Nương ta không yên tâm, để cho ta cùng thẩm nói một tiếng.”“Kẻ có tiền?” Tạ thị mày nhăn lại, một lát sau cười nói với A Sinh, “Được, thẩm đã biết, ngươi chạy nhanh về nhà đi. Ngươi còn nhỏ, sau này cõng ít củi một chút, không đủ thì thêm mấy chuyến nữa, cẩn thận mệt chết thân thể, nương ngươi đau lòng.”“Ai, vậy thẩm, con đi đây.” Bóng dáng A Sinh biến mất ở cổng viện.Lúc này Tạ thị mới lại nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa lẩm bẩm một mình: “Kẻ có tiền? Ai vậy?”Sân vườn ở nông gia không lớn, Hứa Hi đang đứng ở trước cửa sổ luyện thư pháp, mọi động tĩnh ở sân đều nghe rành mạch.Nàng bình tĩnh ló đầu ra, hô một tiếng: “Thẩm thẩm, thẩm không vào bếp, thức ăn trong nồi sẽ bị cháy mất."Tạ thị lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đi vào bếp: “Chao ôi, thịt kho tàu của ta.”“Ký chủ, ký chủ, mau mau mau đổi y phục đi, người Hầu phủ tới đón cô kìa.” Trong đầu Hứa Hi vang lên âm thanh thập phần vui sướng, kèm theo một trận kịch liệt chấn động, như thể có ai đó trong đầu cô quơ chân múa tay.Hứa Hi không…

Chương 9: Chương 9

Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ ĐạiTác giả: Tọa Chước Linh Linh ThủyTruyện Converter, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNương ta không yên tâm, để cho ta cùng thẩm nói một tiếng.”“Kẻ có tiền?” Tạ thị mày nhăn lại, một lát sau cười nói với A Sinh, “Được, thẩm đã biết, ngươi chạy nhanh về nhà đi. Ngươi còn nhỏ, sau này cõng ít củi một chút, không đủ thì thêm mấy chuyến nữa, cẩn thận mệt chết thân thể, nương ngươi đau lòng.”“Ai, vậy thẩm, con đi đây.” Bóng dáng A Sinh biến mất ở cổng viện.Lúc này Tạ thị mới lại nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa lẩm bẩm một mình: “Kẻ có tiền? Ai vậy?”Sân vườn ở nông gia không lớn, Hứa Hi đang đứng ở trước cửa sổ luyện thư pháp, mọi động tĩnh ở sân đều nghe rành mạch.Nàng bình tĩnh ló đầu ra, hô một tiếng: “Thẩm thẩm, thẩm không vào bếp, thức ăn trong nồi sẽ bị cháy mất."Tạ thị lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đi vào bếp: “Chao ôi, thịt kho tàu của ta.”“Ký chủ, ký chủ, mau mau mau đổi y phục đi, người Hầu phủ tới đón cô kìa.” Trong đầu Hứa Hi vang lên âm thanh thập phần vui sướng, kèm theo một trận kịch liệt chấn động, như thể có ai đó trong đầu cô quơ chân múa tay.Hứa Hi không… Chỉ cần hài tử khỏe mạnh, đem nàng đặt ở Hầu phủ, đại tẩu đã chết sẽ đạt được tâm nguyện.Nàng hẳn là có thể yên tâm ở dưới lòng đất.Nếu đứa trẻ được đưa trở lại, ngay cả đại tẩu cũng không bằng lòng.Huống chi, gia đình như vậy nuôi lớn hài tử, gia đình nông hộ như bọn họ có thể nuôi nổi sao? Sau khi nhận về, bà đi chỗ nào tìm cho cô nương kia một mối nhân duyên tốt?Tạ thị ra khỏi phòng chính, đi vào phòng Hứa Hi, thấy Hứa Hi đang mài mực, hình như đang định luyện thư pháp.“Hi tỷ nhi.” Bà gọi một tiếng.Hứa Hi quay đầu nhìn bà ta: “Thẩm đến đây để thuyết phục con đi Hầu gia sao?”Tạ thị há miệng, lại không nói được lời nào.Bà đi tới một chiếc ghế ngồi xuống, yên lặng nhìn khuôn mặt vô cảm của Hứa Hi đang mài nghiên mực, một lúc lâu sau mới hỏi: "Sao con không muốn đi? Nơi đó có ngươi cha mẹ thân sinh của con.Hiện tại còn tức giận, vạn nhất Nguyễn ma ma đi rồi, con lại hối hận, đến lúc đó đều chậm rồi.”Hứa Hi đặt thỏi mực xuống, đi tới ngồi bên cạnh Tạ thị: "Con sẽ không đến Hầu gia.Nếu thẩm cùng thúc thúc không cần con, con về thành sinh sống một mình.”Lão đại Hứa gia Hứa Vĩnh Tăng thi đậu tú tài khi mới hai mươi tuổi, đương nhiên không muốn dừng lại ở danh tú tài.Để thuận lợi cho việc đến trường huyện học, ông chép sách, viết chữ phụ giúp gia đình.Khi cha mẹ qua đời, ông cùng đệ đệ phân gia, đem phòng bán cho đệ đệ.Chính mình lại mượn thêm tiền, hơn nữa cùng tiền tích lũy, mua một viện tử nhỏ ở trong thành.Sau khi hai vợ chồng qua đời, Hứa Hi trở về trong thôn, nơi đó đã được cho thuê.Sợ Tạ thị có ý kiến, Hứa Hi lại nói: “Đó là viện tử của Hứa gia, con sẽ không lấy.Cho con thời gian nửa năm, khi nào con kiếm đủ tiền nuôi sống bản thân, con sẽ dọn ra khỏi nhà."“Hi tỷ nhi, con rõ ràng biết thẩm thẩm không có ý này.” Tạ thị trên mặt có bị hiểu lầm xấu hổ buồn bực, "Cho dù con không phải là nữ nhi thân sinh của đại ca đại tẩu, nhưng nuôi nấng con nhiều năm như vậy, con có thể coi là nghĩa nữ của chúng ta.Đây là nhà của con, con muốn ở bao lâu cũng được, nhà ở trong thành cũng là của con, thẩm thẩm cũng không có ý kiến gì.”.

