"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình…
Chương 396: Bạn cùng phòng không hòa hợp (4)
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… Doãn Ngôn khẽ gật đầu, câu nói của Ninh sư tỷ không khỏi khiến hắn thêm nghĩ ngợi.“Nhưng đệ cũng từng thấy giới linh của người đó, chỉ là một con mèo đen bình thường... xem ra chẳng có chút gì là đặc biệt.”“Một con mèo đen bình thường?” Ninh sư tỷ cười nhạt, nàng ta nhìn Doãn Ngôn bằng ánh mắt đầy đáng tiếc: “Ngươi cho rằng không một chút bản lĩnh mà chỉ dựa vào con mèo đen đó lại có thể đường đường chính chính bước vào nơi quan trọng nhất học viện Phong Hoa này sao? Tiểu Ngôn à, ngươi quả là quá ngây thơ rồi.”Lời của Ninh sư tỷ như gáo nước lạnh khiến Doãn Ngôn đang mơ màng sực tỉnh.Hắn chỉ nhìn thấy tuổi của Quân Vô Tà và con mèo đen nhìn có vẻ bình thường kia mà lại xem nhẹ ẩn ý bên trong. Quân Vô Tà là một trong số ít người trong kì sát hạch có thể trực tiếp vào được bản bộ học viện Phong Hoa.Doãn Ngôn là người trực tiếp được nhận vào bộ phận này, tự hắn cũng biết muốn vào được đây không hề dễ.Nghĩ đến đây, ý nghĩ xem thường Quân Vô Tà trước đây đột nhiên biến mất.“Ninh sư tỷ nói có lý, sư đệ xin được lĩnh giáo.” Doãn Ngôn khiêm nhường thán phục.Ninh sư tỷ cười khẽ không thèm để ý, nàng ta nhìn xuống, sự chú ý lại tập trung vào cuốn sách trên tay. Thế nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên: “Phạm Cẩm hôm nay đích thân chạy đi đón tên đệ tử mới này, trong lòng ngươi hẳn cũng không hề dễ chịu đúng không? Vốn đã xem thường ngươi, hôm nay lại đối với tên học viên mới đó tốt như vậy, đúng là khác một trời một vực. Ta cũng thấy không đáng thay cho ngươi.”Lời của Ninh sư tỷ như nhát dao cắm thẳng vào tim Doãn Ngôn, nỗi ô nhục ấy lại nổi lên trong lòng, vẻ mặt lăng nhục ấy cả đời này hắn cũng không quên. Trong phút chốc mặt Doãn Ngôn tối sầm, tay nắm chặt thành nắm đấm, ch.ết lặng đứng bên cạnh, gân xanh nổi lên lộ rõ vẻ tức giận lúc này.Ninh sư tỷ cười đầy ẩn ý thật không thể đoán được, nụ cười đó nhanh chóng biến mất.“Có điều đều là chuyện đã qua, nghĩ lại thì bây giờ Phạm Cẩm chắc cũng đã hối hận, ngươi lại càng không phải là tên tân sinh không biết gì kia. Ngươi giờ là đệ tử của phân viện Phục Linh, so với những đệ tự khác không biết cao thấp ra sao nhưng cũng không cần phải tự ti.” Sự tức giận của Doãn Ngôn cũng dần dịu xuống.Doãn Ngôn hoàn toàn không để ý rằng cảm xúc của mình không ngừng lên xuống theo vài ba câu của thiếu nữ, giống như đang bị người ta chèn ép.“Vâng, đa tạ Ninh sư tỷ nhắc nhở! Đệ tuyệt đối không quên nỗi sỉ nhục ngày hôm đó, cũng sẽ không quên tất cả những gì đệ có ngày hôm nay đều là nhờ Ninh sư tỷ.” Doãn Ngôn nheo nheo mắt, cười nhạt trong lòng.