Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 2163
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2163So với vị thần y bí ẩn chữa bệnh miễn phí và tặng dược liệu kia, Đường Nhược Tuyết cảm thấy vẫn là Diệp Phi (Phàm) đáng tin cậy hơn.“Con khốn này, nói năng kiểu gì vậy hả?”Lâm Thu Linh nghe thấy vô cùng giận dữ, răn dạy Đường Nhược Tuyết một trận: “Tam Cô là em gái ruột của tao, cũng là cô ruột của mày, là trưởng bối, còn phí công phí sức để giúp đỡ chúng ta…”“Sau khi Thất Di chết, bà ấy luôn ở bên cạnh tao, khuyên nhủ tao, nếu không thì tao đã sớm đau đớn tuyệt vọng mà đi theo Thất Di rồi.”“Mày không báo đáp thì thôi, còn muốn bà ấy đi quỳ lạy cái tên sói mắt kia, còn là vì bệnh tình của tao, mày còn có lương tâm hay không?”“Vả lại sự việc lần này tao đã nhìn rõ bộ mặt thật của nó, thấy chết không cứu, nó không có tư cách làm con rể của tao.”“Tao nói cho mày biết, tao không cho phép mày tái hôn với nó, nếu không tao chết cho mày xem!”“Nó nhất quyết muốn lấy mày cũng được, chuyển toàn bộ tài sản sang tên của tao, Hồng Nhan Bạch Dược gì đó, Kim Chi Lâm gì đó, tất cả đều phải viết tên tao.”Lâm Thu Linh đắc ý nói: “Nếu những đồ vật ngoài thân cũng không chịu cho mày, thì nó có mặt mũi gì mà nói nó thật lòng với mày?”“Con sẽ không tái hôn với Diệp Phi (Phàm).”Đường Nhược Tuyết quát lên: “Mẹ trả hai tỷ lại cho anh ấy đi.”“Có phải con sói mắt trắng đó đến tìm mày đòi tiền không? Đúng là thằng khốn nạn, bản thân giàu như vậy, mà lại còn nhớ đến hai tỷ này.”Lâm Thu Linh quơ tay lật đổ nước trà mà Dì Ngô đem đến hét lên: “Quan tài của tao mà cũng muốn, còn có phải là con người hay không?”“Không còn lời nào để nói.”Đường Nhược Tuyết nhịn rồi lại nhịn để lại một lời, sau đó xoay người rời khỏi phòng khách, không muốn đối mặt với bộ dạng này của mẹ nữa.Cô vừa ra ngoài hóng gió, thì lại có tiếng ‘Ting’ của điện thoại gọi đến.Đường Nhược Tuyết lòng rối bời cầm lên nghe, ngay sau đó giọng nói khàn khàn của một người phụ nữ truyền đến: “Tổng giám đốc Đường, tôi là Đinh Mộng Nghiên, lần trước chúng ta đã hẹn qua, không biết khi nào cô có thời gian để gặp tôi?”Lúc Đường Nhược Tuyết cùng Đinh Mộng Dao bàn về thời gian gặp mặt, Diệp Phi (Phàm) đang truyện những thứ trong đầu cho Tô Tích Nhi.Một lần dạy kéo dài ba ngày.Sau khi tái sinh, Tô Tích Nhi quả thực như là mở chế độ tự động vậy, không chỉ hấp thu các loại tri thức sâu như biển, mà còn có thể hoàn toàn nắm rõ.Rất nhiều thứ, cô vừa nhìn là hiểu rõ.Diệp Phi (Phàm) dạy cho cô chiêu tán thủ bát phốc, cửu cung hoàn dương và nhiều chuyện khác ngoại trừ sát, anh còn tưởng vậy có thể khiến Tô Tích Nhi suy ngẫm trong hơn mười ngày nửa tháng.Kết quả lại phát hiện ra không đến ba ngày Tô Tích Nhi đã thuần thục hết tất cả rồi.Điều khiến Diệp Phi (Phàm) buồn bực là Tô Tích Nhi còn thấy bản thân mình đần, Diệp Phi (Phàm) luôn dạy cô những điều đơn giản như là một cộng một vậyy.Sau khi ba người Niêm Hoa biết mình suýt chút nữa gây ra họa lớn, thì hổ thẹn không ngớt với Tô Tích Nhi từng đi Quỷ Môn quan một lần, nên họ truyền thụ hết kiến thức của mình không giữ lại chút nào.Các loại các dạng tri thức như châm pháp, đan dược, vu thuật, võ đạo đều được vào trong đầu Tô Tích Nhi, cũng bị cô nắm chắc không sơ sót.Tuy bên trong cô vẫn còn yếu, còn cần một chút thời gian để rèn luyện, nhưng tinh hoa cô lĩnh ngộ đã định trước là sẽ một phát bay lên trời.