lúc này anh một chút cũng không muốn ở cùng Lục Hạo Thành.Lam Hân cúi đầu, nhìn người mình một cái, thực sựđủ nhếch nhác.Cô cũng không từ chối, hôm nay cô phải thay quần áomới được.Lục Hạo Thành đến gần cô vài bước, bóng người cao lớn vững chắc lập tức bao phủ lên cô, một luồng gió mạnh nhàn nhạt xuyên qua hơi thở lành lạnh, bất chợtxông vào cánh mũi.Lam Hân cảm thấy máu toàn thân đang chảy ngược,cô cúi đầu xuống, lập tức lùi về sau vài bước.Nghĩ tới cả người mình lúc này, rồi lại liên tưởng đến Lục Hạo Thành trong lời đồn, bây giờ cô chỉ muốncách Lục Hạo Thành càng xa càng tốt.Lục Hạo Thành thực sự ưa sạch sẽ, nếu là người khác đứng như vậy trước mặt anh, anh nhất định sẽ ghét bỏ tránh khỏi.Nhưng người trước mắt là Lam Lam, anh không chút ghét bỏ.Lục Hạo Thành thấy hành động của cô, đáy mắt lộ ra vẻ không vui, nhưng giọng nói anh vẫn rất dịu dàng: “Lam Lam, em bị thương rồi, trước tiên đi khám bác sĩ đã.” Giọng nói dịu dàng nhưng vẫn lộ ra khí thế khôngđược nói leo.Lam Hân nhìn anh, mỗi ánh mắt và hành động đều mêhoặc lòng người.Cô chằm rãi lắc đầu: “Lục tổng, nếu không anh cứ về trước đi, tôi còn phải lên tầng thăm bệnh nhân, vếtthương ngoài da này của tôi không sao cả.”Lục Hạo Thành thấy cô lại đuổi anh đi, trong đôi mắtnhư có gió bão đáng sợ đang nỏi lên.Đối với cô, anh có đầy đủ kiên nhẫn, gió bão đột nhiênập đến là bản tính của anh.Anh tà mị nói: “Lam Lam, hình như em rất sợ mộtmình ở cùng một chỗ với tôi?”Trên khuôn mặt tuấn lãng của anh, khóe mắt chânmày thấp thoáng nụ cười tà ác, đôi mắt đen vô cùng có sức xuyên thấu dường như nhìn thấu tất cả tâm tưcủa Lam Hân.Lúc này Lam Hân liền cảm thấy bản thân có một loạiảo giác không thoát ra được.Đáy lòng cô rõ ràng suy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn thản nhiên nghênh đón đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Lục Hạo Thành, ung dung bình tĩnh nói: “Lục tổng, tại sao tôi phải sợ anh, tôi chỉ không muốn trì hoãnthời gian quý báu của Lục tổng mà thôi.”Lục Hạo Thành thấy sự hoảng loạn lướt qua dưới đáymắt cô, khóe miệng cong lên nụ cười ranh mãnh.Anh tà mị cười hỏi: “Lam Lam, tại sao em cho rằng tôirất bận thế?”Lam Hân khẽ nhướng mày nhìn anh, anh ta khôngphải biết rõ còn có ý hỏi sao?Cô nói như vậy là lời khách sáo, với sự thông minhcủa anh chẳng lẽ lại không biết sao?Cũng đúng, thuốc tốt khó chữa bệnh oan nghiệt, lờihay khó khuyên người hồ đồ.Nhưng cô không thích dính líu quan hệ với anh ta.Đúng là thất phu vô tội hoài bích kỳ tội!”*Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong ngườimà phải chịu tội.Lục Hạo Thành không thể không hiểu điểm này chứ?Có những lúc, cô thậm chí còn hoài nghi anh ta cố ý.Anh giống như trăng sáng trên trời, là ánh trăng trong lòng mọi người, còn cô, chỉ là chỉ là một ngôi sao không đáng để mắt tới bên cạnh anh mà thôi, chỉ cầnanh không chú ý đến cô, cô càng sẽ bình an vô sự.Cô mỉm cười, nụ cười quyến rũ, nói: “Không tánchuyện với Lục tổng nữa, tôi đi thăm bệnh nhân trước.”“Tôi cùng em đi lên.” Lục Hạo Thành nói xong, liền bước đến trước mặt cô.Lam Hân thấy anh kiên trì như vậy, cô nói nhiều như vậy cũng vẫn phí lời.