Đúng vậy, Doãn Ngôn hắn giờ đã thành học viên của phân viện Phục Linh, điều này biết bao đệ tử muốn ngưỡng mộ không được, hắn đã không còn là đồ bỏ đi bị người khác dè bỉu!Phạm Cẩm, ta sẽ cho ngươi thấy tên đệ tử mới ngươi chọn ấy trước mặt ta cũng chỉ là đống rác rưởi.Ánh mắt Doãn Ngôn càng ngày càng nham hiểm, Ninh sư tỷ cũng nhìn thấy hết phản ứng của hắn, nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng đầy ẩn ý.“Ta cho ngươi cơ hội này không phải là thương hại, mà là tin tưởng ngươi có khả năng, đáng để cho ta trải đường, ngươi không nên lãng phí sự chuẩn bị của ta mới phải.” Tiếng của Ninh sư tỷ rất trấn tĩnh nhưng biểu cảm lại khiến người ta không dám phản kháng.“Xin Ninh sư tỷ yên tâm, tâm nguyện của tỷ cũng là tâm nguyện của sư đệ, đệ tuyệt đối không khiến tỷ thất vọng.” Doãn Ngôn nheo nheo mắt đáp.Ninh sư tỷ mỉm cười, ngẩng cao đầu: “Vậy thì ngươi đi tìm hiểu xem tân sinh mà Phạm Cẩm đưa tới kia rốt cuộc lai lịch thế nào.”
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… Doãn Ngôn khẽ gật đầu, câu nói của Ninh sư tỷ không khỏi khiến hắn thêm nghĩ ngợi.“Nhưng đệ cũng từng thấy giới linh của người đó, chỉ là một con mèo đen bình thường... xem ra chẳng có chút gì là đặc biệt.”“Một con mèo đen bình thường?” Ninh sư tỷ cười nhạt, nàng ta nhìn Doãn Ngôn bằng ánh mắt đầy đáng tiếc: “Ngươi cho rằng không một chút bản lĩnh mà chỉ dựa vào con mèo đen đó lại có thể đường đường chính chính bước vào nơi quan trọng nhất học viện Phong Hoa này sao? Tiểu Ngôn à, ngươi quả là quá ngây thơ rồi.”Lời của Ninh sư tỷ như gáo nước lạnh khiến Doãn Ngôn đang mơ màng sực tỉnh.Hắn chỉ nhìn thấy tuổi của Quân Vô Tà và con mèo đen nhìn có vẻ bình thường kia mà lại xem nhẹ ẩn ý bên trong. Quân Vô Tà là một trong số ít người trong kì sát hạch có thể trực tiếp vào được bản bộ học viện Phong Hoa.Doãn Ngôn là người trực tiếp được nhận vào bộ phận này, tự hắn cũng biết muốn vào được đây không hề dễ.Nghĩ đến đây, ý nghĩ xem thường Quân Vô Tà trước đây đột nhiên biến mất.“Ninh sư tỷ nói có lý, sư đệ xin được lĩnh giáo.” Doãn Ngôn khiêm nhường thán phục.Ninh sư tỷ cười khẽ không thèm để ý, nàng ta nhìn xuống, sự chú ý lại tập trung vào cuốn sách trên tay. Thế nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên: “Phạm Cẩm hôm nay đích thân chạy đi đón tên đệ tử mới này, trong lòng ngươi hẳn cũng không hề dễ chịu đúng không? Vốn đã xem thường ngươi, hôm nay lại đối với tên học viên mới đó tốt như vậy, đúng là khác một trời một vực. Ta cũng thấy không đáng thay cho ngươi.”Lời của Ninh sư tỷ như nhát dao cắm thẳng vào tim Doãn Ngôn, nỗi ô nhục ấy lại nổi lên trong lòng, vẻ mặt lăng nhục ấy cả đời này hắn cũng không quên. Trong phút chốc mặt Doãn Ngôn tối sầm, tay nắm chặt thành nắm đấm, ch.