“Chị cả!”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2163So với vị thần y bí ẩn chữa bệnh miễn phí và tặng dược liệu kia, Đường Nhược Tuyết cảm thấy vẫn là Diệp Phi (Phàm) đáng tin cậy hơn.“Con khốn này, nói năng kiểu gì vậy hả?”Lâm Thu Linh nghe thấy vô cùng giận dữ, răn dạy Đường Nhược Tuyết một trận: “Tam Cô là em gái ruột của tao, cũng là cô ruột của mày, là trưởng bối, còn phí công phí sức để giúp đỡ chúng ta…”“Sau khi Thất Di chết, bà ấy luôn ở bên cạnh tao, khuyên nhủ tao, nếu không thì tao đã sớm đau đớn tuyệt vọng mà đi theo Thất Di rồi.”“Mày không báo đáp thì thôi, còn muốn bà ấy đi quỳ lạy cái tên sói mắt kia, còn là vì bệnh tình của tao, mày còn có lương tâm hay không?”“Vả lại sự việc lần này tao đã nhìn rõ bộ mặt thật của nó, thấy chết không cứu, nó không có tư cách làm con rể của tao.”“Tao nói cho mày biết, tao không cho phép mày tái hôn với nó, nếu không tao chết cho mày xem!”“Nó nhất quyết muốn lấy mày cũng được, chuyển toàn bộ tài sản sang tên của tao, Hồng Nhan Bạch Dược gì đó, Kim Chi Lâm gì đó, tất cả đều phải viết tên tao.”Lâm Thu Linh đắc ý nói: “Nếu những đồ vật ngoài thân cũng không chịu cho mày, thì nó có mặt mũi gì mà nói nó thật lòng với mày?”“Con sẽ không tái hôn với Diệp Phi (Phàm).”Đường Nhược Tuyết quát lên: “Mẹ trả hai tỷ lại cho anh ấy đi.”“Có phải con sói mắt trắng đó đến tìm mày đòi tiền không? Đúng là thằng khốn nạn, bản thân giàu như vậy, mà lại còn nhớ đến hai tỷ này.”Lâm Thu Linh quơ tay lật đổ nước trà mà Dì Ngô đem đến hét lên: “Quan tài của tao mà cũng muốn, còn có phải là con người hay không?”“Không còn lời nào để nói.”Đường Nhược Tuyết nhịn rồi lại nhịn để lại một lời, sau đó xoay người rời khỏi phòng khách, không muốn đối mặt với bộ dạng này của mẹ nữa.Cô vừa ra ngoài hóng gió, thì lại có tiếng ‘Ting’ của điện thoại gọi đến.Đường Nhược Tuyết lòng rối bời cầm lên nghe, ngay sau đó giọng nói khàn khàn của một người phụ nữ truyền đến: “Tổng giám đốc Đường, tôi là Đinh Mộng Nghiên, lần trước chúng ta đã hẹn qua, không biết khi nào cô có thời gian để gặp tôi?”Lúc Đường Nhược Tuyết cùng Đinh Mộng Dao bàn về thời gian gặp mặt, Diệp Phi (Phàm) đang truyện những thứ trong đầu cho Tô Tích Nhi.Một lần dạy kéo dài ba ngày.Sau khi tái sinh, Tô Tích Nhi quả thực như là mở chế độ tự động vậy, không chỉ hấp thu các loại tri thức sâu như biển, mà còn có thể hoàn toàn nắm rõ.Rất nhiều thứ, cô vừa nhìn là hiểu rõ.Diệp Phi (Phàm) dạy cho cô chiêu tán thủ bát phốc, cửu cung hoàn dương và nhiều chuyện khác ngoại trừ sát, anh còn tưởng vậy có thể khiến Tô Tích Nhi suy ngẫm trong hơn mười ngày nửa tháng.Kết quả lại phát hiện ra không đến ba ngày Tô Tích Nhi đã thuần thục hết tất cả rồi.Điều khiến Diệp Phi (Phàm) buồn bực là Tô Tích Nhi còn thấy bản thân mình đần, Diệp Phi (Phàm) luôn dạy cô những điều đơn giản như là một cộng một vậyy.Sau khi ba người Niêm Hoa biết mình suýt chút nữa gây ra họa lớn, thì hổ thẹn không ngớt với Tô Tích Nhi từng đi Quỷ Môn quan một lần, nên họ truyền thụ hết kiến thức của mình không giữ lại chút nào.Các loại các dạng tri thức như châm pháp, đan dược, vu thuật, võ đạo đều được vào trong đầu Tô Tích Nhi, cũng bị cô nắm chắc không sơ sót.Tuy bên trong cô vẫn còn yếu, còn cần một chút thời gian để rèn luyện, nhưng tinh hoa cô lĩnh ngộ đã định trước là sẽ một phát bay lên trời.