"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình…
Chương 427: Là Bệnh Hay Là Độc (2)
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… “Quân thiếu gia! Làm phiền người đi tìm đại thiếu gia giúp, nói thiếu gia nhà ta phát bệnh rồi, xin người.” A Tĩnh vẻ mặt cầu xin, cầu khẩn nhìn Quân Vô Tà.Quân Vô Tà lắc đầu, giơ tay lên lấy ra kim châm cứu mang theo người, lạnh lùng nói với A Tĩnh: “Đi chuẩn bị nước nóng và hâm rượu.”“Cái gì?” A Tĩnh ngây tại chỗ, hắn vội định thần lại, phát hiện ngân châm còn dài hơn ngón tay trên tay Quân Vô Tà, muốn đâm Phạm Trác, hắn giật mình, trực tiếp nhào về phía Quân Vô Tà, kéo tay Quân Vô Tà chuẩn bị đâm xuống.“Ngươi định làm gì thiếu gia nhà ta!”Lúc này, Quân Vô Tà đã không mời Phạm Cẩm đến giúp mà còn muốn đâm Phạm Trác! Những lời đồn đại trước đó A Tĩnh nghe được chạy qua trong đầu, ánh mắt hắn nhìn Quân Vô Tà đột ngột thay đổi.“Nếu ngươi dám làm điều xằng bậy đối với thiếu gia nhà ta, ta nhất định không tha cho ngươi!”Quân Vô Tà nhíu mày nhìn A Tĩnh ánh mắt có vẻ căm phẫn, thấp giọng nói: “Tiểu Hắc.”Quân Vô Tà vừa dứt lời Hắc Miêu vẫn bám trên vai nàng lập tức nhào tới chỗ A Tĩnh, bóng dáng nhỏ nhắn dãn ra trên không trung, đột nhiên biến thành một con hắc thú vừa to vừa hung hãn.“Á!” A Tĩnh bị hắc thú làm ngã nhào xuống đất, kêu gào thảm thiết.“Ồn.” Quân Vô Tà cau mày nói.Hắc thú thình lình mở to miệng cắn vào cổ A Tĩnh, A Tĩnh bị dọa sợ cũng không dám nói lung tung nửa chữ.Căn phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, lúc này Quân Vô Tà châm cứu cho Phạm Trác.A Tĩnh trợn trừng hai mắt, nhìn Quân Vô Tà chọc cây kim kia vào người Phạm Trác, nhìn cây kim dài như thế còn chưa đâm vào người Phạm Trác, mắt A Tĩnh đỏ ngầu. Những lời đàm tiếu về Quân Vô Tà nổi lên trong đầu hắn, hắn bắt đầu sợ hãi, chẳng lẽ bọn họ đúng là dẫn sói vào nhà?Quân Vô Tà hoàn toàn không có thời gian đi để ý xem A Tĩnh đang nghĩ cái gì, Phạm Trác sắp không xong rồi, nàng nghi trong người hắn không chỉ có bệnh mà còn có độc tố.Chỉ là nàng cảm thấy có chút kỳ quái, lúc trước nàng bắt mạch cho Phạm Trác cũng không phát hiện hắn có bất kỳ dấu hiệu trúng độc, nhưng hôm nay độc trong người hắn phát tác ra lại mạnh đến vậy, là ngẫu nhiên hay là cố ý?Quân Vô Tà chăm chú quan sát gân mạch Phạm Trác thử dẫn độc tố theo kim ra ngoài, thế nhưng màu máu từ cơ thể hắn chảy ra lại khiến nàng vô cùng kinh ngạc.Máu Phạm Trác vô cùng nhạt, không hề đỏ tươi như người thường, hơn nữa mùi máu tươi cũng không nặng, vết máu bị kim dẫn ra ngoài lại có vẻ như không nhiễm bất kỳ độc tố nào, điều này không hề giống với phán đoán trước đó của Quân Vô TàChẳng lẽ không phải độc?Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, tay lại không ngừng nghỉ, cơ thể Phạm Trác vốn yếu ớt, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là một kỳ tích. Họa hôm nay gặp phải gần như vắt kiệt thân thể vốn đã yếu đuối của hắn, dựa vào cách lực sinh mệnh đang nhanh chóng mất dần đi này, nếu để mặc hắn không quản thì không đến một canh giờ chắn chắn hắn sẽ ch.ết!Giờ không phải lúc lo lắng điểm khác thường của Phạm Trác mà là phải làm thế nào giữ cho hắn một con đường sống.Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh tanh, cuộc đua sinh tử với thời gian kiểu này là thời khắc duy nhất khiến máu nàng sôi sùng sục.Lấy mười hai cây kim làm cơ sở giữ tâm mạch Phạm Trác, lại lấy bảy cây khác bịt kín huyệt đạo, giữ lại chút hơi thở cuối cùng của hắn. Kim trong tay Quân Vô Tà bay lượn, sau khi tình hình Phạm Trác đã ổn định nàng bắt đầu cướp người từ tay Diêm Vương!
