Tác giả:

Nghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một…

Chương 107

Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 107miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************​​Tống Kỳ Diệp đi đến trước mặt Kiều Mục, dư quang liếc nhìn đuôi xe chuyên dụng bị quẹt trúng, giữa trán hiện lên vẻ tức giận, cất giọng hỏi.Kiều Mục cười khẩy, ánh mắt đầy kiên nghị: “Nếu có trở ngại gì thì bây giờ tôi không thể đứng đây nói chuyện với anh được rồi!”Câu trả lời đầy vẻ mỉa mai châm biến.Tống Kỳ Diệp im lặng, mang theo vài phần áy náy, cúi đầu: “Khiến cậu hai Kiều hoảng sợ rồi.”Không thể không nói, thái độ đối xử với Kiều Mục của Tống Kỳ Diệp vô cùng dè dặt cẩn thận, thậm chí còn có chút nhún nhường. Ông ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhưng trên chân mày có một vết khâu rất rõ, khiến cho ông ta trông có vẻ u uất trầm lắng, đặc biệt là đôi mắt thấu hiểu sự đời, lúc chớp mắt tỏa ra vẻ u ám đã bị che lấp.Tống Kỳ Diệp hỏi Kiều Mục xong, chắp tay sau lưng xoay người nhìn về phía Cận Yên Nhiên.Ông ta nheo mắt, vẻ mặt nguy hiểm u ám chậm rãi bước đến, vừa đi vừa nói: “Cận Yên Nhiên, ai cho cô cái gan dám gây phiền phức cho họ?”Có thể mời được cậu hai Kiều đến dự tiệc mừng thọ tối nay là việc ông ta coi trọng nhất.Không ngờ vừa rời khỏi Thành Tuyền thì nhận được tin họ xảy ra tai nạn xe.Lúc nãy nếu không phải ông ta ở bên cạnh Tống Kỳ Ngự, lại vừa khéo nghe được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của anh ta thì e rằng sau hôm nay, việc làm ăn của ông ta và nhà họ Kiều sẽ hoàn toàn bị bốc hơi.Cận Yên Nhiên chết tiệt!Tống Kỳ Diệp càng đến gần, sắc mặt Cận Yên Nhiên càng trắng bệch.Cô ta hoảng sợ ngước mắt lên, hoảng loạn lùi về sau, miệng thì lắp bắp: “Cậu, cậu Ba, tôi không cố ý đâu.”Cả nhà họ Tống, người cô ta sợ nhất chính là Tống Kỳ Diệp.Ông ta quá u ám, quá đáng sợ, thủ đoạn càng tàn độc hơn. Trước đây, cô ta từng nhìn thấy cậu Ba nhà họ Tống đánh một vệ sĩ trong nhà đến tàn phế, hệt như một ác ma dưới địa ngục.Cô ta chỉ muốn gây rắc rối cho Nghiên Thời Thất, không ngờ vì thế mà lại đắc tội với khách của Tống Kỳ Diệp.Tiêu rồi!Cận Yên Nhiên hoảng hốt đến mức tay chân luống cuống, cho đến khi lưng chạm phải thân xe Cayenne, cô ta vẫn bất giác lảo đảo lùi về sau.“A Ngự, A Ngự…”Đến khi ánh mắt liếc thấy bóng dáng Tống Kỳ Ngự, cô ta mới như gặp được đấng cứu thế, bước chân hỗn loạn chạy về phía anh ta.Nhưng, chiếc đầm đuôi cá vì quá chật và bó sát người nên mới chạy được vài bước, cô ta đã bị vấp té, lập tức thê thảm ngã xuống đất, đầu bù tóc rối, thần sắc hoảng loạn, vẻ kiêu ngạo đã không còn, giống như một chú hề bị người ta lạnh lùng vây xem. Cận Yên Nhiên té ngã ngay trước mũi giày của Tống Kỳ Ngự, mắt cô ta đỏ ửng, bò dưới đất ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, đưa tay ra với anh, trên mặt đầy vẻ cầu cứu: “A Ngự…”Màn anh hùng cứu mỹ nhân như dự tính đã không xảy ra, và cũng sẽ không bao giờ xảy ra.Bàn tay Cận Yên Nhiên cứng đơ giữa không trung, ra sức ngước nhìn Tống Kỳ Ngự, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ thờ ơ lạnh lùng nơi đáy mắt của anh ta.Không thể như vậy được…Không thể như vậy được!