"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình…

Chương 435: Thành Sự Không Đủ Bại Sự Có Thừa (3)

Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… Phạm Khải lại lắc đầu nói: “Người mà Cố Ly Sinh chọn, ta đương nhiên tin tưởng.”Phạm Cẩm thoáng ngẩn ra.“Phụ thân! Người biết?”Phạm Khải liếc nhìn con trai rồi nói: “Tuy ta đã già nhưng không phải kẻ ngốc, con tưởng không được sự cho phép của ta, Cố Ly Sinh có thể diễn được màn trộm rồng đổi phượng ư? Không nói đến việc ta biết Quân Tà mới là đệ tử thực sự của Cố Ly Sinh, ngay cả những tin đồn thất thiệt trong học viện ta cũng biết. Ngọc bài của phân viện Thú Linh cho phép Quân Tà vào đó chính là thứ ta đích thân phê chuẩn.”Phạm Cẩm vừa nghe vậy, lập tức bật cười.“Nếu phụ thân đã tin vào nhân phẩm của Tiểu Tà, vậy tất cả đều dễ xử lý rồi! Ánh mắt của Cố thúc thúc rất độc, vậy mà Quân Tà có thể vượt qua thúc ấy về thuật phục linh, vậy thì điều này đã đủ chứng minh Tiểu Tà không thể so sánh với tiêu chuẩn của những thiếu niên bình thường, phụ thân cứ buông tay thử xem sao!”Nhờ sự kiên trì bền bỉ khuyên bảo của Phạm Cẩm, cuối cùng Phạm Khải cũng gật đầu đồng ý cho Quân Vô Tà tạm thời chữa trị cho sức khỏe của Phạm Trác, nhưng một khi xuất hiện tình huống ngoài khả năng của nàng, nàng nhất thiết phải lập tức nói với Phạm Cẩm và Phạm Khải, không thể giấu giếm bệnh tình.Có được câu trả lời như vậy, Phạm Cẩm hí hửng rời khỏi phòng của viện trưởng.Còn A Tĩnh vẫn núp ở thư phòng cách đó không xa đang ôm khuôn mặt đỏ bừng, uất ức trông theo Phạm Cẩm đang dần rời đi.Thấy vẻ mặt mừng rỡ của Phạm Cẩm, lòng A Tĩnh lập tức trùng xuống. Nhìn dáng vẻ đó, e rằng cuối cùng viện trưởng đã tin lời của đại thiếu gia, chỉ sợ Quân Vô Tà đó sau này vẫn sẽ ở lại trong tiểu viện Trúc Lâm.Vừa nghĩ đến đây, mặt A Tĩnh đầy tuyệt vọng.Ngay cả viện trưởng cũng tin Quân Vô Tà, còn có ai có thể cứu được thiếu gia nhà hắn nữa?“A Tĩnh? Sao ngươi lại ở đây?”Đột nhiên, một giọng nói mang theo vẻ ngờ vực bất chợt vang lên phía sau A Tĩnh.A Tĩnh giật nảy mình, cuống quýt quay đầu, chỉ thấy một ông lão tuổi tác tương đương với Phạm Khải đang nhìn mình với vẻ hòa ái.“Viện phó Ninh!” A Tĩnh vừa nhìn rõ vội hành lễ.Viện phó Ninh khoát tay, ánh mắt quét qua gò má sưng đỏ của A Tĩnh, thoáng kinh ngạc hỏi: “Làm sao thế này?”Khóe mắt A Tĩnh thoáng chốc đỏ hoe, hắn ngẩng đầu nhìn viện phó Ninh mặt mày hiền từ.Viện phó Ninh, vốn tên là Ninh Nhuệ, là phó viện trưởng của học viện Phong Hoa, là huynh đệ đồng môn của viện trưởng Phạm Khải, tính tình hiền lành, xử sự công bằng.Nghĩ đến tình cảnh bây giờ của Phạm Trác, A Tĩnh nói: “Viện phó Ninh, người hãy cứu lấy thiếu gia nhà con với!”“Tiểu Trác lại mắc bệnh à?” Đôi mày của Ninh Nhuệ khẽ nhướng lên, hơi nhíu lại.A Tĩnh nước mắt nước mũi chảy ròng ròng kể lại toàn bộ tình hình thời gian gần đây cho Ninh Nhuệ, tuy Ninh Nhuệ là viện phó nhưng cũng là thân tín được Phạm Khải tín nhiệm, bây giờ A Tĩnh chỉ có thể trông cậy vào Ninh Nhuệ có thể giúp nói mấy câu bên phía Phạm Khải, đuổi Quân Vô Tà ra khỏi tiểu viện Trúc Lâm.Ninh Nhuệ nghe xong lời A Tĩnh nói, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.“Giao Tiểu Trác cho một thiếu niên mười bốn tuổi, không khỏi quá khinh suất rồi.” Ninh Nhuệ nhíu mày nói.“Không chỉ thế mà danh tiếng của Quân Tà đó trong học viện còn cực kỳ kém, sao có thể giao thiếu gia vào tay kẻ như thế được? Viện trưởng đại nhân thật hồ đồ.” A Tĩnh nghẹn ngào nói.Ninh Nhuệ an ủi A Tĩnh mấy câu, bày tỏ rằng mình sẽ đề cập chuyện này với Phạm Khải, hy vọng Phạm Khải có thể hồi tâm chuyển ý.Có được câu này của Ninh Nhuệ, bấy giờ A Tĩnh mới thở phào một hơi, nói cảm ơn Ninh Nhuệ liên hồi rồi mới lau nước mắt rời khỏi viện dưới sự thúc giục của Ninh Nhuệ.Nhìn bóng dáng A Tĩnh đi xa, vẻ thương xót dưới đáy mắt Ninh Nhuệ thoáng chốc biến mất không thấy tăm hơi.

Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… Phạm Khải lại lắc đầu nói: “Người mà Cố Ly Sinh chọn, ta đương nhiên tin tưởng.”Phạm Cẩm thoáng ngẩn ra.“Phụ thân! Người biết?”Phạm Khải liếc nhìn con trai rồi nói: “Tuy ta đã già nhưng không phải kẻ ngốc, con tưởng không được sự cho phép của ta, Cố Ly Sinh có thể diễn được màn trộm rồng đổi phượng ư? Không nói đến việc ta biết Quân Tà mới là đệ tử thực sự của Cố Ly Sinh, ngay cả những tin đồn thất thiệt trong học viện ta cũng biết. Ngọc bài của phân viện Thú Linh cho phép Quân Tà vào đó chính là thứ ta đích thân phê chuẩn.”Phạm Cẩm vừa nghe vậy, lập tức bật cười.“Nếu phụ thân đã tin vào nhân phẩm của Tiểu Tà, vậy tất cả đều dễ xử lý rồi! Ánh mắt của Cố thúc thúc rất độc, vậy mà Quân Tà có thể vượt qua thúc ấy về thuật phục linh, vậy thì điều này đã đủ chứng minh Tiểu Tà không thể so sánh với tiêu chuẩn của những thiếu niên bình thường, phụ thân cứ buông tay thử xem sao!”Nhờ sự kiên trì bền bỉ khuyên bảo của Phạm Cẩm, cuối cùng Phạm Khải cũng gật đầu đồng ý cho Quân Vô Tà tạm thời chữa trị cho sức khỏe của Phạm Trác, nhưng một khi xuất hiện tình huống ngoài khả năng của nàng, nàng nhất thiết phải lập tức nói với Phạm Cẩm và Phạm Khải, không thể giấu giếm bệnh tình.Có được câu trả lời như vậy, Phạm Cẩm hí hửng rời khỏi phòng của viện trưởng.Còn A Tĩnh vẫn núp ở thư phòng cách đó không xa đang ôm khuôn mặt đỏ bừng, uất ức trông theo Phạm Cẩm đang dần rời đi.Thấy vẻ mặt mừng rỡ của Phạm Cẩm, lòng A Tĩnh lập tức trùng xuống. Nhìn dáng vẻ đó, e rằng cuối cùng viện trưởng đã tin lời của đại thiếu gia, chỉ sợ Quân Vô Tà đó sau này vẫn sẽ ở lại trong tiểu viện Trúc Lâm.Vừa nghĩ đến đây, mặt A Tĩnh đầy tuyệt vọng.Ngay cả viện trưởng cũng tin Quân Vô Tà, còn có ai có thể cứu được thiếu gia nhà hắn nữa?“A Tĩnh? Sao ngươi lại ở đây?”Đột nhiên, một giọng nói mang theo vẻ ngờ vực bất chợt vang lên phía sau A Tĩnh.A Tĩnh giật nảy mình, cuống quýt quay đầu, chỉ thấy một ông lão tuổi tác tương đương với Phạm Khải đang nhìn mình với vẻ hòa ái.“Viện phó Ninh!” A Tĩnh vừa nhìn rõ vội hành lễ.Viện phó Ninh khoát tay, ánh mắt quét qua gò má sưng đỏ của A Tĩnh, thoáng kinh ngạc hỏi: “Làm sao thế này?”Khóe mắt A Tĩnh thoáng chốc đỏ hoe, hắn ngẩng đầu nhìn viện phó Ninh mặt mày hiền từ.Viện phó Ninh, vốn tên là Ninh Nhuệ, là phó viện trưởng của học viện Phong Hoa, là huynh đệ đồng môn của viện trưởng Phạm Khải, tính tình hiền lành, xử sự công bằng.Nghĩ đến tình cảnh bây giờ của Phạm Trác, A Tĩnh nói: “Viện phó Ninh, người hãy cứu lấy thiếu gia nhà con với!”“Tiểu Trác lại mắc bệnh à?” Đôi mày của Ninh Nhuệ khẽ nhướng lên, hơi nhíu lại.A Tĩnh nước mắt nước mũi chảy ròng ròng kể lại toàn bộ tình hình thời gian gần đây cho Ninh Nhuệ, tuy Ninh Nhuệ là viện phó nhưng cũng là thân tín được Phạm Khải tín nhiệm, bây giờ A Tĩnh chỉ có thể trông cậy vào Ninh Nhuệ có thể giúp nói mấy câu bên phía Phạm Khải, đuổi Quân Vô Tà ra khỏi tiểu viện Trúc Lâm.Ninh Nhuệ nghe xong lời A Tĩnh nói, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.