ết lặng đứng bên cạnh, gân xanh nổi lên lộ rõ vẻ tức giận lúc này.Ninh sư tỷ cười đầy ẩn ý thật không thể đoán được, nụ cười đó nhanh chóng biến mất.“Có điều đều là chuyện đã qua, nghĩ lại thì bây giờ Phạm Cẩm chắc cũng đã hối hận, ngươi lại càng không phải là tên tân sinh không biết gì kia. Ngươi giờ là đệ tử của phân viện Phục Linh, so với những đệ tự khác không biết cao thấp ra sao nhưng cũng không cần phải tự ti.” Sự tức giận của Doãn Ngôn cũng dần dịu xuống.Doãn Ngôn hoàn toàn không để ý rằng cảm xúc của mình không ngừng lên xuống theo vài ba câu của thiếu nữ, giống như đang bị người ta chèn ép.“Vâng, đa tạ Ninh sư tỷ nhắc nhở! Đệ tuyệt đối không quên nỗi sỉ nhục ngày hôm đó, cũng sẽ không quên tất cả những gì đệ có ngày hôm nay đều là nhờ Ninh sư tỷ.” Doãn Ngôn nheo nheo mắt, cười nhạt trong lòng.Đúng vậy, Doãn Ngôn hắn giờ đã thành học viên của phân viện Phục Linh, điều này biết bao đệ tử muốn ngưỡng mộ không được, hắn đã không còn là đồ bỏ đi bị người khác dè bỉu!Phạm Cẩm, ta sẽ cho ngươi thấy tên đệ tử mới ngươi chọn ấy trước mặt ta cũng chỉ là đống rác rưởi.Ánh mắt Doãn Ngôn càng ngày càng nham hiểm, Ninh sư tỷ cũng nhìn thấy hết phản ứng của hắn, nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng đầy ẩn ý.“Ta cho ngươi cơ hội này không phải là thương hại, mà là tin tưởng ngươi có khả năng, đáng để cho ta trải đường, ngươi không nên lãng phí sự chuẩn bị của ta mới phải.” Tiếng của Ninh sư tỷ rất trấn tĩnh nhưng biểu cảm lại khiến người ta không dám phản kháng.“Xin Ninh sư tỷ yên tâm, tâm nguyện của tỷ cũng là tâm nguyện của sư đệ, đệ tuyệt đối không khiến tỷ thất vọng.” Doãn Ngôn nheo nheo mắt đáp.Ninh sư tỷ mỉm cười, ngẩng cao đầu: “Vậy thì ngươi đi tìm hiểu xem tân sinh mà Phạm Cẩm đưa tới kia rốt cuộc lai lịch thế nào.”
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… Doãn Ngôn khẽ gật đầu, câu nói của Ninh sư tỷ không khỏi khiến hắn thêm nghĩ ngợi.“Nhưng đệ cũng từng thấy giới linh của người đó, chỉ là một con mèo đen bình thường... xem ra chẳng có chút gì là đặc biệt.”“Một con mèo đen bình thường?” Ninh sư tỷ cười nhạt, nàng ta nhìn Doãn Ngôn bằng ánh mắt đầy đáng tiếc: “Ngươi cho rằng không một chút bản lĩnh mà chỉ dựa vào con mèo đen đó lại có thể đường đường chính chính bước vào nơi quan trọng nhất học viện Phong Hoa này sao? Tiểu Ngôn à, ngươi quả là quá ngây thơ rồi.”Lời của Ninh sư tỷ như gáo nước lạnh khiến Doãn Ngôn đang mơ màng sực tỉnh.Hắn chỉ nhìn thấy tuổi của Quân Vô Tà và con mèo đen nhìn có vẻ bình thường kia mà lại xem nhẹ ẩn ý bên trong. Quân Vô Tà là một trong số ít người trong kì sát hạch có thể trực tiếp vào được bản bộ học viện Phong Hoa.Doãn Ngôn là người trực tiếp được nhận vào bộ phận này, tự hắn cũng biết muốn vào được đây không hề dễ.Nghĩ đến đây, ý nghĩ xem thường Quân Vô Tà trước đây đột nhiên biến mất.