Những tòa nhà trùng điệp cao chọc trời cũng dần dần bé lại mãi cho đến khi bị những đám mây che khuất. Trong khoang hạng nhất, một người con gái khí chất thanh lịch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát những đám mây được phủ lên ánh vàng kim của mặt trời, cô thở dài thật nhẹ. Cô tên Tô Thâm Nhã, một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo. Đương nhiên, cô cũng có cái vốn để mà có quyền kiêu ngạo. Bàn về xuất thân, cô là con gái của một thương nhân giàu có nào đó ở Đài Loan, xuất thân hẳn là cao quý. Bàn về tài năng, cô tốt nghiệp Đại học Cambridge, hiện nay đang làm trợ lý quản lý cho một công ty truyền thông tại Anh. Bàn về nhan sắc, cô có vóc người cao gầy, khí chất thanh lịch, mắt ngọc mày ngài, nước da trắng mịn như tuyết... Thế nhưng khi đứng trước mặt một người, cô hoàn toàn mất đi toàn bộ sự kiêu ngạo vốn có của mình. Tô Thâm Nhã chớp chớp hàng mi cong dài, sâu nặng liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, anh thoải mái tùy ý, nhưng lại không hề mất đi sự hoàn mỹ. Anh đang…
Chương 35: Người viết: Tiểu Ái tình ngôn
Chờ Em Lớn Nhé Được KhôngTác giả: Diệp Lạc Vô TâmTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNhững tòa nhà trùng điệp cao chọc trời cũng dần dần bé lại mãi cho đến khi bị những đám mây che khuất. Trong khoang hạng nhất, một người con gái khí chất thanh lịch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát những đám mây được phủ lên ánh vàng kim của mặt trời, cô thở dài thật nhẹ. Cô tên Tô Thâm Nhã, một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo. Đương nhiên, cô cũng có cái vốn để mà có quyền kiêu ngạo. Bàn về xuất thân, cô là con gái của một thương nhân giàu có nào đó ở Đài Loan, xuất thân hẳn là cao quý. Bàn về tài năng, cô tốt nghiệp Đại học Cambridge, hiện nay đang làm trợ lý quản lý cho một công ty truyền thông tại Anh. Bàn về nhan sắc, cô có vóc người cao gầy, khí chất thanh lịch, mắt ngọc mày ngài, nước da trắng mịn như tuyết... Thế nhưng khi đứng trước mặt một người, cô hoàn toàn mất đi toàn bộ sự kiêu ngạo vốn có của mình. Tô Thâm Nhã chớp chớp hàng mi cong dài, sâu nặng liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, anh thoải mái tùy ý, nhưng lại không hề mất đi sự hoàn mỹ. Anh đang… Lời đề tự:Có đôi khi quá dịu dàng, quá gần gũi, quá quen thuộc lại khiến ta chẳng mấy để tâm mà trân trọng.Có đôi khi bản thân anh chẳng biết cảm xúc ấy gọi tên là gì.Có khi anh cũng chẳng thể xác định được em có phải là người anh cần và muốn hay không.Nhưng mà với em, không cầu kỳ, không khoa trương, chỉ cần một chút dịu dàng của anh thôi là đủ. Bởi em tin, chỉ cần anh vẫn để ý đến cảm nhận của em, điều đó có nghĩa là ở một nơi nào đó trong tiềm thức của anh, em vẫn có một chỗ đứng.Cảm nhận:Vốn dĩ lâu nay chẳng ai có thể định nghĩa chính xác được "Yêu" nghĩa là gì. Có chăng cũng chỉ có thể miêu tả "tình yêu" bằng cảm giác mà thôi.Nhưng liệu có phải ai cũng tìm đúng cảm giác của chính mình?Tình yêu cũng giống như hạt mầm. Muốn trổ rễ, lên cây, ươm bông và kết trái thì cần trải qua rất nhiều giai đoạn và thời gian. Mà quan trọng là sẽ có những thời điểm khắc nghiệt, cây có thể héo úa bất cứ lúc nào. Tình yêu của Hàn Mạt dành cho An Nặc Hàn chính là như thế. Nhưng tình yêu cũng giống như một khúc nhạc buồn. Dẫu cho có trải qua những nốt nhạc đầy ý vị khắc khoải, mong muốn sự cảm thông và thấu hiểu đến thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ có thể kết thúc bằng những khoảng lặng đau thương.Hàn Mạt vì An Nặc Hàn mà chờ đợi, vì An Nặc Hàn mà cất giấu những tình cảm trong sáng ngây thơ, vì anh mà níu giữ, cũng có thể vì anh mà buông bỏ. Tất cả cũng chỉ mong một ngày cô trưởng thành, dù anh không yêu cô thì cũng có thể biết được rằng: đã và luôn có một cô gái yêu anh bằng một tình yêu vượt qua thời gian, không gian và sự trưởng thành.Lời kết:Hàn Mạt – An Nặc HànHọ lớn lên bên nhau, cùng trải qua những tháng ngày thơ ấu.Anh nuông chiều, che chở cho cô, vì cô không tiếc làm bất cứ thứ gì.Cô dựa dẫm nương tựa vào anh, vì hạnh phúc của anh mà cô dẫm đạp lên hạnh phúc của mình.Tình yêu dần lớn lên, thế nhưng trong hai người có ai hiểu được tình yêu của người còn lại. Họ luôn tâm niệm rằng, chỉ cần mình buông tay, chỉ cần người kia hạnh phúc là đã được rồi. Nhưng có ai trong hai người ấy biết rằng, họ sinh ra để dành cho nhau, ràng buộc nhau, nếu thiếu mất một nửa thì cũng chẳng còn gì gọi là hạnh phúc.Thế giới của Hàn Mạt và An Nặc Hàn chẳng hề đẫm máu như thế giới của An Dĩ Phong hay Hàn Trác Thần. Thế giới xung quanh họ là một bản tình ca ngọt ngào, là câu chuyện của chàng trai cô gái được sống trọn vẹn trong hạnh phúc.Có mất đi mới thấy trân trọngCó nỗ lực mới giành được hạnh phúc.Trong tình yêu chẳng hề có chỗ cho sự im lặng. Đừng để đến khi quá muộn rồi lại tự ôm lấy bản thân mà hối hận.
Chờ Em Lớn Nhé Được KhôngTác giả: Diệp Lạc Vô TâmTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNhững tòa nhà trùng điệp cao chọc trời cũng dần dần bé lại mãi cho đến khi bị những đám mây che khuất. Trong khoang hạng nhất, một người con gái khí chất thanh lịch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát những đám mây được phủ lên ánh vàng kim của mặt trời, cô thở dài thật nhẹ. Cô tên Tô Thâm Nhã, một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo. Đương nhiên, cô cũng có cái vốn để mà có quyền kiêu ngạo. Bàn về xuất thân, cô là con gái của một thương nhân giàu có nào đó ở Đài Loan, xuất thân hẳn là cao quý. Bàn về tài năng, cô tốt nghiệp Đại học Cambridge, hiện nay đang làm trợ lý quản lý cho một công ty truyền thông tại Anh. Bàn về nhan sắc, cô có vóc người cao gầy, khí chất thanh lịch, mắt ngọc mày ngài, nước da trắng mịn như