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Lam Hân hơi sững sờ, kỳ quái, sao đi đến đâu cũngcó thể gặp hai người bọn họ vậy?“Giám đốc Lam, thực sự là cô?” Mộc Tử Hoành kinhngạc nhìn Lam Hân.Lam Hân nghỉ hoặc nhìn nhìn hai người, ngạc nhiênhỏi: “Sao các anh cũng ở đây? Ai bị thương sao?”Lục Hạo Thành nhìn cả người cô đầy bùn, cả người đều dơ bản, trên trán còn bị thương, ánh mắt anh càng thêm tĩnh mịch, anh nhíu mày nói: “Tử Hoành, cậu đến cửa hàng nào gần đây mua một bộ quần áo,dày cùng mua luôn.”“ÒI” Mộc Tử Hoành gật gật đầu, nhìn Lam Hân mộtcái rồi quay người rời đi.Lúc này anh một chút cũng không muốn ở cùng Lục Hạo Thành.Lam Hân cúi đầu, nhìn người mình một cái, thực sựđủ nhếch nhác.Cô cũng không từ chối, hôm nay cô phải thay quần áomới được.Lục Hạo Thành đến gần cô vài bước, bóng người cao lớn vững chắc lập tức bao phủ lên cô, một luồng gió mạnh nhàn nhạt xuyên qua hơi thở lành lạnh, bất chợtxông vào cánh mũi.Lam Hân cảm thấy máu toàn thân đang chảy ngược,cô cúi đầu xuống, lập tức lùi về sau vài bước.Nghĩ tới cả người mình lúc này, rồi lại liên tưởng đến Lục Hạo Thành trong lời đồn, bây giờ cô chỉ muốncách Lục Hạo Thành càng xa càng tốt.Lục Hạo Thành thực sự ưa sạch sẽ, nếu là người khác đứng như vậy trước mặt anh, anh nhất định sẽ ghét bỏ tránh khỏi.Nhưng người trước mắt là Lam Lam, anh không chút ghét bỏ.Lục Hạo Thành thấy hành động của cô, đáy mắt lộ ra vẻ không vui, nhưng giọng nói anh vẫn rất dịu dàng: “Lam Lam, em bị thương rồi, trước tiên đi khám bác sĩ đã.” Giọng nói dịu dàng nhưng vẫn lộ ra khí thế khôngđược nói leo.Lam Hân nhìn anh, mỗi ánh mắt và hành động đều mêhoặc lòng người.Cô chằm rãi lắc đầu: “Lục tổng, nếu không anh cứ về trước đi, tôi còn phải lên tầng thăm bệnh nhân, vếtthương ngoài da này của tôi không sao cả.”Lục Hạo Thành thấy cô lại đuổi anh đi, trong đôi mắtnhư có gió bão đáng sợ đang nỏi lên.Đối với cô, anh có đầy đủ kiên nhẫn, gió bão đột nhiênập đến là bản tính của anh.Anh tà mị nói: “Lam Lam, hình như em rất sợ mộtmình ở cùng một chỗ với tôi?”Trên khuôn mặt tuấn lãng của anh, khóe mắt chânmày thấp thoáng nụ cười tà ác, đôi mắt đen vô cùng có sức xuyên thấu dường như nhìn thấu tất cả tâm tưcủa Lam Hân.Lúc này Lam Hân liền cảm thấy bản thân có một loạiảo giác không thoát ra được.Đáy lòng cô rõ ràng suy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn thản nhiên nghênh đón đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Lục Hạo Thành, ung dung bình tĩnh nói: “Lục tổng, tại sao tôi phải sợ anh, tôi chỉ không muốn trì hoãnthời gian quý báu của Lục tổng mà thôi.”Lục Hạo Thành thấy sự hoảng loạn lướt qua dưới đáymắt cô, khóe miệng cong lên nụ cười ranh mãnh.Anh tà mị cười hỏi: “Lam Lam, tại sao em cho rằng tôirất bận thế?”Lam Hân khẽ nhướng mày nhìn anh, anh ta khôngphải biết rõ còn có ý hỏi sao?Cô nói như vậy là lời khách sáo, với sự thông minhcủa anh chẳng lẽ lại không biết sao?Cũng đúng, thuốc tốt khó chữa bệnh oan nghiệt, lờihay khó khuyên người hồ đồ.Nhưng cô không thích dính líu quan hệ với anh ta.Đúng là thất phu vô tội hoài bích kỳ tội!”*Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong ngườimà phải chịu tội.Lục Hạo Thành không thể không hiểu điểm này chứ?Có những lúc, cô thậm chí còn hoài nghi anh ta cố ý.Anh giống như trăng sáng trên trời, là ánh trăng trong lòng mọi người, còn cô, chỉ là chỉ là một ngôi sao không đáng để mắt tới bên cạnh anh mà thôi, chỉ cầnanh không chú ý đến cô, cô càng sẽ bình an vô sự.Cô mỉm cười, nụ cười quyến rũ, nói: “Không tánchuyện với Lục tổng nữa, tôi đi thăm bệnh nhân trước.”“Tôi cùng em đi lên.” Lục Hạo Thành nói xong, liền bước đến trước mặt cô.Lam Hân thấy anh kiên trì như vậy, cô nói nhiều như vậy cũng vẫn phí lời.

