"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình…
Chương 298: Cam linh (2)
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… "Dựa vào cái gì bọn họ có thể được lựa chọn!" Một đám thiếu niên lòng đầy căm phẫn, hận không thể chạy tới trước mặt Kha Tàng Cúc dò hỏi vài câu. Hai tiểu tử kia không có gì bằng bọn họ, vì sao có thể trở thành đệ tử được trưởng lão tán thành.Đầu óc các thiếu niên đều tắc nghẽn đầy máu, không dám đi tìm Kha Tàng Cúc, chỉ có thể chạy đi tìm Quân Vô Tà và Kiều Sở phiền toái.Nhưng sau khi bọn hơn đã chứng kiến thực lực và sự hung tàn của Kiều Sở, bọn họ cực kỳ "sáng suốt" chọn lựa Quân Vô Tà thoạt nhìn vừa nhỏ lại vừa gầy.......Edit & Dịch: Emily Ton....Quân Vô Tà vừa mới trở lại phòng, chuẩn bị thực hiện kế hoạch của mình, xem mình trong khoảng thời gian này nên hành động như thế nào. Một trận tiếng đập cửa dồn dập vang lên, gián đoạn suy nghĩ của nàng.Nàng đứng dậy mở cửa. Ngay khi cánh cửa được mở ra, vài tên thiếu niên hùng hổ dẫm chân tiến vào, một bộ tư thế người tới không có ý tốt."Mau mau đóng cửa lại!" Một người thiếu niên lập tức nói.Quân Vô Tà bị người đẩy ra, cau mày nhìn một đám thiếu niên tới không có ý tốt, mắt lạnh nhìn bọn họ đóng cửa phòng lại.Sáu bảy tên thiếu niên, đứng ở trong phòng vốn không lớn lắm, lập tức khiến căn phòng trở nên chật chội.Quân Vô Tà đứng ở một bên, đáy mắt lạnh lẽo chiếm cứ."Tiểu tử, một thân quần áo này của ngươi từ nơi nào mà có?" Một thiếu niên không có ý tốt nhìn chằm chằm Quân Vô Tà, bọn họ tất nhiên đều biết chuyện về quần áo của Quân Vô Tà như thế nào, nhưng mục đích bọn họ tiến đến chính là tới tìm việc. Vì thế muốn làm bộ không biết, coi đây là cái cớ, dùng để thu thập tiểu quỷ này một chút.Dựa vào cái gì mà ngày đó tiểu tử này có thể được hai trưởng lão tranh nhau, lại dựa vào cái gì, sau khi tiến vào Tàng Vân Phong chưa đến hai ngày, đã trở thành đệ tử chính thức!Chỉ cần suy nghĩ về điều đó, cũng đủ để đám thiếu niên này ghen ghét phát cuồng!Quân Vô Tà mắt lạnh đảo qua, không nói một câu."Nha! Còn dám tự cao tự đại! Ngươi tự mình ăn cắp quần áo của các sư huynh, đại nghịch bất đạo! Nếu hiện giờ ngươi ngoan ngoãn cởi quần áo ra, nói lời xin lỗi chúng ta, chúng ta có thể cố gắng bỏ qua cho ngươi. Nếu không, chúng ta sẽ trực tiếp lột sạch đồ ăn trộm không biết xấu hổ, kéo tới trước mặt các sư huynh, để các sư huynh xử lý!" Một đám thiếu niên thấy Quân Vô Tà trước sau không hề hé răng, cho rằng đối phương đã bị bọn họ dọa sợ, càng thêm không kiêng nể gì.Bọn họ chỉ nghĩ phát tiết ghen ghét trong lòng, hoàn toàn không chút lo lắng về bất luận hậu quả gì.Quân Tà bất quá chỉ là một tiểu quỷ vừa mới trở thành đệ tử chính thức, đánh hắn một trận, lấp kín miệng hắn, hắn cũng không dám cáo trạng với Kha trưởng lão!Ánh mắt Quân Vô Tà càng ngày càng lạnh lẽo, cặp con ngươi hơi nheo lại, đáy mắt lạnh lẽo lặng yên tàn sát bừa bãi."Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không! Các huynh đệ, lột ăn trộm không biết xấu hổ này cho ta! Ta muốn nhìn xem rác rưởi này có thể giả vờ tới khi nào!"Mấy thiếu niên thân thể cường tráng, ỷ vào mình thân cao, cùng nhau nhào về phía Quân Vô Tà gầy ốm.Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh lùng, linh lực giấu ở trong cơ thể bất chợt bùng nổ!Ánh sáng linh lực màu cam nổ tung lộng lẫy, hội tụ ở lòng bàn tay Quân Vô Tà, gót chân nàng vừa chuyển, nghiêng người né tránh một người lao tới, linh lực ngưng tụ nơi tay, đột nhiên đẩy về phía hàm dưới người nọ, chỉ đẩy một cái, đã khiến người nọ bay lên! Nàng đột nhiên cúi xuống, quét chân một cái, quét ngang ngàn quân! Trực tiếp xông lên quật ngã những người đó xuống đất! Linh lực trong bàn tay trong giây lát tăng mạnh! Theo bàn tay một lúc sau, linh lực màu cam giống như tia chớp quật những thiếu niên kia ngã xuống đất!Tiếng kêu rên thê lương liên tiếp, hết đợt này tới đợt khác vang lên ở trong phòng!Linh lực cam linh nện mạnh ở trên người những thiếu niên đó, khiến cho bọn họ đau đớn nói không nên lời!Nhưng khi bọn hắn chú ý tới ánh sáng màu cam của linh lực phát ra, tất cả đôi mắt của đám thiếu trừng lớn nhìn lên!Bọn họ nhìn thấy gì!?Tiểu tử này cư nhiên là Cam Linh!!
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… "Dựa vào cái gì bọn họ có thể được lựa chọn!" Một đám thiếu niên lòng đầy căm phẫn, hận không thể chạy tới trước mặt Kha Tàng Cúc dò hỏi vài câu. Hai tiểu tử kia không có gì bằng bọn họ, vì sao có thể trở thành đệ tử được trưởng lão tán thành.Đầu óc các thiếu niên đều tắc nghẽn đầy máu, không dám đi tìm Kha Tàng Cúc, chỉ có thể chạy đi tìm Quân Vô Tà và Kiều Sở phiền toái.Nhưng sau khi bọn hơn đã chứng kiến thực lực và sự hung tàn của Kiều Sở, bọn họ cực kỳ "sáng suốt" chọn lựa Quân Vô Tà thoạt nhìn vừa nhỏ lại vừa gầy.......Edit & Dịch: Emily Ton....Quân Vô Tà vừa mới trở lại phòng, chuẩn bị thực hiện kế hoạch của mình, xem mình trong khoảng thời gian này nên hành động như thế nào. Một trận tiếng đập cửa dồn dập vang lên, gián đoạn suy nghĩ của nàng.Nàng đứng dậy mở cửa. Ngay khi cánh cửa được mở ra, vài tên thiếu niên hùng hổ dẫm chân tiến vào, một bộ tư thế người tới không có ý tốt."Mau mau đóng cửa lại!" Một người thiếu niên lập tức nói.Quân Vô Tà bị người đẩy ra, cau mày nhìn một đám thiếu niên tới không có ý tốt, mắt lạnh nhìn bọn họ đóng cửa phòng lại.Sáu bảy tên thiếu niên, đứng ở trong phòng vốn không lớn lắm, lập tức khiến căn phòng trở nên chật chội.Quân Vô Tà đứng ở một bên, đáy mắt lạnh lẽo chiếm cứ."Tiểu tử, một thân quần áo này của ngươi từ nơi nào mà có?" Một thiếu niên không có ý tốt nhìn chằm chằm Quân Vô Tà, bọn họ tất nhiên đều biết chuyện về quần áo của Quân Vô Tà như thế nào, nhưng mục đích bọn họ tiến đến chính là tới tìm việc. Vì thế muốn làm bộ không biết, coi đây là cái cớ, dùng để thu thập tiểu quỷ này một chút.Dựa vào cái gì mà ngày đó tiểu tử này có thể được hai trưởng lão tranh nhau, lại dựa vào cái gì, sau khi tiến vào Tàng Vân Phong chưa đến hai ngày, đã trở thành đệ tử chính thức!Chỉ cần suy nghĩ về điều đó, cũng đủ để đám thiếu niên này ghen ghét phát cuồng!Quân Vô Tà mắt lạnh đảo qua, không nói một câu."Nha! Còn dám tự cao tự đại! Ngươi tự mình ăn cắp