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… “Quân thiếu gia! Làm phiền người đi tìm đại thiếu gia giúp, nói thiếu gia nhà ta phát bệnh rồi, xin người.” A Tĩnh vẻ mặt cầu xin, cầu khẩn nhìn Quân Vô Tà.Quân Vô Tà lắc đầu, giơ tay lên lấy ra kim châm cứu mang theo người, lạnh lùng nói với A Tĩnh: “Đi chuẩn bị nước nóng và hâm rượu.”“Cái gì?” A Tĩnh ngây tại chỗ, hắn vội định thần lại, phát hiện ngân châm còn dài hơn ngón tay trên tay Quân Vô Tà, muốn đâm Phạm Trác, hắn giật mình, trực tiếp nhào về phía Quân Vô Tà, kéo tay Quân Vô Tà chuẩn bị đâm xuống.“Ngươi định làm gì thiếu gia nhà ta!”Lúc này, Quân Vô Tà đã không mời Phạm Cẩm đến giúp mà còn muốn đâm Phạm Trác! Những lời đồn đại trước đó A Tĩnh nghe được chạy qua trong đầu, ánh mắt hắn nhìn Quân Vô Tà đột ngột thay đổi.“Nếu ngươi dám làm điều xằng bậy đối với thiếu gia nhà ta, ta nhất định không tha cho ngươi!”Quân Vô Tà nhíu mày nhìn A Tĩnh ánh mắt có vẻ căm phẫn, thấp giọng nói: “Tiểu Hắc.”Quân Vô Tà vừa dứt lời Hắc Miêu vẫn bám trên vai nàng lập tức nhào tới chỗ A Tĩnh, bóng dáng nhỏ nhắn dãn ra trên không trung, đột nhiên biến thành một con hắc thú vừa to vừa hung hãn.“Á!” A Tĩnh bị hắc thú làm ngã nhào xuống đất, kêu gào thảm thiết.“Ồn.” Quân Vô Tà cau mày nói.Hắc thú thình lình mở to miệng cắn vào cổ A Tĩnh, A Tĩnh bị dọa sợ cũng không dám nói lung tung nửa chữ.Căn phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, lúc này Quân Vô Tà châm cứu cho Phạm Trác.A Tĩnh trợn trừng hai mắt, nhìn Quân Vô Tà chọc cây kim kia vào người Phạm Trác, nhìn cây kim dài như thế còn chưa đâm vào người Phạm Trác, mắt A Tĩnh đỏ ngầu. Những lời đàm tiếu về Quân Vô Tà nổi lên trong đầu hắn, hắn bắt đầu sợ hãi, chẳng lẽ bọn họ đúng là dẫn sói vào nhà?Quân Vô Tà hoàn toàn không có thời gian đi để ý xem A Tĩnh đang nghĩ cái gì, Phạm Trác sắp không xong rồi, nàng nghi trong người hắn không chỉ có bệnh mà còn có độc tố.Chỉ là nàng cảm thấy có chút kỳ quái, lúc trước nàng bắt mạch cho Phạm Trác cũng không phát hiện hắn có bất kỳ dấu hiệu trúng độc, nhưng hôm nay độc trong người hắn phát tác ra lại mạnh đến vậy, là ngẫu nhiên hay là cố ý?Quân Vô Tà chăm chú quan sát gân mạch Phạm Trác thử dẫn độc tố theo kim ra ngoài, thế nhưng màu máu từ cơ thể hắn chảy ra lại khiến nàng vô cùng kinh ngạc.Máu Phạm Trác vô cùng nhạt, không hề đỏ tươi như người thường, hơn nữa mùi máu tươi cũng không nặng, vết máu bị kim dẫn ra ngoài lại có vẻ như không nhiễm bất kỳ độc tố nào, điều này không hề giống với phán đoán trước đó của Quân Vô TàChẳng lẽ không phải độc?Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, tay lại không ngừng nghỉ, cơ thể Phạm Trác vốn yếu ớt, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là một kỳ tích. Họa hôm nay gặp phải gần như vắt kiệt thân thể vốn đã yếu đuối của hắn, dựa vào cách lực sinh mệnh đang nhanh chóng mất dần đi này, nếu để mặc hắn không quản thì không đến một canh giờ chắn chắn hắn sẽ ch.ết!Giờ không phải lúc lo lắng điểm khác thường của Phạm Trác mà là phải làm thế nào giữ cho hắn một con đường sống.Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh tanh, cuộc đua sinh tử với thời gian kiểu này là thời khắc duy nhất khiến máu nàng sôi sùng sục.Lấy mười hai cây kim làm cơ sở giữ tâm mạch Phạm Trác, lại lấy bảy cây khác bịt kín huyệt đạo, giữ lại chút hơi thở cuối cùng của hắn. Kim trong tay Quân Vô Tà bay lượn, sau khi tình hình Phạm Trác đã ổn định nàng bắt đầu cướp người từ tay Diêm Vương!