“Đỡ cô ta dậy.” Tống Kỳ Ngự nói với vệ sĩ đi theo mình.Khi Cận Yên Nhiên được vệ sĩ đỡ dậy, đầu tóc cô ta xõa tung phủ ngang vai, chiếc đầm đuôi cá xinh đẹp bị dính bụi, không còn là vị thiên kim tiểu thư đầy kiêu ngạo cách đây mấy phút nữa.Cô ta bước đi như trên mây, chao đảo mấy bận mới miễn cưỡng đứng vững.“A Ngự…” Cận Yên Nhiên nói không ra lời.Ngoài gọi tên anh ta, cô ta không nói được gì nữa.Tống Kỳ Ngự bình tĩnh nhìn cô ta, ánh mắt không chút gợn sóng, không mang vẻ thương tiếc, giống như nhìn một người qua đường xa lạ.Không có gì hết!“Cô Cận, tôi tưởng cô là người thông minh chứ!”Khi Tống Kỳ Ngự cất lời, khóe môi Cận Yên Nhiên đã nhợt nhạt, nước mắt đang chực tuôn trào.Cô ta hít thở trong run rẩy, cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi, hai chữ “cô Cận” đã bóp nát mọi sự kỳ vọng trong lòng cô ta.“Nửa năm trước, khi hai nhà Tống Cận hủy hôn ước, cô cũng có mặt mà!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . comTống Kỳ Ngự thẳng thắn nói ra mối quan hệ của hai người, giống như một đao phủ, tuyên bố tội “tử hình” cho cô ta ngay trước mặt mọi người, cũng không hề nể mặt quy kết mọi việc làm của cô ta thành ảo tưởng nực cười.

Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 107miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************​​Tống Kỳ Diệp đi đến trước mặt Kiều Mục, dư quang liếc nhìn đuôi xe chuyên dụng bị quẹt trúng, giữa trán hiện lên vẻ tức giận, cất giọng hỏi.Kiều Mục cười khẩy, ánh mắt đầy kiên nghị: “Nếu có trở ngại gì thì bây giờ tôi không thể đứng đây nói chuyện với anh được rồi!”Câu trả lời đầy vẻ mỉa mai châm biến.Tống Kỳ Diệp im lặng, mang theo vài phần áy náy, cúi đầu: “Khiến cậu hai Kiều hoảng sợ rồi.”Không thể không nói, thái độ đối xử với Kiều Mục của Tống Kỳ Diệp vô cùng dè dặt cẩn thận, thậm chí còn có chút nhún nhường. Ông ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhưng trên chân mày có một vết khâu rất rõ, khiến cho ông ta trông có vẻ u uất trầm lắng, đặc biệt là đôi mắt thấu hiểu sự đời, lúc chớp mắt tỏa ra vẻ u ám đã bị che lấp.Tống Kỳ Diệp hỏi Kiều Mục xong, chắp tay sau lưng xoay người nhìn về phía Cận Yên Nhiên.Ông ta nheo mắt, vẻ mặt nguy hiểm u ám chậm rãi bước đến, vừa đi vừa nói: “Cận Yên Nhiên, ai cho cô cái gan dám gây phiền phức cho họ?”Có thể mời được cậu hai Kiều đến dự tiệc mừng thọ tối nay là việc ông ta coi trọng nhất.Không ngờ vừa rời khỏi Thành Tuyền thì nhận được tin họ xảy ra tai nạn xe.Lúc nãy nếu không phải ông ta ở bên cạnh Tống Kỳ Ngự, lại vừa khéo nghe được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của anh ta thì e rằng sau hôm nay, việc làm ăn của ông ta và nhà họ Kiều sẽ hoàn toàn bị bốc hơi.Cận Yên Nhiên chết tiệt!Tống Kỳ Diệp càng đến gần, sắc mặt Cận Yên Nhiên càng trắng bệch.Cô ta hoảng sợ ngước mắt lên, hoảng loạn lùi về sau, miệng thì lắp bắp: “Cậu, cậu Ba, tôi không cố ý đâu.”Cả nhà họ Tống, người cô ta sợ nhất chính là Tống Kỳ Diệp.Ông ta quá u ám, quá đáng sợ, thủ đoạn càng tàn độc hơn. Trước đây, cô ta từng nhìn thấy cậu Ba nhà họ Tống đánh một vệ sĩ trong nhà đến tàn phế, hệt như một ác ma dưới địa ngục.Cô ta chỉ muốn gây rắc rối cho Nghiên Thời Thất, không ngờ vì thế mà lại đắc tội với khách của Tống Kỳ Diệp.Tiêu rồi!Cận Yên Nhiên hoảng hốt đến mức tay chân luống cuống, cho đến khi lưng chạm phải thân xe Cayenne, cô ta vẫn bất giác lảo đảo lùi về sau.