“Ninh sư tỷ nói có lý, sư đệ xin được lĩnh giáo.” Doãn Ngôn khiêm nhường thán phục.Ninh sư tỷ cười khẽ không thèm để ý, nàng ta nhìn xuống, sự chú ý lại tập trung vào cuốn sách trên tay. Thế nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên: “Phạm Cẩm hôm nay đích thân chạy đi đón tên đệ tử mới này, trong lòng ngươi hẳn cũng không hề dễ chịu đúng không? Vốn đã xem thường ngươi, hôm nay lại đối với tên học viên mới đó tốt như vậy, đúng là khác một trời một vực. Ta cũng thấy không đáng thay cho ngươi.”Lời của Ninh sư tỷ như nhát dao cắm thẳng vào tim Doãn Ngôn, nỗi ô nhục ấy lại nổi lên trong lòng, vẻ mặt lăng nhục ấy cả đời này hắn cũng không quên. Trong phút chốc mặt Doãn Ngôn tối sầm, tay nắm chặt thành nắm đấm, ch.ết lặng đứng bên cạnh, gân xanh nổi lên lộ rõ vẻ tức giận lúc này.Ninh sư tỷ cười đầy ẩn ý thật không thể đoán được, nụ cười đó nhanh chóng biến mất.“Có điều đều là chuyện đã qua, nghĩ lại thì bây giờ Phạm Cẩm chắc cũng đã hối hận, ngươi lại càng không phải là tên tân sinh không biết gì kia. Ngươi giờ là đệ tử của phân viện Phục Linh, so với những đệ tự khác không biết cao thấp ra sao nhưng cũng không cần phải tự ti.” Sự tức giận của Doãn Ngôn cũng dần dịu xuống.Doãn Ngôn hoàn toàn không để ý rằng cảm xúc của mình không ngừng lên xuống theo vài ba câu của thiếu nữ, giống như đang bị người ta chèn ép.“Vâng, đa tạ Ninh sư tỷ nhắc nhở! Đệ tuyệt đối không quên nỗi sỉ nhục ngày hôm đó, cũng sẽ không quên tất cả những gì đệ có ngày hôm nay đều là nhờ Ninh sư tỷ.” Doãn Ngôn nheo nheo mắt, cười nhạt trong lòng.Đúng vậy, Doãn Ngôn hắn giờ đã thành học viên của phân viện Phục Linh, điều này biết bao đệ tử muốn ngưỡng mộ không được, hắn đã không còn là đồ bỏ đi bị người khác dè bỉu!Phạm Cẩm, ta sẽ cho ngươi thấy tên đệ tử mới ngươi chọn ấy trước mặt ta cũng chỉ là đống rác rưởi.Ánh mắt Doãn Ngôn càng ngày càng nham hiểm, Ninh sư tỷ cũng nhìn thấy hết phản ứng của hắn, nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng đầy ẩn ý.“Ta cho ngươi cơ hội này không phải là thương hại, mà là tin tưởng ngươi có khả năng, đáng để cho ta trải đường, ngươi không nên lãng phí sự chuẩn bị của ta mới phải.” Tiếng của Ninh sư tỷ rất trấn tĩnh nhưng biểu cảm lại khiến người ta không dám phản kháng.“Xin Ninh sư tỷ yên tâm, tâm nguyện của tỷ cũng là tâm nguyện của sư đệ, đệ tuyệt đối không khiến tỷ thất vọng.” Doãn Ngôn nheo nheo mắt đáp.Ninh sư tỷ mỉm cười, ngẩng cao đầu: “Vậy thì ngươi đi tìm hiểu xem tân sinh mà Phạm Cẩm đưa tới kia rốt cuộc lai lịch thế nào.”