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Lam Hân hơi sững sờ, kỳ quái, sao đi đến đâu cũngcó thể gặp hai người bọn họ vậy?“Giám đốc Lam, thực sự là cô?” Mộc Tử Hoành kinhngạc nhìn Lam Hân.Lam Hân nghỉ hoặc nhìn nhìn hai người, ngạc nhiênhỏi: “Sao các anh cũng ở đây? Ai bị thương sao?”Lục Hạo Thành nhìn cả người cô đầy bùn, cả người đều dơ bản, trên trán còn bị thương, ánh mắt anh càng thêm tĩnh mịch, anh nhíu mày nói: “Tử Hoành, cậu đến cửa hàng nào gần đây mua một bộ quần áo,dày cùng mua luôn.”“ÒI” Mộc Tử Hoành gật gật đầu, nhìn Lam Hân mộtcái rồi quay người rời đi.Lúc này anh một chút cũng không muốn ở cùng Lục Hạo Thành.Lam Hân cúi đầu, nhìn người mình một cái, thực sựđủ nhếch nhác.Cô cũng không từ chối, hôm nay cô phải thay quần áomới được.Lục Hạo Thành đến gần cô vài bước, bóng người cao lớn vững chắc lập tức bao phủ lên cô, một luồng gió mạnh nhàn nhạt xuyên qua hơi thở lành lạnh, bất chợtxông vào cánh mũi.Lam Hân cảm thấy máu toàn thân đang chảy ngược,cô cúi đầu xuống, lập tức lùi về sau vài bước.Nghĩ tới cả người mình lúc này, rồi lại liên tưởng đến Lục Hạo Thành trong lời đồn, bây giờ cô chỉ muốncách Lục Hạo Thành càng xa càng tốt.Lục Hạo Thành thực sự ưa sạch sẽ, nếu là người khác đứng như vậy trước mặt anh, anh nhất định sẽ ghét bỏ tránh khỏi.Nhưng người trước mắt là Lam Lam, anh không chút ghét bỏ.Lục Hạo Thành thấy hành động của cô, đáy mắt lộ ra vẻ không vui, nhưng giọng nói anh vẫn rất dịu dàng: “Lam Lam, em bị thương rồi, trước tiên đi khám bác sĩ đã.” Giọng nói dịu dàng nhưng vẫn lộ ra khí thế khôngđược nói leo.Lam Hân nhìn anh, mỗi ánh mắt và hành động đều mêhoặc lòng người.Cô chằm rãi lắc đầu: “Lục tổng, nếu không anh cứ về trước đi, tôi còn phải lên tầng thăm bệnh nhân, vếtthương ngoài da này của tôi không sao cả.”Lục Hạo Thành thấy cô lại đuổi anh đi, trong đôi mắtnhư có gió bão đáng sợ đang nỏi lên.Đối với cô, anh có đầy đủ kiên nhẫn, gió bão đột nhiênập đến là bản tính của anh.Anh tà mị nói: “Lam Lam, hình như em rất sợ mộtmình ở cùng một chỗ với tôi?”Trên khuôn mặt tuấn lãng của anh, khóe mắt chânmày thấp thoáng nụ cười tà ác, đôi mắt đen vô cùng có sức xuyên thấu dường như nhìn thấu tất cả tâm tưcủa Lam Hân.Lúc này Lam Hân liền cảm thấy bản thân có một loạiảo giác không thoát ra được.Đáy lòng cô rõ ràng suy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn thản nhiên nghênh đón đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Lục Hạo Thành, ung dung bình tĩnh nói: “Lục tổng, tại sao tôi phải sợ anh, tôi chỉ không muốn trì hoãnthời gian quý báu của Lục tổng mà thôi.”Lục Hạo Thành thấy sự hoảng loạn lướt qua dưới đáymắt cô, khóe miệng cong lên nụ cười ranh mãnh.Anh tà mị cười hỏi: “Lam Lam, tại sao em cho rằng tôirất bận thế?”Lam Hân khẽ nhướng mày nhìn anh, anh ta khôngphải biết rõ còn có ý hỏi sao?Cô nói như vậy là lời khách sáo, với sự thông minhcủa anh chẳng lẽ lại không biết sao?Cũng đúng, thuốc tốt khó chữa bệnh oan nghiệt, lờihay khó khuyên người hồ đồ.Nhưng cô không thích dính líu quan hệ với anh ta.Đúng là thất phu vô tội hoài bích kỳ tội!”*Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong ngườimà phải chịu tội.Lục Hạo Thành không thể không hiểu điểm này chứ?Có những lúc, cô thậm chí còn hoài nghi anh ta cố ý.Anh giống như trăng sáng trên trời, là ánh trăng trong lòng mọi người, còn cô, chỉ là chỉ là một ngôi sao không đáng để mắt tới bên cạnh anh mà thôi, chỉ cầnanh không chú ý đến cô, cô càng sẽ bình an vô sự.Cô mỉm cười, nụ cười quyến rũ, nói: “Không tánchuyện với Lục tổng nữa, tôi đi thăm bệnh nhân trước.”“Tôi cùng em đi lên.” Lục Hạo Thành nói xong, liền bước đến trước mặt cô.Lam Hân thấy anh kiên trì như vậy, cô nói nhiều như vậy cũng vẫn phí lời.

Chương 195: Sao đi đến đâu cũng có thể gặp hai người bọn họ