Chỉ cần hài tử khỏe mạnh, đem nàng đặt ở Hầu phủ, đại tẩu đã chết sẽ đạt được tâm nguyện.

Nàng hẳn là có thể yên tâm ở dưới lòng đất.

Nếu đứa trẻ được đưa trở lại, ngay cả đại tẩu cũng không bằng lòng.Huống chi, gia đình như vậy nuôi lớn hài tử, gia đình nông hộ như bọn họ có thể nuôi nổi sao? Sau khi nhận về, bà đi chỗ nào tìm cho cô nương kia một mối nhân duyên tốt?Tạ thị ra khỏi phòng chính, đi vào phòng Hứa Hi, thấy Hứa Hi đang mài mực, hình như đang định luyện thư pháp.“Hi tỷ nhi.” Bà gọi một tiếng.Hứa Hi quay đầu nhìn bà ta: “Thẩm đến đây để thuyết phục con đi Hầu gia sao?”Tạ thị há miệng, lại không nói được lời nào.Bà đi tới một chiếc ghế ngồi xuống, yên lặng nhìn khuôn mặt vô cảm của Hứa Hi đang mài nghiên mực, một lúc lâu sau mới hỏi: "Sao con không muốn đi? Nơi đó có ngươi cha mẹ thân sinh của con.

Hiện tại còn tức giận, vạn nhất Nguyễn ma ma đi rồi, con lại hối hận, đến lúc đó đều chậm rồi.”Hứa Hi đặt thỏi mực xuống, đi tới ngồi bên cạnh Tạ thị: "Con sẽ không đến Hầu gia.

Nếu thẩm cùng thúc thúc không cần con, con về thành sinh sống một mình.”Lão đại Hứa gia Hứa Vĩnh Tăng thi đậu tú tài khi mới hai mươi tuổi, đương nhiên không muốn dừng lại ở danh tú tài.

Để thuận lợi cho việc đến trường huyện học, ông chép sách, viết chữ phụ giúp gia đình.

Khi cha mẹ qua đời, ông cùng đệ đệ phân gia, đem phòng bán cho đệ đệ.

Chính mình lại mượn thêm tiền, hơn nữa cùng tiền tích lũy, mua một viện tử nhỏ ở trong thành.Sau khi hai vợ chồng qua đời, Hứa Hi trở về trong thôn, nơi đó đã được cho thuê.Sợ Tạ thị có ý kiến, Hứa Hi lại nói: “Đó là viện tử của Hứa gia, con sẽ không lấy.

Cho con thời gian nửa năm, khi nào con kiếm đủ tiền nuôi sống bản thân, con sẽ dọn ra khỏi nhà."“Hi tỷ nhi, con rõ ràng biết thẩm thẩm không có ý này.” Tạ thị trên mặt có bị hiểu lầm xấu hổ buồn bực, "Cho dù con không phải là nữ nhi thân sinh của đại ca đại tẩu, nhưng nuôi nấng con nhiều năm như vậy, con có thể coi là nghĩa nữ của chúng ta.

Đây là nhà của con, con muốn ở bao lâu cũng được, nhà ở trong thành cũng là của con, thẩm thẩm cũng không có ý kiến gì.”.

