Tác giả:

Nghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một…

Chương 397

Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 397miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************​​LĂNG MẬT SẮP KẾT HÔN!Lúc nhìn thấy Nghiên Thời Thất, Mặc Lương Vũ miễn cưỡng bày ra một nụ cười cứng đờ, hất hất cằm, giọng nói rất khàn lên tiếng chào hỏi: “Chị dâu.”Nghiên Thời Thất “Ừ” một tiếng, đè nén vẻ nghi hoặc xuống đáy mắt, lại nhìn về phía Hàn Vân Đình và Kiều Kình.Sau khi gật đầu chào hỏi với Hàn Vân Đình xong, Tần Bách Duật thấp giọng nói nhỏ bên tai cô: “Anh Cả của Kiều Mục, Kiều Kình.”Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ, nhưng không cố ý lôi kéo làm quen mà là thản nhiên nói một câu: “Chào ngài Kiều.”“Xin chào.” Kiều Kình không giống Kiều Mục. Nếu như đem ra so sánh thì dáng vẻ của anh ta lại càng lạnh nhạt hời hợt hơn.Sau khi ngồi xuống, tay của Nghiên Thời Thất vẫn luôn bị Tần Bách Duật nắm, là điệu bộ hết sức tự nhiên.Hàn Vân Đình ngồi ở phía đối diện hai người nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, mấy giây sau khóe miệng giật giật mấy cái.Chướng mắt, không muốn nhìn nữa.Anh huých khuỷu tay của Kiều Kình, “Đi ra ngoài hút một điếu chứ?”“Ừ, đi thôi.”Hàn Vân Đình và Kiều Kình nhờ vào nhiều lần hợp tác trên thương trường với nhau nên cũng có quen biết.Sau khi hai người bọn họ rời đi, Mặc Lương Vũ tựa nghiêng ở trên ghế xô pha, liếc nhìn một lúc rồi lại vặn người lại vùi vào trên ghế xô pha, cả gương mặt tuấn tú đều viết đầy hai chữ chán chường.Nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng thì Nghiên Thời Thất cũng không nhịn được mà thì thầm bên tai Tần Bách Duật, “Cậu ta làm sao vậy?”Tần Bách Duật gọi người giúp việc, kêu một ly trà mật ong, lúc đưa cho Nghiên Thời Thất mới trả lời: “Rảnh rỗi.”Nghiên Thời Thất: “…”Mặc Lương Vũ vùi ở trên ghế xô pha, nghe vậy thì lập tức há miệng ra nhìn về phía Tần Bách Duật như muốn nói gì đó lại thôi.Hôm nay, cậu ta không mặc áo sơ mi hoa, mà là bộ vest đen giản dị, trông không hề thích hợp với gương mặt thích trưng diện đó của cậu ta.Mặc Lương Vũ mím môi, sau một hồi đắn đo suy nghĩ mới nhìn về phía Nghiên Thời Thất. Ánh mắt bất ngờ nhìn thấy dấu vết màu hồng rất đậm phía dưới cổ áo sơ mi của cô, trong lòng lại càng khó chịu hơn.Vì vậy, suy nghĩ của cậu ta còn chưa qua đại não thì đã bật thốt lên tiếng, “Chị dâu, chị có thể giúp em khuyên nhủ anh Tư, bảo anh ấy giúp hủy bỏ vụ liên hôn của Lăng Mật được không?”Nghiên Thời Thất đang bưng trà mật ong: “!”Vietwriter.vnLăng Mật phải liên hôn?!Tin tức này đúng là đã khiến cô khiếp sợ.Cô Ba nhà họ Lăng là một người cao ngạo lại tự kiêu tới mức nào, vậy mà cũng phải đi lên con đường liên hôn này sao?Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy buồn cười vì chuyện gì đã xảy ra thế này!Tâm trạng của Nghiên Thời Thất hơi phức tạp, cô còn chưa kịp trả lời thì đã cảm nhận được hơi thở của người đàn ông bên cạnh đã lạnh đi rất nhiều.Cô rất đỗi ngạc nhiên nhìn về phía Tần Bách Duật, suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.Mấy ngày trước Lăng Mật mới rời khỏi Lộc Thành, mà chẳng bao lâu tin tức cô ta phải liên hôn đã truyền ra rồi.Với dáng vẻ ủ rũ như vậy của Mặc Lương Vũ, còn có lời nói vừa rồi của cậu ta, thì chứng tỏ anh Tư đã biết từ sớm.Nghiên Thời Thất không biết đầu đuôi câu chuyện này thế nào, nên quyết đoán đi thẳng vào vấn đề, “Anh Tư, cô ta thật sự sắp kết hôn sao?”Tần Bách Duật vẫn chưa trả lời mà Mặc Lương Vũ đã phấn chấn lên rồi.Hai tay cậu ta lôi kéo áo vest của bộ âu phục rồi ngồi thẳng người lại, vẻ mặt vô cùng nôn nóng, “Chị dâu, chuyện này còn có thể là giả sao! Tiểu Mật đã khóc mấy ngày ở nhà rồi, chị khuyên anh Tư hãy khoan dung hủy bỏ cuộc hôn nhân này đi có được không?”Nghiên Thời Thất nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhíu mày hỏi ngược lại, “Tại sao phải bảo anh ấy hủy bỏ cuộc hôn nhân này?”Liên quan gì tới anh Tư chứ?Lúc này, giọng nói êm dịu lại lạnh lẽo của Tần Bách Duật vang lên, “Tiểu Vũ, Lăng Mật không hợp với cậu.”Mặc Lương Vũ nóng nảy tới độ vành mắt đã đỏ lên, “Anh Tư, có hợp hay không em không nói. Nhưng cuộc hôn nhân này không tốt. Nói gì thì Tiểu Mật cũng lớn lên cùng chúng ta, sao anh có thể để cho anh Cả thu xếp cuộc hôn nhân này cho cô ấy chứ? Địa vị nhà họ Lăng thế nào, có cần cuộc hôn nhân này để đạt được hợp tác thương nghiệp sao?”

