"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình…
Chương 365: Bản đồ da người (3)
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… Đối mặt với sự “thẳng thắn” của Quân Vô Tà, Yến Bất Quy không còn cách nào khác, để cho nàng tự quyết, chỉ biết căn dặn đám người Kiều Sở chăm sóc tốt cho nàng.Vì giới linh của Quân Vô Tà hơi đặc biệt nên Yến Bất Quy không dạy nàng những tu luyện thông thường mà bắt nàng hàng ngày ở bên hồ sen chăm sóc Thượng Ngự Tuyết Liên đang dưỡng thương.Bây giờ đám người Kiều Sở chính là muốn tìm ra những mảnh bản đồ da người đang lưu lạc, tuy mười hai đỉnh có được nhưng cũng không dám giữ thứ khó giải quyết này trong tay, vì vậy âm thầm phái người cấu kết với một vài thế lực ở Hạ Tam Giới, giao cho những người đó, để họ ch.ết thay.Cách làm như thế, mười hai đỉnh đúng là rất thuần thục.Thứ ở trong lăng tẩm của Tà đế đủ để huỷ diệt mười hai đỉnh.Kiều Sở bọn họ muốn báo thù, mục đích của Quân Vô Tà cũng vô tình trùng hợp, nàng cũng muốn cho điện Viêm Ma biến mất khỏi thế gian.Có điều, sau khi bái sư, Quân Vô Tà nhanh chóng phát hiện ra khó khăn của đám người Yến Bất Quy.Thực lực của đám người Kiều Sở rất mạnh, nhưng không thể thể hiện được trước mặt người ngoài, mà mục đích mỗi lần ra ngoài của bọn họ đều hết sức rõ ràng, chỉ mong tìm được chút manh mối của những tấm bản đồ kia.Có thể nói, năm người của Đông viện không có lấy một người có khả năng sinh tồn, ít nhất là về mặt kiếm tiền, tư chất tự nhiên của bọn họ bằng không.Một vài năm trước còn tạm, Yến Bất Quy cầm cố chút của cải của mình mang từ Trung Tam Giới về, nhưng cũng không được bao lâu số tiền đó đã bị tiêu hết sạch. Trong tay Yến Bất Quy đã không còn thứ gì có thể đổi lấy tiền nữa rồi, vì thế mấy năm gần đây cuộc sống của năm người vô cùng túng quẫn.Mấy người bọn họ đã hơn hai năm không có quần áo mới để mặc.Quân Vô Tà kiếp trước đến kiếp này chưa từng vì tiền mà phải chịu khổ, kiếp trước nàng rời khỏi hang ma tuy tuổi còn nhỏ nhưng dựa vào y thuật của mình mà sống cũng rất thoải mái. Sau khi tái sinh, tuy Lân Vương phủ cũng gặp bước lâm nguy nhưng tiền lại không hề thiếu.Thế cho nên, sau khi Quân Vô Tà thấy cảnh sư phụ và các huynh đệ ngồi không trong học viện bàn bạc cách kiếm tiền trả viện trưởng, đầu óc nàng trong phút chốc trống rỗng.“Chi bằng ta và Yên Nhi ra ngoài cướp một chuyến.” Kiều Sở đưa ra một ý nghĩ viển vông.Kết quả Yến Bất Quy không nói một lời đánh vào đầu hắn một cái!Kiều Sở lập tức nhún vai biểu thị mình chỉ đùa chút thôi.“Rắn hai đầu vẫn đang hồi phục, bằng không ta đã có thể kiếm một ít lâm sản.” Hoa Dao khẽ nhíu mày, nghĩ đến những ngày tháng bọn họ túng quẫn, đều là Hoa Dao nhân lúc trời tối dùng rắn hai đầu đào thảo dược trên núi đem bán.Nhưng bây giờ rắn hai đầu đang bị thương còn chưa khỏi hẳn, Hoa Dao cũng không đành lòng để nó phải chịu khổ.“Đúng là nghèo rớt mồng tơi...” Phi Yên như muốn khóc vậy.Dung Nhã lại bình tĩnh nhất, nhưng lông mày cũng không ngừng nhíu lại.“Ôi, bỏ đi, cùng lắm thì ta lại đến xin viện trưởng cho thư thả vài ngày.” Yến Bất Quy không đành lòng nhìn dáng vẻ mặt mày ủ rũ của các đồ đệ, khoát khoát tay, thể hiện ông ta là sư phụ, mấy vấn đề này vẫn nên để ông ta giải quyết.Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Yến Bất Quy còn chưa đi tìm viện trưởng nói rõ thì Hà Thu Sinh phụ trách Nam viện lại ôm bộ mặt cau có đến Đông viện.Hà Thu Sinh là lão sư của Đông viện, chàng trai mấy ngày trước bị Quân Vô Tà đánh cho máu me đầy mặt chính là đệ tử của ông ta, ngày xưa đệ tử của ông ta cũng hay đến Đông viện “đòi nợ”. Nhưng không ngờ lần này lại bị người ta đánh cho phải quay về, hơn nữa đến nay vẫn không thể bò xuống giường!