tuyết... Thế nhưng khi đứng trước mặt một người, cô hoàn toàn mất đi toàn bộ sự kiêu ngạo vốn có của mình. Tô Thâm Nhã chớp chớp hàng mi cong dài, sâu nặng liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, anh thoải mái tùy ý, nhưng lại không hề mất đi sự hoàn mỹ. Anh đang… Lời đề tự:Có đôi khi quá dịu dàng, quá gần gũi, quá quen thuộc lại khiến ta chẳng mấy để tâm mà trân trọng.Có đôi khi bản thân anh chẳng biết cảm xúc ấy gọi tên là gì.Có khi anh cũng chẳng thể xác định được em có phải là người anh cần và muốn hay không.Nhưng mà với em, không cầu kỳ, không khoa trương, chỉ cần một chút dịu dàng của anh thôi là đủ. Bởi em tin, chỉ cần anh vẫn để ý đến cảm nhận của em, điều đó có nghĩa là ở một nơi nào đó trong tiềm thức của anh, em vẫn có một chỗ đứng.Cảm nhận:Vốn dĩ lâu nay chẳng ai có thể định nghĩa chính xác được "Yêu" nghĩa là gì. Có chăng cũng chỉ có thể miêu tả "tình yêu" bằng cảm giác mà thôi.Nhưng liệu có phải ai cũng tìm đúng cảm giác của chính mình?Tình yêu cũng giống như hạt mầm. Muốn trổ rễ, lên cây, ươm bông và kết trái thì cần trải qua rất nhiều giai đoạn và thời gian. Mà quan trọng là sẽ có những thời điểm khắc nghiệt, cây có thể héo úa bất cứ lúc nào. Tình yêu của Hàn Mạt dành cho An Nặc Hàn chính là như thế. Nhưng tình yêu cũng giống như một khúc nhạc buồn. Dẫu cho có trải qua những nốt nhạc đầy ý vị khắc khoải, mong muốn sự cảm thông và thấu hiểu đến thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ có thể kết thúc bằng những khoảng lặng đau thương.Hàn Mạt vì An Nặc Hàn mà chờ đợi, vì An Nặc Hàn mà cất giấu những tình cảm trong sáng ngây thơ, vì anh mà níu giữ, cũng có thể vì anh mà buông bỏ. Tất cả cũng chỉ mong một ngày cô trưởng thành, dù anh không yêu cô thì cũng có thể biết được rằng: đã và luôn có một cô gái yêu anh bằng một tình yêu vượt qua thời gian, không gian và sự trưởng thành.Lời kết:Hàn Mạt – An Nặc HànHọ lớn lên bên nhau, cùng trải qua những tháng ngày thơ ấu.Anh nuông chiều, che chở cho cô, vì cô không tiếc làm bất cứ thứ gì.Cô dựa dẫm nương tựa vào anh, vì hạnh phúc của anh mà cô dẫm đạp lên hạnh phúc của mình.Tình yêu dần lớn lên, thế nhưng trong hai người có ai hiểu được tình yêu của người còn lại. Họ luôn tâm niệm rằng, chỉ cần mình buông tay, chỉ cần người kia hạnh phúc là đã được rồi. Nhưng có ai trong hai người ấy biết rằng, họ sinh ra để dành cho nhau, ràng buộc nhau, nếu thiếu mất một nửa thì cũng chẳng còn gì gọi là hạnh phúc.Thế giới của Hàn Mạt và An Nặc Hàn chẳng hề đẫm máu như thế giới của An Dĩ Phong hay Hàn Trác Thần. Thế giới xung quanh họ là một bản tình ca ngọt ngào, là câu chuyện của chàng trai cô gái được sống trọn vẹn trong hạnh phúc.Có mất đi mới thấy trân trọngCó nỗ lực mới giành được hạnh phúc.Trong tình yêu chẳng hề có chỗ cho sự im lặng. Đừng để đến khi quá muộn rồi lại tự ôm lấy bản thân mà hối hận.