Các bạn đang đọc truyện

Người dấu yêu – Chương 397

miễn phí tại

Vietwriter.vn

. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên

Facebook

nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

LĂNG MẬT SẮP KẾT HÔN!

Lúc nhìn thấy Nghiên Thời Thất, Mặc Lương Vũ miễn cưỡng bày ra một nụ cười cứng đờ, hất hất cằm, giọng nói rất khàn lên tiếng chào hỏi: “Chị dâu.”

Nghiên Thời Thất “Ừ” một tiếng, đè nén vẻ nghi hoặc xuống đáy mắt, lại nhìn về phía Hàn Vân Đình và Kiều Kình.

Sau khi gật đầu chào hỏi với Hàn Vân Đình xong, Tần Bách Duật thấp giọng nói nhỏ bên tai cô: “Anh Cả của Kiều Mục, Kiều Kình.”

Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ, nhưng không cố ý lôi kéo làm quen mà là thản nhiên nói một câu: “Chào ngài Kiều.”

“Xin chào.” Kiều Kình không giống Kiều Mục. Nếu như đem ra so sánh thì dáng vẻ của anh ta lại càng lạnh nhạt hời hợt hơn.

Sau khi ngồi xuống, tay của Nghiên Thời Thất vẫn luôn bị Tần Bách Duật nắm, là điệu bộ hết sức tự nhiên.

Hàn Vân Đình ngồi ở phía đối diện hai người nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, mấy giây sau khóe miệng giật giật mấy cái.

Chướng mắt, không muốn nhìn nữa.

Anh huých khuỷu tay của Kiều Kình, “Đi ra ngoài hút một điếu chứ?”

“Ừ, đi thôi.”

Hàn Vân Đình và Kiều Kình nhờ vào nhiều lần hợp tác trên thương trường với nhau nên cũng có quen biết.

Sau khi hai người bọn họ rời đi, Mặc Lương Vũ tựa nghiêng ở trên ghế xô pha, liếc nhìn một lúc rồi lại vặn người lại vùi vào trên ghế xô pha, cả gương mặt tuấn tú đều viết đầy hai chữ chán chường.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng thì Nghiên Thời Thất cũng không nhịn được mà thì thầm bên tai Tần Bách Duật, “Cậu ta làm sao vậy?”

Tần Bách Duật gọi người giúp việc, kêu một ly trà mật ong, lúc đưa cho Nghiên Thời Thất mới trả lời: “Rảnh rỗi.”

Nghiên Thời Thất: “…”

Mặc Lương Vũ vùi ở trên ghế xô pha, nghe vậy thì lập tức há miệng ra nhìn về phía Tần Bách Duật như muốn nói gì đó lại thôi.

Hôm nay, cậu ta không mặc áo sơ mi hoa, mà là bộ vest đen giản dị, trông không hề thích hợp với gương mặt thích trưng diện đó của cậu ta.

Mặc Lương Vũ mím môi, sau một hồi đắn đo suy nghĩ mới nhìn về phía Nghiên Thời Thất. Ánh mắt bất ngờ nhìn thấy dấu vết màu hồng rất đậm phía dưới cổ áo sơ mi của cô, trong lòng lại càng khó chịu hơn.

