Lúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu…
Chương 239: Sao anh không tự hỏi mình là dựa vào cái gì “Cái gì? sao có thể?”
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Đào Mộng Di không tin, vậy mà ngay cả địa chỉ cũng tìm không ra.“Phu nhân, chúng tôi đã dùng rất nhiều cách, thực sự không tìm ra được địa chỉ” “Được! Tôi biết rồi”. Đào Mộng Di cúp máy trong cơn phẫn nộ.Trong phòng vốn dĩ không bật đèn, mà vẫn nhìn rõ được đường nét của mọi vật dụng.Đào Mộng Di đứng dậy khỏi ghế sofa, tinh thần của bà bất ổn đi qua đi lại nhiều lần.Rốt cuộc ai là người gửi tin nhắn này? Là Lam Hân sao? Đào Mộng Di suy nghĩ, bất ngờ đi xuống tầng dưới.Dưới lầu, Khương Tịnh Hàm đang ngòi trên ghế sofa trong phòng khách cùng nhóm bạn ăn gà.Nghe tiếng bước chân xuống lầu, cô ta ngước mắt nhìn lên, giọng khinh man hỏi: “Mẹ, chị Thái nói cơ thể mẹ không tốt, thậm chí còn không xuống ăn cơm được, giờ đỡ hơn chưa?”.Đào Mộng Di không vui vẻ gì trừng cô: “mẹ không khỏe, mà cũng không thấy con mang nước lên lầu cho mẹ, ngày nào cũng chỉ biết chơi game, không biết đọc sách nhiều hơn chút”.“Mẹ, mẹ lại nữa rồi, ngày nào cũng cằn nhằn không ngừng, giờ con đã đi làm ở tập đoàn Lục Thị rồi, đủ chứng minh khả năng của con rồi, mẹ còn lo gì nữa chứ?”Khương Tịnh Hàm buồn bã nói nhưng không ngước mắt lên nhìn mẹ mình.Đào Mộng Di vừa nghe xong càng nóng giận hơn: “con đừng quên rằng, con dùng cách nào để vào tập đoàn Lục Thị, giữa chúng ta có sự hợp tác rất tốt, ở đó, con phải theo dõi sát sao, đặc biệt là Lam Hân đó, sản phẩm mà cô ta thiết kế ra, rất được công ty coi trọng.Nếu con đã đi làm bên đó, thì nhất cử nhất động của Lam Hân, con đều phải nói với mẹ, kể cả cô ta gọi điện, tất cả những gì của cô ta, con đều phải nhớ rõ, và nói với mẹ”.Khương Tịnh Hàm vừa nghe mẹ nói vừa chơi game, trong phút chốc bị đánh gục, đồng đội không kịp cứu cô ta, ván game này đã kết thúc.Cô ta ném điện thoại lên ghế sofa, nhìn mẹ buồn bã: “Mẹ, không phải mẹ nói nó không phải là Khương Lam Hân sao? Sao bây giờ lại phải chú ý nhất cử nhất động của cô ta, có phải mẹ đang giấu con điều gì không?”.Đào Mộng Di chau mày không vui vẻ mấy nhìn con gái, cô con gái này lúc cần ngu thì không ngu, lúc cần thông minh thì không thông minh nỗi.“mẹ không nói cô ta là Khương Lam Hân, nhưng mà đánh giá cao khả năng của cô ta, người mà Lục Hạo Thành ngưỡng nộ, thì chắc chắn sẽ là một người tiền đồ vô hạn.Nếu chúng ta có nhà thiết kế giỏi, có thể đưa công ty của mình ra thị trường, thì cũng không cần phải cúi đầu dưới các công ty khác, chúng ta có thể có những sản phẩm thiết kế riêng, Khương gia chúng ta có còn gặp khó khăn như hiện nay không?”Trong lòng Đào Mộng Di lo lắng, con gái của mình cũng là một nhà thiết kế, nhưng thiết kế đó căn bản không dùng được, muốn cô ta mang lại lợi ích cho công ty là điều không thẻ.“Mẹ, bộ quần áo mà con đã thiết kế hai ngày trước rõ ràng rất đẹp mắt, nhưng lại không thể lọt vào mắt của mẹ, giờ mẹ lại nghĩ về nhà thiết kế khác, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra với mẹ vậy? Tại sao mẹ cứ nghĩ về thiết kế của người khác vậy? Chỉ cần chúng ta dùng mọi thủ đoạn kinh doanh, lợi dụng các công việc kinh doanh điện tử, quảng cáo, tạp chí để đẩy mạnh thiết kế của chúng ta, lúc đó sẽ có thể độc duy, nhưng mẹ lại không ưng í tác phẩm của con, nên con chỉ có thể ra ngoài đi làm thôi”.Khương Tịnh Hàm nói với giọng mỉa mai, cô ta đi học suốt bao năm qua, tắt cả đều là lãng phí hết rồi.“Hàm Hàm, con đừng hỏi mẹ tại sao? Sao con không tự hỏi mình là tại sao? Quần áo con thiết kế, có khác biệt gì so với quần áo trên thị trường hiện nay không?”Đào Mộng Di vốn không muốn dội nước lạnh vào mình.