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… Đối mặt với sự “thẳng thắn” của Quân Vô Tà, Yến Bất Quy không còn cách nào khác, để cho nàng tự quyết, chỉ biết căn dặn đám người Kiều Sở chăm sóc tốt cho nàng.Vì giới linh của Quân Vô Tà hơi đặc biệt nên Yến Bất Quy không dạy nàng những tu luyện thông thường mà bắt nàng hàng ngày ở bên hồ sen chăm sóc Thượng Ngự Tuyết Liên đang dưỡng thương.Bây giờ đám người Kiều Sở chính là muốn tìm ra những mảnh bản đồ da người đang lưu lạc, tuy mười hai đỉnh có được nhưng cũng không dám giữ thứ khó giải quyết này trong tay, vì vậy âm thầm phái người cấu kết với một vài thế lực ở Hạ Tam Giới, giao cho những người đó, để họ ch.ết thay.Cách làm như thế, mười hai đỉnh đúng là rất thuần thục.Thứ ở trong lăng tẩm của Tà đế đủ để huỷ diệt mười hai đỉnh.Kiều Sở bọn họ muốn báo thù, mục đích của Quân Vô Tà cũng vô tình trùng hợp, nàng cũng muốn cho điện Viêm Ma biến mất khỏi thế gian.Có điều, sau khi bái sư, Quân Vô Tà nhanh chóng phát hiện ra khó khăn của đám người Yến Bất Quy.Thực lực của đám người Kiều Sở rất mạnh, nhưng không thể thể hiện được trước mặt người ngoài, mà mục đích mỗi lần ra ngoài của bọn họ đều hết sức rõ ràng, chỉ mong tìm được chút manh mối của những tấm bản đồ kia.Có thể nói, năm người của Đông viện không có lấy một người có khả năng sinh tồn, ít nhất là về mặt kiếm tiền, tư chất tự nhiên của bọn họ bằng không.Một vài năm trước còn tạm, Yến Bất Quy cầm cố chút của cải của mình mang từ Trung Tam Giới về, nhưng cũng không được bao lâu số tiền đó đã bị tiêu hết sạch. Trong tay Yến Bất Quy đã không còn thứ gì có thể đổi lấy tiền nữa rồi, vì thế mấy năm gần đây cuộc sống của năm người vô cùng túng quẫn.Mấy người bọn họ đã hơn hai năm không có quần áo mới để mặc.Quân Vô Tà kiếp trước đến kiếp này chưa từng vì tiền mà phải chịu khổ, kiếp trước nàng rời khỏi hang ma tuy tuổi còn nhỏ nhưng dựa vào y thuật của mình mà sống cũng rất thoải mái. Sau khi tái sinh, tuy Lân Vương phủ cũng gặp bước lâm nguy nhưng tiền lại không hề thiếu.Thế cho nên, sau khi Quân Vô Tà thấy cảnh sư phụ và các huynh đệ ngồi không trong học viện bàn bạc cách kiếm tiền trả viện trưởng, đầu óc nàng trong phút chốc trống rỗng.“Chi bằng ta và Yên Nhi ra ngoài cướp một chuyến.” Kiều Sở đưa ra một ý nghĩ viển vông.Kết quả Yến Bất Quy không nói một lời đánh vào đầu hắn một cái!Kiều Sở lập tức nhún vai biểu thị mình chỉ đùa chút thôi.“Rắn hai đầu vẫn đang hồi phục, bằng không ta đã có thể kiếm một ít lâm sản.” Hoa Dao khẽ nhíu mày, nghĩ đến những ngày tháng bọn họ túng quẫn, đều là Hoa Dao nhân lúc trời tối dùng rắn hai đầu đào thảo dược trên núi đem bán.Nhưng bây giờ rắn hai đầu đang bị thương còn chưa khỏi hẳn, Hoa Dao cũng không đành lòng để nó phải chịu khổ.“Đúng là nghèo rớt mồng tơi...” Phi Yên như muốn khóc vậy.Dung Nhã lại bình tĩnh nhất, nhưng lông mày cũng không ngừng nhíu lại.“Ôi, bỏ đi, cùng lắm thì ta lại đến xin viện trưởng cho thư thả vài ngày.” Yến Bất Quy không đành lòng nhìn dáng vẻ mặt mày ủ rũ của các đồ đệ, khoát khoát tay, thể hiện ông ta là sư phụ, mấy vấn đề này vẫn nên để ông ta giải quyết.Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Yến Bất Quy còn chưa đi tìm viện trưởng nói rõ thì Hà Thu Sinh phụ trách Nam viện lại ôm bộ mặt cau có đến Đông viện.Hà Thu Sinh là lão sư của Đông viện, chàng trai mấy ngày trước bị Quân Vô Tà đánh cho máu me đầy mặt chính là đệ tử của ông ta, ngày xưa đệ tử của ông ta cũng hay đến Đông viện “đòi nợ”. Nhưng không ngờ lần này lại bị người ta đánh cho phải quay về, hơn nữa đến nay vẫn không thể bò xuống giường!