“A Ngự, A Ngự…”Đến khi ánh mắt liếc thấy bóng dáng Tống Kỳ Ngự, cô ta mới như gặp được đấng cứu thế, bước chân hỗn loạn chạy về phía anh ta.Nhưng, chiếc đầm đuôi cá vì quá chật và bó sát người nên mới chạy được vài bước, cô ta đã bị vấp té, lập tức thê thảm ngã xuống đất, đầu bù tóc rối, thần sắc hoảng loạn, vẻ kiêu ngạo đã không còn, giống như một chú hề bị người ta lạnh lùng vây xem. Cận Yên Nhiên té ngã ngay trước mũi giày của Tống Kỳ Ngự, mắt cô ta đỏ ửng, bò dưới đất ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, đưa tay ra với anh, trên mặt đầy vẻ cầu cứu: “A Ngự…”Màn anh hùng cứu mỹ nhân như dự tính đã không xảy ra, và cũng sẽ không bao giờ xảy ra.Bàn tay Cận Yên Nhiên cứng đơ giữa không trung, ra sức ngước nhìn Tống Kỳ Ngự, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ thờ ơ lạnh lùng nơi đáy mắt của anh ta.Không thể như vậy được…Không thể như vậy được!“Đỡ cô ta dậy.” Tống Kỳ Ngự nói với vệ sĩ đi theo mình.Khi Cận Yên Nhiên được vệ sĩ đỡ dậy, đầu tóc cô ta xõa tung phủ ngang vai, chiếc đầm đuôi cá xinh đẹp bị dính bụi, không còn là vị thiên kim tiểu thư đầy kiêu ngạo cách đây mấy phút nữa.Cô ta bước đi như trên mây, chao đảo mấy bận mới miễn cưỡng đứng vững.“A Ngự…” Cận Yên Nhiên nói không ra lời.Ngoài gọi tên anh ta, cô ta không nói được gì nữa.Tống Kỳ Ngự bình tĩnh nhìn cô ta, ánh mắt không chút gợn sóng, không mang vẻ thương tiếc, giống như nhìn một người qua đường xa lạ.Không có gì hết!“Cô Cận, tôi tưởng cô là người thông minh chứ!”Khi Tống Kỳ Ngự cất lời, khóe môi Cận Yên Nhiên đã nhợt nhạt, nước mắt đang chực tuôn trào.Cô ta hít thở trong run rẩy, cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi, hai chữ “cô Cận” đã bóp nát mọi sự kỳ vọng trong lòng cô ta.“Nửa năm trước, khi hai nhà Tống Cận hủy hôn ước, cô cũng có mặt mà!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . comTống Kỳ Ngự thẳng thắn nói ra mối quan hệ của hai người, giống như một đao phủ, tuyên bố tội “tử hình” cho cô ta ngay trước mặt mọi người, cũng không hề nể mặt quy kết mọi việc làm của cô ta thành ảo tưởng nực cười.

Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 107miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************​​Tống Kỳ Diệp đi đến trước mặt Kiều Mục, dư quang liếc nhìn đuôi xe chuyên dụng bị quẹt trúng, giữa trán hiện lên vẻ tức giận, cất giọng hỏi.Kiều Mục cười khẩy, ánh mắt đầy kiên nghị: “Nếu có trở ngại gì thì bây giờ tôi không thể đứng đây nói chuyện với anh được rồi!”Câu trả lời đầy vẻ mỉa mai châm biến.Tống Kỳ Diệp im lặng, mang theo vài phần áy náy, cúi đầu: “Khiến cậu hai Kiều hoảng sợ rồi.”Không thể không nói, thái độ đối xử với Kiều Mục của Tống Kỳ Diệp vô cùng dè dặt cẩn thận, thậm chí còn có chút nhún nhường. Ông ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhưng trên chân mày có một vết khâu rất rõ, khiến cho ông ta trông có vẻ u uất trầm lắng, đặc biệt là đôi mắt thấu hiểu sự đời, lúc chớp mắt tỏa ra vẻ u ám đã bị che lấp.Tống Kỳ Diệp hỏi Kiều Mục xong, chắp tay sau lưng xoay người nhìn về phía Cận Yên Nhiên.