Đào Mộng Di không tin, vậy mà ngay cả địa chỉ cũng tìm không ra.
“Phu nhân, chúng tôi đã dùng rất nhiều cách, thực sự không tìm ra được địa chỉ” “Được! Tôi biết rồi”. Đào Mộng Di cúp máy trong cơn phẫn nộ.
Trong phòng vốn dĩ không bật đèn, mà vẫn nhìn rõ được đường nét của mọi vật dụng.
Đào Mộng Di đứng dậy khỏi ghế sofa, tinh thần của bà bất ổn đi qua đi lại nhiều lần.
Rốt cuộc ai là người gửi tin nhắn này? Là Lam Hân sao? Đào Mộng Di suy nghĩ, bất ngờ đi xuống tầng dưới.
Dưới lầu, Khương Tịnh Hàm đang ngòi trên ghế sofa trong phòng khách cùng nhóm bạn ăn gà.
Nghe tiếng bước chân xuống lầu, cô ta ngước mắt nhìn lên, giọng khinh man hỏi: “Mẹ, chị Thái nói cơ thể mẹ không tốt, thậm chí còn không xuống ăn cơm được, giờ đỡ hơn chưa?”
.
Đào Mộng Di không vui vẻ gì trừng cô: “mẹ không khỏe, mà cũng không thấy con mang nước lên lầu cho mẹ, ngày nào cũng chỉ biết chơi game, không biết đọc sách nhiều hơn chút”.
“Mẹ, mẹ lại nữa rồi, ngày nào cũng cằn nhằn không ngừng, giờ con đã đi làm ở tập đoàn Lục Thị rồi, đủ chứng minh khả năng của con rồi, mẹ còn lo gì nữa chứ?”
Khương Tịnh Hàm buồn bã nói nhưng không ngước mắt lên nhìn mẹ mình.
Đào Mộng Di vừa nghe xong càng nóng giận hơn: “con đừng quên rằng, con dùng cách nào để vào tập đoàn Lục Thị, giữa chúng ta có sự hợp tác rất tốt, ở đó, con phải theo dõi sát sao, đặc biệt là Lam Hân đó, sản phẩm mà cô ta thiết kế ra, rất được công ty coi trọng.
Nếu con đã đi làm bên đó, thì nhất cử nhất động của Lam Hân, con đều phải nói với mẹ, kể cả cô ta gọi điện, tất cả những gì của cô ta, con đều phải nhớ rõ, và nói với mẹ”.
Khương Tịnh Hàm vừa nghe mẹ nói vừa chơi game, trong phút chốc bị đánh gục, đồng đội không kịp cứu cô ta, ván game này đã kết thúc.
Cô ta ném điện thoại lên ghế sofa, nhìn mẹ buồn bã: “Mẹ, không phải mẹ nói nó không phải là Khương Lam Hân sao? Sao bây giờ lại phải chú ý nhất cử nhất động của cô ta, có phải mẹ đang giấu con điều gì không?”
.
Đào Mộng Di chau mày không vui vẻ mấy nhìn con gái, cô con gái này lúc cần ngu thì không ngu, lúc cần thông minh thì không thông minh nỗi.
“mẹ không nói cô ta là Khương Lam Hân, nhưng mà đánh giá cao khả năng của cô ta, người mà Lục Hạo Thành ngưỡng nộ, thì chắc chắn sẽ là một người tiền đồ vô hạn.
Nếu chúng ta có nhà thiết kế giỏi, có thể đưa công ty của mình ra thị trường, thì cũng không cần phải cúi đầu dưới các công ty khác, chúng ta có thể có những sản phẩm thiết kế riêng, Khương gia chúng ta có còn gặp khó khăn như hiện nay không?”
Trong lòng Đào Mộng Di lo lắng, con gái của mình cũng là một nhà thiết kế, nhưng thiết kế đó căn bản không dùng được, muốn cô ta mang lại lợi ích cho công ty là điều không thẻ.
“Mẹ, bộ quần áo mà con đã thiết kế hai ngày trước rõ ràng rất đẹp mắt, nhưng lại không thể lọt vào mắt của mẹ, giờ mẹ lại nghĩ về nhà thiết kế khác, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra với mẹ vậy? Tại sao mẹ cứ nghĩ về thiết kế của người khác vậy? Chỉ cần chúng ta dùng mọi thủ đoạn kinh doanh, lợi dụng các công việc kinh doanh điện tử, quảng cáo, tạp chí để đẩy mạnh thiết kế của chúng ta, lúc đó sẽ có thể độc duy, nhưng mẹ lại không ưng í tác phẩm của con, nên con chỉ có thể ra ngoài đi làm thôi”.
Khương Tịnh Hàm nói với giọng mỉa mai, cô ta đi học suốt bao năm qua, tắt cả đều là lãng phí hết rồi.
“Hàm Hàm, con đừng hỏi mẹ tại sao? Sao con không tự hỏi mình là tại sao? Quần áo con thiết kế, có khác biệt gì so với quần áo trên thị trường hiện nay không?”