quần áo của các sư huynh, đại nghịch bất đạo! Nếu hiện giờ ngươi ngoan ngoãn cởi quần áo ra, nói lời xin lỗi chúng ta, chúng ta có thể cố gắng bỏ qua cho ngươi. Nếu không, chúng ta sẽ trực tiếp lột sạch đồ ăn trộm không biết xấu hổ, kéo tới trước mặt các sư huynh, để các sư huynh xử lý!" Một đám thiếu niên thấy Quân Vô Tà trước sau không hề hé răng, cho rằng đối phương đã bị bọn họ dọa sợ, càng thêm không kiêng nể gì.Bọn họ chỉ nghĩ phát tiết ghen ghét trong lòng, hoàn toàn không chút lo lắng về bất luận hậu quả gì.Quân Tà bất quá chỉ là một tiểu quỷ vừa mới trở thành đệ tử chính thức, đánh hắn một trận, lấp kín miệng hắn, hắn cũng không dám cáo trạng với Kha trưởng lão!Ánh mắt Quân Vô Tà càng ngày càng lạnh lẽo, cặp con ngươi hơi nheo lại, đáy mắt lạnh lẽo lặng yên tàn sát bừa bãi."Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không! Các huynh đệ, lột ăn trộm không biết xấu hổ này cho ta! Ta muốn nhìn xem rác rưởi này có thể giả vờ tới khi nào!"Mấy thiếu niên thân thể cường tráng, ỷ vào mình thân cao, cùng nhau nhào về phía Quân Vô Tà gầy ốm.Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh lùng, linh lực giấu ở trong cơ thể bất chợt bùng nổ!Ánh sáng linh lực màu cam nổ tung lộng lẫy, hội tụ ở lòng bàn tay Quân Vô Tà, gót chân nàng vừa chuyển, nghiêng người né tránh một người lao tới, linh lực ngưng tụ nơi tay, đột nhiên đẩy về phía hàm dưới người nọ, chỉ đẩy một cái, đã khiến người nọ bay lên! Nàng đột nhiên cúi xuống, quét chân một cái, quét ngang ngàn quân! Trực tiếp xông lên quật ngã những người đó xuống đất! Linh lực trong bàn tay trong giây lát tăng mạnh! Theo bàn tay một lúc sau, linh lực màu cam giống như tia chớp quật những thiếu niên kia ngã xuống đất!Tiếng kêu rên thê lương liên tiếp, hết đợt này tới đợt khác vang lên ở trong phòng!Linh lực cam linh nện mạnh ở trên người những thiếu niên đó, khiến cho bọn họ đau đớn nói không nên lời!Nhưng khi bọn hắn chú ý tới ánh sáng màu cam của linh lực phát ra, tất cả đôi mắt của đám thiếu trừng lớn nhìn lên!Bọn họ nhìn thấy gì!?Tiểu tử này cư nhiên là Cam Linh!!
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… "Dựa vào cái gì bọn họ có thể được lựa chọn!" Một đám thiếu niên lòng đầy căm phẫn, hận không thể chạy tới trước mặt Kha Tàng Cúc dò hỏi vài câu. Hai tiểu tử kia không có gì bằng bọn họ, vì sao có thể trở thành đệ tử được trưởng lão tán thành.Đầu óc các thiếu niên đều tắc nghẽn đầy máu, không dám đi tìm Kha Tàng Cúc, chỉ có thể chạy đi tìm Quân Vô Tà và Kiều Sở phiền toái.Nhưng sau khi bọn hơn đã chứng kiến thực lực và sự hung tàn của Kiều Sở, bọn họ cực kỳ "sáng suốt" chọn lựa Quân Vô Tà thoạt nhìn vừa nhỏ lại vừa gầy.......Edit & Dịch: Emily Ton....Quân Vô Tà vừa mới trở lại phòng, chuẩn bị thực hiện kế hoạch của mình, xem mình trong khoảng thời gian này nên hành động như thế nào. Một trận tiếng đập cửa dồn dập vang lên, gián đoạn suy nghĩ của nàng.Nàng đứng dậy mở cửa. Ngay khi cánh cửa được mở ra, vài tên thiếu niên hùng hổ dẫm chân tiến vào, một bộ tư thế người tới không có ý tốt."Mau mau đóng cửa lại!" Một người