“Giao Tiểu Trác cho một thiếu niên mười bốn tuổi, không khỏi quá khinh suất rồi.” Ninh Nhuệ nhíu mày nói.“Không chỉ thế mà danh tiếng của Quân Tà đó trong học viện còn cực kỳ kém, sao có thể giao thiếu gia vào tay kẻ như thế được? Viện trưởng đại nhân thật hồ đồ.” A Tĩnh nghẹn ngào nói.Ninh Nhuệ an ủi A Tĩnh mấy câu, bày tỏ rằng mình sẽ đề cập chuyện này với Phạm Khải, hy vọng Phạm Khải có thể hồi tâm chuyển ý.Có được câu này của Ninh Nhuệ, bấy giờ A Tĩnh mới thở phào một hơi, nói cảm ơn Ninh Nhuệ liên hồi rồi mới lau nước mắt rời khỏi viện dưới sự thúc giục của Ninh Nhuệ.Nhìn bóng dáng A Tĩnh đi xa, vẻ thương xót dưới đáy mắt Ninh Nhuệ thoáng chốc biến mất không thấy tăm hơi.

Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu ThưTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Vô Tà! Ngươi trở về cho ta! Ngươi vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này!! Ngươi là thuộc về ta!"Mười mấy năm tâm huyết, chỉ trong một đêm hóa thành hư ảo, tỉ mỉ bồi dưỡng tác phẩm hoàn mỹ, thế nhưng trở thành thủ phạm gây ra trận ác mộng này.Cô gái dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngọn lửa kia cắn nuốt, bên trong mắt đen không một chút dao động, bình tĩnh nói: "Ngươi sắp ch.ết, ta còn sống."Người đàn ông ở trong hỏa diễm kêu rên. Cô gái nhìn qua ác mộng của mình lần cuối, lãnh khốc nói: "Vĩnh biệt, ông nội."Miêu phi ngồi ở trên vai cô gái, phát ra nhạo báng khinh thường, ông nội?Một kẻ vì y học mà tự đánh mất mình như kẻ điên, một kẻ tâm thần coi cháu gái của chính mình như vật thí nghiệm đem nuôi nhốt ở núi sâu rừng già, cũng xứng làm ông nội của chủ nhân?"Chủ nhân, ngươi có tính toán gì không?"Làm lơ với giọng nói dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt kia, Miêu nhi xù xù lông trên thân mình rung lên, hỏi cô gái.Cô gái cúi đầu, nhìn đôi tay mảnh khảnh của chính mình… Phạm Khải lại lắc đầu nói: “Người mà Cố Ly Sinh chọn, ta đương nhiên tin tưởng.”Phạm Cẩm thoáng ngẩn ra.“Phụ thân! Người biết?”Phạm Khải liếc nhìn con trai rồi nói: “Tuy ta đã già nhưng không phải kẻ ngốc, con tưởng không được sự cho phép của ta, Cố Ly Sinh có thể diễn được màn trộm rồng đổi phượng ư? Không nói đến việc ta biết Quân Tà mới là đệ tử thực sự của Cố Ly Sinh, ngay cả những tin đồn thất thiệt trong học viện ta cũng biết. Ngọc bài của phân viện Thú Linh cho phép Quân Tà vào đó chính là thứ ta đích thân phê chuẩn.”Phạm Cẩm vừa nghe vậy, lập tức bật cười.