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… Đối mặt với sự “thẳng thắn” của Quân Vô Tà, Yến Bất Quy không còn cách nào khác, để cho nàng tự quyết, chỉ biết căn dặn đám người Kiều Sở chăm sóc tốt cho nàng.Vì giới linh của Quân Vô Tà hơi đặc biệt nên Yến Bất Quy không dạy nàng những tu luyện thông thường mà bắt nàng hàng ngày ở bên hồ sen chăm sóc Thượng Ngự Tuyết Liên đang dưỡng thương.Bây giờ đám người Kiều Sở chính là muốn tìm ra những mảnh bản đồ da người đang lưu lạc, tuy mười hai đỉnh có được nhưng cũng không dám giữ thứ khó giải quyết này trong tay, vì vậy âm thầm phái người cấu kết với một vài thế lực ở Hạ Tam Giới, giao cho những người đó, để họ ch.ết thay.Cách làm như thế, mười hai đỉnh đúng là rất thuần thục.Thứ ở trong lăng tẩm của Tà đế đủ để huỷ diệt mười hai đỉnh.Kiều Sở bọn họ muốn báo thù, mục đích của Quân Vô Tà cũng vô tình trùng hợp, nàng cũng muốn cho điện Viêm Ma biến mất khỏi thế gian.Có điều, sau khi bái sư, Quân Vô Tà nhanh chóng phát hiện ra khó khăn của đám người Yến Bất Quy.Thực lực của đám người Kiều Sở rất mạnh, nhưng không thể thể hiện được trước mặt người ngoài, mà mục đích mỗi lần ra ngoài của bọn họ đều hết sức rõ ràng, chỉ mong tìm được chút manh mối của những tấm bản đồ kia.Có thể nói, năm người của Đông viện không có lấy một người có khả năng sinh tồn, ít nhất là về mặt kiếm tiền, tư chất tự nhiên của bọn họ bằng không.Một vài năm trước còn tạm, Yến Bất Quy cầm cố chút của cải của mình mang từ Trung Tam Giới về, nhưng cũng không được bao lâu số tiền đó đã bị tiêu hết sạch. Trong tay Yến Bất Quy đã không còn thứ gì có thể đổi lấy tiền nữa rồi, vì thế mấy năm gần đây cuộc sống của năm người vô cùng túng quẫn.Mấy người bọn họ đã hơn hai năm không có quần áo mới để mặc.Quân Vô Tà kiếp trước đến kiếp này chưa từng vì tiền mà phải chịu khổ, kiếp trước nàng rời khỏi hang ma tuy tuổi còn nhỏ nhưng dựa vào y thuật của mình mà sống cũng rất thoải mái. Sau khi tái sinh, tuy Lân Vương phủ cũng gặp bước lâm nguy nhưng tiền lại không hề thiếu.Thế cho nên, sau khi Quân Vô Tà thấy cảnh sư phụ và các huynh đệ ngồi không trong học viện bàn bạc cách kiếm tiền trả viện trưởng, đầu óc nàng trong phút chốc trống rỗng.“Chi bằng ta và Yên Nhi ra ngoài cướp một chuyến.” Kiều Sở đưa ra một ý nghĩ viển vông.Kết quả Yến Bất Quy không nói một lời đánh vào đầu hắn một cái!Kiều Sở lập tức nhún vai biểu thị mình chỉ đùa chút thôi.“Rắn hai đầu vẫn đang hồi phục, bằng không ta đã có thể kiếm một ít lâm sản.” Hoa Dao khẽ nhíu mày, nghĩ đến những ngày tháng bọn họ túng quẫn, đều là Hoa Dao nhân lúc trời tối dùng rắn hai đầu đào thảo dược trên núi đem bán.Nhưng bây giờ rắn hai đầu đang bị thương còn chưa khỏi hẳn, Hoa Dao cũng không đành lòng để nó phải chịu khổ.“Đúng là nghèo rớt mồng tơi...” Phi Yên như muốn khóc vậy.Dung Nhã lại bình tĩnh nhất, nhưng lông mày cũng không ngừng nhíu lại.“Ôi, bỏ đi, cùng lắm thì ta lại đến xin viện trưởng cho thư thả vài ngày.” Yến Bất Quy không đành lòng nhìn dáng vẻ mặt mày ủ rũ của các đồ đệ, khoát khoát tay, thể hiện ông ta là sư phụ, mấy vấn đề này vẫn nên để ông ta giải quyết.Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Yến Bất Quy còn chưa đi tìm viện trưởng nói rõ thì Hà Thu Sinh phụ trách Nam viện lại ôm bộ mặt cau có đến Đông viện.Hà Thu Sinh là lão sư của Đông viện, chàng trai mấy ngày trước bị Quân Vô Tà đánh cho máu me đầy mặt chính là đệ tử của ông ta, ngày xưa đệ tử của ông ta cũng hay đến Đông viện “đòi nợ”. Nhưng không ngờ lần này lại bị người ta đánh cho phải quay về, hơn nữa đến nay vẫn không thể bò xuống giường!