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… “Quân thiếu gia! Làm phiền người đi tìm đại thiếu gia giúp, nói thiếu gia nhà ta phát bệnh rồi, xin người.” A Tĩnh vẻ mặt cầu xin, cầu khẩn nhìn Quân Vô Tà.Quân Vô Tà lắc đầu, giơ tay lên lấy ra kim châm cứu mang theo người, lạnh lùng nói với A Tĩnh: “Đi chuẩn bị nước nóng và hâm rượu.”“Cái gì?” A Tĩnh ngây tại chỗ, hắn vội định thần lại, phát hiện ngân châm còn dài hơn ngón tay trên tay Quân Vô Tà, muốn đâm Phạm Trác, hắn giật mình, trực tiếp nhào về phía Quân Vô Tà, kéo tay Quân Vô Tà chuẩn bị đâm xuống.“Ngươi định làm gì thiếu gia nhà ta!”Lúc này, Quân Vô Tà đã không mời Phạm Cẩm đến giúp mà còn muốn đâm Phạm Trác! Những lời đồn đại trước đó A Tĩnh nghe được chạy qua trong đầu, ánh mắt hắn nhìn Quân Vô Tà đột ngột thay đổi.“Nếu ngươi dám làm điều xằng bậy đối với thiếu gia nhà ta, ta nhất định không tha cho ngươi!”Quân Vô Tà nhíu mày nhìn A Tĩnh ánh mắt có vẻ căm phẫn, thấp giọng nói: “Tiểu Hắc.”Quân Vô Tà vừa dứt lời Hắc Miêu vẫn bám trên vai nàng lập tức nhào tới chỗ A Tĩnh, bóng dáng nhỏ nhắn dãn ra trên không trung, đột nhiên biến thành một con hắc thú vừa to vừa hung hãn.“Á!” A Tĩnh bị hắc thú làm ngã nhào xuống đất, kêu gào thảm thiết.“Ồn.” Quân Vô Tà cau mày nói.Hắc thú thình lình mở to miệng cắn vào cổ A Tĩnh, A Tĩnh bị dọa sợ cũng không dám nói lung tung nửa chữ.Căn phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, lúc này Quân Vô Tà châm cứu cho Phạm Trác.A Tĩnh trợn trừng hai mắt, nhìn Quân Vô Tà chọc cây kim kia vào người Phạm Trác, nhìn cây kim dài như thế còn chưa đâm vào người Phạm Trác, mắt A Tĩnh đỏ ngầu. Những lời đàm tiếu về Quân Vô Tà nổi lên trong đầu hắn, hắn bắt đầu sợ hãi, chẳng lẽ bọn họ đúng là dẫn sói vào nhà?Quân Vô Tà hoàn toàn không có thời gian đi để ý xem A Tĩnh đang nghĩ cái gì, Phạm Trác sắp không xong rồi, nàng nghi trong người hắn không chỉ có bệnh mà còn có độc tố.Chỉ là nàng cảm thấy có chút kỳ quái, lúc trước nàng bắt mạch cho Phạm Trác cũng không phát hiện hắn có bất kỳ dấu hiệu trúng độc, nhưng hôm nay độc trong người hắn phát tác ra lại mạnh đến vậy, là ngẫu nhiên hay là cố ý?Quân Vô Tà chăm chú quan sát gân mạch Phạm Trác thử dẫn độc tố theo kim ra ngoài, thế nhưng màu máu từ cơ thể hắn chảy ra lại khiến nàng vô cùng kinh ngạc.Máu Phạm Trác vô cùng nhạt, không hề đỏ tươi như người thường, hơn nữa mùi máu tươi cũng không nặng, vết máu bị kim dẫn ra ngoài lại có vẻ như không nhiễm bất kỳ độc tố nào, điều này không hề giống với phán đoán trước đó của Quân Vô TàChẳng lẽ không phải độc?Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, tay lại không ngừng nghỉ, cơ thể Phạm Trác vốn yếu ớt, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là một kỳ tích. Họa hôm nay gặp phải gần như vắt kiệt thân thể vốn đã yếu đuối của hắn, dựa vào cách lực sinh mệnh đang nhanh chóng mất dần đi này, nếu để mặc hắn không quản thì không đến một canh giờ chắn chắn hắn sẽ ch.ết!Giờ không phải lúc lo lắng điểm khác thường của Phạm Trác mà là phải làm thế nào giữ cho hắn một con đường sống.Ánh mắt Quân Vô Tà lạnh tanh, cuộc đua sinh tử với thời gian kiểu này là thời khắc duy nhất khiến máu nàng sôi sùng sục.Lấy mười hai cây kim làm cơ sở giữ tâm mạch Phạm Trác, lại lấy bảy cây khác bịt kín huyệt đạo, giữ lại chút hơi thở cuối cùng của hắn. Kim trong tay Quân Vô Tà bay lượn, sau khi tình hình Phạm Trác đã ổn định nàng bắt đầu cướp người từ tay Diêm Vương!