Nữ Học Bá Trùng Sinh Thành Nữ Phụ Ở Cổ ĐạiTác giả: Tọa Chước Linh Linh ThủyTruyện Converter, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNương ta không yên tâm, để cho ta cùng thẩm nói một tiếng.”“Kẻ có tiền?” Tạ thị mày nhăn lại, một lát sau cười nói với A Sinh, “Được, thẩm đã biết, ngươi chạy nhanh về nhà đi. Ngươi còn nhỏ, sau này cõng ít củi một chút, không đủ thì thêm mấy chuyến nữa, cẩn thận mệt chết thân thể, nương ngươi đau lòng.”“Ai, vậy thẩm, con đi đây.” Bóng dáng A Sinh biến mất ở cổng viện.Lúc này Tạ thị mới lại nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa lẩm bẩm một mình: “Kẻ có tiền? Ai vậy?”Sân vườn ở nông gia không lớn, Hứa Hi đang đứng ở trước cửa sổ luyện thư pháp, mọi động tĩnh ở sân đều nghe rành mạch.Nàng bình tĩnh ló đầu ra, hô một tiếng: “Thẩm thẩm, thẩm không vào bếp, thức ăn trong nồi sẽ bị cháy mất."Tạ thị lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đi vào bếp: “Chao ôi, thịt kho tàu của ta.”“Ký chủ, ký chủ, mau mau mau đổi y phục đi, người Hầu phủ tới đón cô kìa.” Trong đầu Hứa Hi vang lên âm thanh thập phần vui sướng, kèm theo một trận kịch liệt chấn động, như thể có ai đó trong đầu cô quơ chân múa tay.Hứa Hi không… Chỉ cần hài tử khỏe mạnh, đem nàng đặt ở Hầu phủ, đại tẩu đã chết sẽ đạt được tâm nguyện.Nàng hẳn là có thể yên tâm ở dưới lòng đất.Nếu đứa trẻ được đưa trở lại, ngay cả đại tẩu cũng không bằng lòng.Huống chi, gia đình như vậy nuôi lớn hài tử, gia đình nông hộ như bọn họ có thể nuôi nổi sao? Sau khi nhận về, bà đi chỗ nào tìm cho cô nương kia một mối nhân duyên tốt?Tạ thị ra khỏi phòng chính, đi vào phòng Hứa Hi, thấy Hứa Hi đang mài mực, hình như đang định luyện thư pháp.“Hi tỷ nhi.” Bà gọi một tiếng.Hứa Hi quay đầu nhìn bà ta: “Thẩm đến đây để thuyết phục con đi Hầu gia sao?”Tạ thị há miệng, lại không nói được lời nào.Bà đi tới một chiếc ghế ngồi xuống, yên lặng nhìn khuôn mặt vô cảm của Hứa Hi đang mài nghiên mực, một lúc lâu sau mới hỏi: "Sao con không muốn đi? Nơi đó có ngươi cha mẹ thân sinh của con.Hiện tại còn tức giận, vạn nhất Nguyễn ma ma đi rồi, con lại hối hận, đến lúc đó đều chậm rồi.”Hứa Hi đặt thỏi mực xuống, đi tới ngồi bên cạnh Tạ thị: "Con sẽ không đến Hầu gia.Nếu thẩm cùng thúc thúc không cần con, con về thành sinh sống một mình.”Lão đại Hứa gia Hứa Vĩnh Tăng thi đậu tú tài khi mới hai mươi tuổi, đương nhiên không muốn dừng lại ở danh tú tài.Để thuận lợi cho việc đến trường huyện học, ông chép sách, viết chữ phụ giúp gia đình.Khi cha mẹ qua đời, ông cùng đệ đệ phân gia, đem phòng bán cho đệ đệ.Chính mình lại mượn thêm tiền, hơn nữa cùng tiền tích lũy, mua một viện tử nhỏ ở trong thành.Sau khi hai vợ chồng qua đời, Hứa Hi trở về trong thôn, nơi đó đã được cho thuê.Sợ Tạ thị có ý kiến, Hứa Hi lại nói: “Đó là viện tử của Hứa gia, con sẽ không lấy.Cho con thời gian nửa năm, khi nào con kiếm đủ tiền nuôi sống bản thân, con sẽ dọn ra khỏi nhà."“Hi tỷ nhi, con rõ ràng biết thẩm thẩm không có ý này.” Tạ thị trên mặt có bị hiểu lầm xấu hổ buồn bực, "Cho dù con không phải là nữ nhi thân sinh của đại ca đại tẩu, nhưng nuôi nấng con nhiều năm như vậy, con có thể coi là nghĩa nữ của chúng ta.Đây là nhà của con, con muốn ở bao lâu cũng được, nhà ở trong thành cũng là của con, thẩm thẩm cũng không có ý kiến gì.”.

Chương 9: Chương 9