Chờ Em Lớn Nhé Được KhôngTác giả: Diệp Lạc Vô TâmTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNhững tòa nhà trùng điệp cao chọc trời cũng dần dần bé lại mãi cho đến khi bị những đám mây che khuất. Trong khoang hạng nhất, một người con gái khí chất thanh lịch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát những đám mây được phủ lên ánh vàng kim của mặt trời, cô thở dài thật nhẹ. Cô tên Tô Thâm Nhã, một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo. Đương nhiên, cô cũng có cái vốn để mà có quyền kiêu ngạo. Bàn về xuất thân, cô là con gái của một thương nhân giàu có nào đó ở Đài Loan, xuất thân hẳn là cao quý. Bàn về tài năng, cô tốt nghiệp Đại học Cambridge, hiện nay đang làm trợ lý quản lý cho một công ty truyền thông tại Anh. Bàn về nhan sắc, cô có vóc người cao gầy, khí chất thanh lịch, mắt ngọc mày ngài, nước da trắng mịn như tuyết... Thế nhưng khi đứng trước mặt một người, cô hoàn toàn mất đi toàn bộ sự kiêu ngạo vốn có của mình. Tô Thâm Nhã chớp chớp hàng mi cong dài, sâu nặng liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, anh thoải mái tùy ý, nhưng lại không hề mất đi sự hoàn mỹ. Anh đang… Lời đề tự:Có đôi khi quá dịu dàng, quá gần gũi, quá quen thuộc lại khiến ta chẳng mấy để tâm mà trân trọng.Có đôi khi bản thân anh chẳng biết cảm xúc ấy gọi tên là gì.Có khi anh cũng chẳng thể xác định được em có phải là người anh cần và muốn hay không.Nhưng mà với em, không cầu kỳ, không khoa trương, chỉ cần một chút dịu dàng của anh thôi là đủ. Bởi em tin, chỉ cần anh vẫn để ý đến cảm nhận của em, điều đó có nghĩa là ở một nơi nào đó trong tiềm thức của anh, em vẫn có một chỗ đứng.Cảm nhận:Vốn dĩ lâu nay chẳng ai có thể định nghĩa chính xác được "Yêu" nghĩa là gì. Có chăng cũng chỉ có thể miêu tả "tình yêu" bằng cảm giác mà thôi.Nhưng liệu có phải ai cũng tìm đúng cảm giác của chính mình?Tình yêu cũng giống như hạt mầm. Muốn trổ rễ, lên cây, ươm bông và kết trái thì cần trải qua rất nhiều giai đoạn và thời gian. Mà quan trọng là sẽ có những thời điểm khắc nghiệt, cây có thể héo úa bất cứ lúc nào. Tình yêu của Hàn Mạt dành cho An Nặc Hàn chính là như thế. Nhưng tình yêu cũng giống như một khúc nhạc buồn. Dẫu cho có trải qua những nốt nhạc đầy ý vị khắc khoải, mong muốn sự cảm thông và thấu hiểu đến thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ có thể kết thúc bằng những khoảng lặng đau thương.Hàn Mạt vì An Nặc Hàn mà chờ đợi, vì An Nặc Hàn mà cất giấu những tình cảm trong sáng ngây thơ, vì anh mà níu giữ, cũng có thể vì anh mà buông bỏ. Tất cả cũng chỉ mong một ngày cô trưởng thành, dù anh không yêu cô thì cũng có thể biết được rằng: đã và luôn có một cô gái yêu anh bằng một tình yêu vượt qua thời gian, không gian và sự trưởng thành.Lời kết:Hàn Mạt – An Nặc HànHọ lớn lên bên nhau, cùng trải qua những tháng ngày thơ ấu.Anh nuông chiều, che chở cho cô, vì cô không tiếc làm bất cứ thứ gì.Cô dựa dẫm nương tựa vào anh, vì hạnh phúc của anh mà cô dẫm đạp lên hạnh phúc của mình.Tình yêu dần lớn lên, thế nhưng trong hai người có ai hiểu được tình yêu của người còn lại. Họ luôn tâm niệm rằng, chỉ cần mình buông tay, chỉ cần người kia hạnh phúc là đã được rồi. Nhưng có ai trong hai người ấy biết rằng, họ sinh ra để dành cho nhau, ràng buộc nhau, nếu thiếu mất một nửa thì cũng chẳng còn gì gọi là hạnh phúc.Thế giới của Hàn Mạt và An Nặc Hàn chẳng hề đẫm máu như thế giới của An Dĩ Phong hay Hàn Trác Thần. Thế giới xung quanh họ là một bản tình ca ngọt ngào, là câu chuyện của chàng trai cô gái được sống trọn vẹn trong hạnh phúc.Có mất đi mới thấy trân trọngCó nỗ lực mới giành được hạnh phúc.Trong tình yêu chẳng hề có chỗ cho sự im lặng. Đừng để đến khi quá muộn rồi lại tự ôm lấy bản thân mà hối hận.