thiếu niên lập tức nói.Quân Vô Tà bị người đẩy ra, cau mày nhìn một đám thiếu niên tới không có ý tốt, mắt lạnh nhìn bọn họ đóng cửa phòng lại.Sáu bảy tên thiếu niên, đứng ở trong phòng vốn không lớn lắm, lập tức khiến căn phòng trở nên chật chội.Quân Vô Tà đứng ở một bên, đáy mắt lạnh lẽo chiếm cứ."Tiểu tử, một thân quần áo này của ngươi từ nơi nào mà có?" Một thiếu niên không có ý tốt nhìn chằm chằm Quân Vô Tà, bọn họ tất nhiên đều biết chuyện về quần áo của Quân Vô Tà như thế nào, nhưng mục đích bọn họ tiến đến chính là tới tìm việc. Vì thế muốn làm bộ không biết, coi đây là cái cớ, dùng để thu thập tiểu quỷ này một chút.Dựa vào cái gì mà ngày đó tiểu tử này có thể được hai trưởng lão tranh nhau, lại dựa vào cái gì, sau khi tiến vào Tàng Vân Phong chưa đến hai ngày, đã trở thành đệ tử chính thức!Chỉ cần suy nghĩ về điều đó, cũng đủ để đám thiếu niên này ghen ghét phát cuồng!Quân Vô Tà mắt lạnh đảo qua, không nói một câu."Nha! Còn dám tự cao tự đại! Ngươi tự mình ăn cắp quần áo của các sư huynh, đại nghịch bất đạo! Nếu hiện giờ ngươi ngoan ngoãn cởi quần áo ra, nói lời xin lỗi chúng ta, chúng ta có thể cố gắng bỏ qua cho ngươi. Nếu không, chúng ta sẽ trực tiếp lột sạch đồ ăn trộm không biết xấu hổ, kéo tới trước mặt các sư huynh, để các sư huynh xử lý!" Một đám thiếu niên thấy Quân Vô Tà trước sau không hề hé răng, cho rằng đối phương đã bị bọn họ dọa sợ, càng thêm không kiêng nể gì.Bọn họ chỉ nghĩ phát tiết ghen ghét trong lòng, hoàn toàn không chút lo lắng về bất luận hậu quả gì.Quân Tà bất quá chỉ là một tiểu quỷ vừa mới trở thành đệ tử chính thức, đánh hắn một trận, lấp kín miệng hắn, hắn cũng không dám cáo trạng với Kha trưởng lão!Ánh mắt Quân Vô Tà càng ngày càng lạnh lẽo, cặp con ngươi hơi nheo lại, đáy mắt lạnh lẽo lặng yên tàn sát bừa bãi."Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không! Các huynh đệ, lột ăn trộm không biết xấu hổ này cho ta! Ta muốn nhìn xem rác rưởi này có thể giả vờ tới khi nào!"Mấy thiếu niên thân thể cường tráng, ỷ vào mình thân cao, cùng nhau nhào về phía Quân Vô Tà gầy ốm.Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh lùng, linh lực giấu ở trong cơ thể bất chợt bùng nổ!Ánh sáng linh lực màu cam nổ tung lộng lẫy, hội tụ ở lòng bàn tay Quân Vô Tà, gót chân nàng vừa chuyển, nghiêng người né tránh một người lao tới, linh lực ngưng tụ nơi tay, đột nhiên đẩy về phía hàm dưới người nọ, chỉ đẩy một cái, đã khiến người nọ bay lên! Nàng đột nhiên cúi xuống, quét chân một cái, quét ngang ngàn quân! Trực tiếp xông lên quật ngã những người đó xuống đất! Linh lực trong bàn tay trong giây lát tăng mạnh! Theo bàn tay một lúc sau, linh lực màu cam giống như tia chớp quật những thiếu niên kia ngã xuống đất!Tiếng kêu rên thê lương liên tiếp, hết đợt này tới đợt khác vang lên ở trong phòng!Linh lực cam linh nện mạnh ở trên người những thiếu niên đó, khiến cho bọn họ đau đớn nói không nên lời!Nhưng khi bọn hắn chú ý tới ánh sáng màu cam của linh lực phát ra, tất cả đôi mắt của đám thiếu trừng lớn nhìn lên!Bọn họ nhìn thấy gì!?Tiểu tử này cư nhiên là Cam Linh!!