“Nếu phụ thân đã tin vào nhân phẩm của Tiểu Tà, vậy tất cả đều dễ xử lý rồi! Ánh mắt của Cố thúc thúc rất độc, vậy mà Quân Tà có thể vượt qua thúc ấy về thuật phục linh, vậy thì điều này đã đủ chứng minh Tiểu Tà không thể so sánh với tiêu chuẩn của những thiếu niên bình thường, phụ thân cứ buông tay thử xem sao!”Nhờ sự kiên trì bền bỉ khuyên bảo của Phạm Cẩm, cuối cùng Phạm Khải cũng gật đầu đồng ý cho Quân Vô Tà tạm thời chữa trị cho sức khỏe của Phạm Trác, nhưng một khi xuất hiện tình huống ngoài khả năng của nàng, nàng nhất thiết phải lập tức nói với Phạm Cẩm và Phạm Khải, không thể giấu giếm bệnh tình.Có được câu trả lời như vậy, Phạm Cẩm hí hửng rời khỏi phòng của viện trưởng.Còn A Tĩnh vẫn núp ở thư phòng cách đó không xa đang ôm khuôn mặt đỏ bừng, uất ức trông theo Phạm Cẩm đang dần rời đi.Thấy vẻ mặt mừng rỡ của Phạm Cẩm, lòng A Tĩnh lập tức trùng xuống. Nhìn dáng vẻ đó, e rằng cuối cùng viện trưởng đã tin lời của đại thiếu gia, chỉ sợ Quân Vô Tà đó sau này vẫn sẽ ở lại trong tiểu viện Trúc Lâm.Vừa nghĩ đến đây, mặt A Tĩnh đầy tuyệt vọng.Ngay cả viện trưởng cũng tin Quân Vô Tà, còn có ai có thể cứu được thiếu gia nhà hắn nữa?“A Tĩnh? Sao ngươi lại ở đây?”Đột nhiên, một giọng nói mang theo vẻ ngờ vực bất chợt vang lên phía sau A Tĩnh.A Tĩnh giật nảy mình, cuống quýt quay đầu, chỉ thấy một ông lão tuổi tác tương đương với Phạm Khải đang nhìn mình với vẻ hòa ái.“Viện phó Ninh!” A Tĩnh vừa nhìn rõ vội hành lễ.Viện phó Ninh khoát tay, ánh mắt quét qua gò má sưng đỏ của A Tĩnh, thoáng kinh ngạc hỏi: “Làm sao thế này?”Khóe mắt A Tĩnh thoáng chốc đỏ hoe, hắn ngẩng đầu nhìn viện phó Ninh mặt mày hiền từ.Viện phó Ninh, vốn tên là Ninh Nhuệ, là phó viện trưởng của học viện Phong Hoa, là huynh đệ đồng môn của viện trưởng Phạm Khải, tính tình hiền lành, xử sự công bằng.Nghĩ đến tình cảnh bây giờ của Phạm Trác, A Tĩnh nói: “Viện phó Ninh, người hãy cứu lấy thiếu gia nhà con với!”“Tiểu Trác lại mắc bệnh à?” Đôi mày của Ninh Nhuệ khẽ nhướng lên, hơi nhíu lại.A Tĩnh nước mắt nước mũi chảy ròng ròng kể lại toàn bộ tình hình thời gian gần đây cho Ninh Nhuệ, tuy Ninh Nhuệ là viện phó nhưng cũng là thân tín được Phạm Khải tín nhiệm, bây giờ A Tĩnh chỉ có thể trông cậy vào Ninh Nhuệ có thể giúp nói mấy câu bên phía Phạm Khải, đuổi Quân Vô Tà ra khỏi tiểu viện Trúc Lâm.Ninh Nhuệ nghe xong lời A Tĩnh nói, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.“Giao Tiểu Trác cho một thiếu niên mười bốn tuổi, không khỏi quá khinh suất rồi.” Ninh Nhuệ nhíu mày nói.“Không chỉ thế mà danh tiếng của Quân Tà đó trong học viện còn cực kỳ kém, sao có thể giao thiếu gia vào tay kẻ như thế được? Viện trưởng đại nhân thật hồ đồ.” A Tĩnh nghẹn ngào nói.Ninh Nhuệ an ủi A Tĩnh mấy câu, bày tỏ rằng mình sẽ đề cập chuyện này với Phạm Khải, hy vọng Phạm Khải có thể hồi tâm chuyển ý.Có được câu này của Ninh Nhuệ, bấy giờ A Tĩnh mới thở phào một hơi, nói cảm ơn Ninh Nhuệ liên hồi rồi mới lau nước mắt rời khỏi viện dưới sự thúc giục của Ninh Nhuệ.Nhìn bóng dáng A Tĩnh đi xa, vẻ thương xót dưới đáy mắt Ninh Nhuệ thoáng chốc biến mất không thấy tăm hơi.

Chương 435: Thành Sự Không Đủ Bại Sự Có Thừa (3)