Đào Mộng Di vốn không muốn dội nước lạnh vào mình.
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Đào Mộng Di không tin, vậy mà ngay cả địa chỉ cũng tìm không ra.“Phu nhân, chúng tôi đã dùng rất nhiều cách, thực sự không tìm ra được địa chỉ” “Được! Tôi biết rồi”. Đào Mộng Di cúp máy trong cơn phẫn nộ.Trong phòng vốn dĩ không bật đèn, mà vẫn nhìn rõ được đường nét của mọi vật dụng.Đào Mộng Di đứng dậy khỏi ghế sofa, tinh thần của bà bất ổn đi qua đi lại nhiều lần.Rốt cuộc ai là người gửi tin nhắn này? Là Lam Hân sao? Đào Mộng Di suy nghĩ, bất ngờ đi xuống tầng dưới.Dưới lầu, Khương Tịnh Hàm đang ngòi trên ghế sofa trong phòng khách cùng nhóm bạn ăn gà.Nghe tiếng bước chân xuống lầu, cô ta ngước mắt nhìn lên, giọng khinh man hỏi: “Mẹ, chị Thái nói cơ thể mẹ không tốt, thậm chí còn không xuống ăn cơm được, giờ đỡ hơn chưa?”.Đào Mộng Di không vui vẻ gì trừng cô: “mẹ không khỏe, mà cũng không thấy con mang nước lên lầu cho mẹ, ngày nào cũng chỉ biết chơi game, không biết đọc sách nhiều hơn chút”.“Mẹ, mẹ lại nữa rồi, ngày nào cũng cằn nhằn không ngừng, giờ con đã đi làm ở tập đoàn Lục Thị rồi, đủ chứng minh khả năng của con rồi, mẹ còn lo gì nữa chứ?”Khương Tịnh Hàm buồn bã nói nhưng không ngước mắt lên nhìn mẹ mình.Đào Mộng Di vừa nghe xong càng nóng giận hơn: “con đừng quên rằng, con dùng cách nào để vào tập đoàn Lục Thị, giữa chúng ta có sự hợp tác rất tốt, ở đó, con phải theo dõi sát sao, đặc biệt là Lam Hân đó, sản phẩm mà cô ta thiết kế ra, rất được công ty coi trọng.Nếu con đã đi làm bên đó, thì nhất cử nhất động của Lam Hân, con đều phải nói với mẹ, kể cả cô ta gọi điện, tất cả những gì của cô ta, con đều phải nhớ rõ, và nói với mẹ”.Khương Tịnh Hàm vừa nghe mẹ nói vừa chơi game, trong phút chốc bị đánh gục, đồng đội không kịp cứu cô ta, ván game này đã kết thúc.Cô ta ném điện thoại lên ghế sofa, nhìn mẹ buồn bã: “Mẹ, không phải mẹ nói nó không phải là Khương Lam Hân sao? Sao bây giờ lại phải chú ý nhất cử nhất động của cô ta, có phải mẹ đang giấu con điều gì không?”.Đào Mộng Di chau mày không vui vẻ mấy nhìn con gái, cô con gái này lúc cần ngu thì không ngu, lúc cần thông minh thì không thông minh nỗi.“mẹ không nói cô ta là Khương Lam Hân, nhưng mà đánh giá cao khả năng của cô ta, người mà Lục Hạo Thành ngưỡng nộ, thì chắc chắn sẽ là một người tiền đồ vô hạn.Nếu chúng ta có nhà thiết kế giỏi, có thể đưa công ty của mình ra thị trường, thì cũng không cần phải cúi đầu dưới các công ty khác, chúng ta có thể có những sản phẩm thiết kế riêng, Khương gia chúng ta có còn gặp khó khăn như hiện nay không?”Trong lòng Đào Mộng Di lo lắng, con gái của mình cũng là một nhà thiết kế, nhưng thiết kế đó căn bản không dùng được, muốn cô ta mang lại lợi ích cho công ty là điều không thẻ.“Mẹ, bộ quần áo mà con đã thiết kế hai ngày trước rõ ràng rất đẹp mắt, nhưng lại không thể lọt vào mắt của mẹ, giờ mẹ lại nghĩ về nhà thiết kế khác, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra với mẹ vậy? Tại sao mẹ cứ nghĩ về thiết kế của người khác vậy? Chỉ cần chúng ta dùng mọi thủ đoạn kinh doanh, lợi dụng các công việc kinh doanh điện tử, quảng cáo, tạp chí để đẩy mạnh thiết kế của chúng ta, lúc đó sẽ có thể độc duy, nhưng mẹ lại không ưng í tác phẩm của con, nên con chỉ có thể ra ngoài đi làm thôi”.Khương Tịnh Hàm nói với giọng mỉa mai, cô ta đi học suốt bao năm qua, tắt cả đều là lãng phí hết rồi.“Hàm Hàm, con đừng hỏi mẹ tại sao? Sao con không tự hỏi mình là tại sao? Quần áo con thiết kế, có khác biệt gì so với quần áo trên thị trường hiện nay không?”Đào Mộng Di vốn không muốn dội nước lạnh vào mình.