Ông ta nheo mắt, vẻ mặt nguy hiểm u ám chậm rãi bước đến, vừa đi vừa nói: “Cận Yên Nhiên, ai cho cô cái gan dám gây phiền phức cho họ?”Có thể mời được cậu hai Kiều đến dự tiệc mừng thọ tối nay là việc ông ta coi trọng nhất.Không ngờ vừa rời khỏi Thành Tuyền thì nhận được tin họ xảy ra tai nạn xe.Lúc nãy nếu không phải ông ta ở bên cạnh Tống Kỳ Ngự, lại vừa khéo nghe được nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của anh ta thì e rằng sau hôm nay, việc làm ăn của ông ta và nhà họ Kiều sẽ hoàn toàn bị bốc hơi.Cận Yên Nhiên chết tiệt!Tống Kỳ Diệp càng đến gần, sắc mặt Cận Yên Nhiên càng trắng bệch.Cô ta hoảng sợ ngước mắt lên, hoảng loạn lùi về sau, miệng thì lắp bắp: “Cậu, cậu Ba, tôi không cố ý đâu.”Cả nhà họ Tống, người cô ta sợ nhất chính là Tống Kỳ Diệp.Ông ta quá u ám, quá đáng sợ, thủ đoạn càng tàn độc hơn. Trước đây, cô ta từng nhìn thấy cậu Ba nhà họ Tống đánh một vệ sĩ trong nhà đến tàn phế, hệt như một ác ma dưới địa ngục.Cô ta chỉ muốn gây rắc rối cho Nghiên Thời Thất, không ngờ vì thế mà lại đắc tội với khách của Tống Kỳ Diệp.Tiêu rồi!Cận Yên Nhiên hoảng hốt đến mức tay chân luống cuống, cho đến khi lưng chạm phải thân xe Cayenne, cô ta vẫn bất giác lảo đảo lùi về sau.“A Ngự, A Ngự…”Đến khi ánh mắt liếc thấy bóng dáng Tống Kỳ Ngự, cô ta mới như gặp được đấng cứu thế, bước chân hỗn loạn chạy về phía anh ta.Nhưng, chiếc đầm đuôi cá vì quá chật và bó sát người nên mới chạy được vài bước, cô ta đã bị vấp té, lập tức thê thảm ngã xuống đất, đầu bù tóc rối, thần sắc hoảng loạn, vẻ kiêu ngạo đã không còn, giống như một chú hề bị người ta lạnh lùng vây xem. Cận Yên Nhiên té ngã ngay trước mũi giày của Tống Kỳ Ngự, mắt cô ta đỏ ửng, bò dưới đất ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, đưa tay ra với anh, trên mặt đầy vẻ cầu cứu: “A Ngự…”Màn anh hùng cứu mỹ nhân như dự tính đã không xảy ra, và cũng sẽ không bao giờ xảy ra.Bàn tay Cận Yên Nhiên cứng đơ giữa không trung, ra sức ngước nhìn Tống Kỳ Ngự, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ thờ ơ lạnh lùng nơi đáy mắt của anh ta.Không thể như vậy được…Không thể như vậy được!“Đỡ cô ta dậy.” Tống Kỳ Ngự nói với vệ sĩ đi theo mình.Khi Cận Yên Nhiên được vệ sĩ đỡ dậy, đầu tóc cô ta xõa tung phủ ngang vai, chiếc đầm đuôi cá xinh đẹp bị dính bụi, không còn là vị thiên kim tiểu thư đầy kiêu ngạo cách đây mấy phút nữa.Cô ta bước đi như trên mây, chao đảo mấy bận mới miễn cưỡng đứng vững.“A Ngự…” Cận Yên Nhiên nói không ra lời.Ngoài gọi tên anh ta, cô ta không nói được gì nữa.Tống Kỳ Ngự bình tĩnh nhìn cô ta, ánh mắt không chút gợn sóng, không mang vẻ thương tiếc, giống như nhìn một người qua đường xa lạ.Không có gì hết!“Cô Cận, tôi tưởng cô là người thông minh chứ!”Khi Tống Kỳ Ngự cất lời, khóe môi Cận Yên Nhiên đã nhợt nhạt, nước mắt đang chực tuôn trào.Cô ta hít thở trong run rẩy, cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi, hai chữ “cô Cận” đã bóp nát mọi sự kỳ vọng trong lòng cô ta.“Nửa năm trước, khi hai nhà Tống Cận hủy hôn ước, cô cũng có mặt mà!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . comTống Kỳ Ngự thẳng thắn nói ra mối quan hệ của hai người, giống như một đao phủ, tuyên bố tội “tử hình” cho cô ta ngay trước mặt mọi người, cũng không hề nể mặt quy kết mọi việc làm của cô ta thành ảo tưởng nực cười.

Chương 107