“Chị cả!”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2163So với vị thần y bí ẩn chữa bệnh miễn phí và tặng dược liệu kia, Đường Nhược Tuyết cảm thấy vẫn là Diệp Phi (Phàm) đáng tin cậy hơn.“Con khốn này, nói năng kiểu gì vậy hả?”Lâm Thu Linh nghe thấy vô cùng giận dữ, răn dạy Đường Nhược Tuyết một trận: “Tam Cô là em gái ruột của tao, cũng là cô ruột của mày, là trưởng bối, còn phí công phí sức để giúp đỡ chúng ta…”“Sau khi Thất Di chết, bà ấy luôn ở bên cạnh tao, khuyên nhủ tao, nếu không thì tao đã sớm đau đớn tuyệt vọng mà đi theo Thất Di rồi.”“Mày không báo đáp thì thôi, còn muốn bà ấy đi quỳ lạy cái tên sói mắt kia, còn là vì bệnh tình của tao, mày còn có lương tâm hay không?”“Vả lại sự việc lần này tao đã nhìn rõ bộ mặt thật của nó, thấy chết không cứu, nó không có tư cách làm con rể của tao.”“Tao nói cho mày biết, tao không cho phép mày tái hôn với nó, nếu không tao chết cho mày xem!”“Nó nhất quyết muốn lấy mày cũng được, chuyển toàn bộ tài sản sang tên của tao, Hồng Nhan Bạch Dược gì đó, Kim Chi Lâm gì đó, tất cả đều phải viết tên tao.”Lâm Thu Linh đắc ý nói: “Nếu những đồ vật ngoài thân cũng không chịu cho mày, thì nó có mặt mũi gì mà nói nó thật lòng với mày?”“Con sẽ không tái hôn với Diệp Phi (Phàm).”Đường Nhược Tuyết quát lên: “Mẹ trả hai tỷ lại cho anh ấy đi.”“Có phải con sói mắt trắng đó đến tìm mày đòi tiền không? Đúng là thằng khốn nạn, bản thân giàu như vậy, mà lại còn nhớ đến hai tỷ này.”Lâm Thu Linh quơ tay lật đổ nước trà mà Dì Ngô đem đến hét lên: “Quan tài của tao mà cũng muốn, còn có phải là con người hay không?”“Không còn lời nào để nói.”Đường Nhược Tuyết nhịn rồi lại nhịn để lại một lời, sau đó xoay người rời khỏi phòng khách, không muốn đối mặt với bộ dạng này của mẹ nữa.Cô vừa ra ngoài hóng gió, thì lại có tiếng ‘Ting’ của điện thoại gọi đến.Đường Nhược Tuyết lòng rối bời cầm lên nghe, ngay sau đó giọng nói khàn khàn của một người phụ nữ truyền đến: “Tổng giám đốc Đường, tôi là Đinh Mộng Nghiên, lần trước chúng ta đã hẹn qua, không biết khi nào cô có thời gian để gặp tôi?”Lúc Đường Nhược Tuyết cùng Đinh Mộng Dao bàn về thời gian gặp mặt, Diệp Phi (Phàm) đang truyện những thứ trong đầu cho Tô Tích Nhi.Một lần dạy kéo dài ba ngày.Sau khi tái sinh, Tô Tích Nhi quả thực như là mở chế độ tự động vậy, không chỉ hấp thu các loại tri thức sâu như biển, mà còn có thể hoàn toàn nắm rõ.Rất nhiều thứ, cô vừa nhìn là hiểu rõ.Diệp Phi (Phàm) dạy cho cô chiêu tán thủ bát phốc, cửu cung hoàn dương và nhiều chuyện khác ngoại trừ sát, anh còn tưởng vậy có thể khiến Tô Tích Nhi suy ngẫm trong hơn mười ngày nửa tháng.Kết quả lại phát hiện ra không đến ba ngày Tô Tích Nhi đã thuần thục hết tất cả rồi.Điều khiến Diệp Phi (Phàm) buồn bực là Tô Tích Nhi còn thấy bản thân mình đần, Diệp Phi (Phàm) luôn dạy cô những điều đơn giản như là một cộng một vậyy.Sau khi ba người Niêm Hoa biết mình suýt chút nữa gây ra họa lớn, thì hổ thẹn không ngớt với Tô Tích Nhi từng đi Quỷ Môn quan một lần, nên họ truyền thụ hết kiến thức của mình không giữ lại chút nào.Các loại các dạng tri thức như châm pháp, đan dược, vu thuật, võ đạo đều được vào trong đầu Tô Tích Nhi, cũng bị cô nắm chắc không sơ sót.Tuy bên trong cô vẫn còn yếu, còn cần một chút thời gian để rèn luyện, nhưng tinh hoa cô lĩnh ngộ đã định trước là sẽ một phát bay lên trời.“Chị cả!”