Vì vậy, suy nghĩ của cậu ta còn chưa qua đại não thì đã bật thốt lên tiếng, “Chị dâu, chị có thể giúp em khuyên nhủ anh Tư, bảo anh ấy giúp hủy bỏ vụ liên hôn của Lăng Mật được không?”

Nghiên Thời Thất đang bưng trà mật ong: “!”

Vietwriter.vn

Lăng Mật phải liên hôn?!

Tin tức này đúng là đã khiến cô khiếp sợ.

Cô Ba nhà họ Lăng là một người cao ngạo lại tự kiêu tới mức nào, vậy mà cũng phải đi lên con đường liên hôn này sao?

Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy buồn cười vì chuyện gì đã xảy ra thế này!

Tâm trạng của Nghiên Thời Thất hơi phức tạp, cô còn chưa kịp trả lời thì đã cảm nhận được hơi thở của người đàn ông bên cạnh đã lạnh đi rất nhiều.

Cô rất đỗi ngạc nhiên nhìn về phía Tần Bách Duật, suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.

Mấy ngày trước Lăng Mật mới rời khỏi Lộc Thành, mà chẳng bao lâu tin tức cô ta phải liên hôn đã truyền ra rồi.

Với dáng vẻ ủ rũ như vậy của Mặc Lương Vũ, còn có lời nói vừa rồi của cậu ta, thì chứng tỏ anh Tư đã biết từ sớm.

Nghiên Thời Thất không biết đầu đuôi câu chuyện này thế nào, nên quyết đoán đi thẳng vào vấn đề, “Anh Tư, cô ta thật sự sắp kết hôn sao?”

Tần Bách Duật vẫn chưa trả lời mà Mặc Lương Vũ đã phấn chấn lên rồi.

Hai tay cậu ta lôi kéo áo vest của bộ âu phục rồi ngồi thẳng người lại, vẻ mặt vô cùng nôn nóng, “Chị dâu, chuyện này còn có thể là giả sao! Tiểu Mật đã khóc mấy ngày ở nhà rồi, chị khuyên anh Tư hãy khoan dung hủy bỏ cuộc hôn nhân này đi có được không?”

Nghiên Thời Thất nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhíu mày hỏi ngược lại, “Tại sao phải bảo anh ấy hủy bỏ cuộc hôn nhân này?”

Liên quan gì tới anh Tư chứ?

Lúc này, giọng nói êm dịu lại lạnh lẽo của Tần Bách Duật vang lên, “Tiểu Vũ, Lăng Mật không hợp với cậu.”

Mặc Lương Vũ nóng nảy tới độ vành mắt đã đỏ lên, “Anh Tư, có hợp hay không em không nói. Nhưng cuộc hôn nhân này không tốt. Nói gì thì Tiểu Mật cũng lớn lên cùng chúng ta, sao anh có thể để cho anh Cả thu xếp cuộc hôn nhân này cho cô ấy chứ? Địa vị nhà họ Lăng thế nào, có cần cuộc hôn nhân này để đạt được hợp tác thương nghiệp sao?”

Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 397miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************​​LĂNG MẬT SẮP KẾT HÔN!Lúc nhìn thấy Nghiên Thời Thất, Mặc Lương Vũ miễn cưỡng bày ra một nụ cười cứng đờ, hất hất cằm, giọng nói rất khàn lên tiếng chào hỏi: “Chị dâu.”Nghiên Thời Thất “Ừ” một tiếng, đè nén vẻ nghi hoặc xuống đáy mắt, lại nhìn về phía Hàn Vân Đình và Kiều Kình.Sau khi gật đầu chào hỏi với Hàn Vân Đình xong, Tần Bách Duật thấp giọng nói nhỏ bên tai cô: “Anh Cả của Kiều Mục, Kiều Kình.”Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ, nhưng không cố ý lôi kéo làm quen mà là thản nhiên nói một câu: “Chào ngài Kiều.”“Xin chào.” Kiều Kình không giống Kiều Mục. Nếu như đem ra so sánh thì dáng vẻ của anh ta lại càng lạnh nhạt hời hợt hơn.Sau khi ngồi xuống, tay của Nghiên Thời Thất vẫn luôn bị Tần Bách Duật nắm, là điệu bộ hết sức tự nhiên.Hàn Vân Đình ngồi ở phía đối diện hai người nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, mấy giây sau khóe miệng giật giật mấy cái.Chướng mắt, không muốn nhìn nữa.Anh huých khuỷu tay của Kiều Kình, “Đi ra ngoài hút một điếu chứ?”“Ừ, đi thôi.”Hàn Vân Đình và Kiều Kình nhờ vào nhiều lần hợp tác trên thương trường với nhau nên cũng có quen biết.Sau khi hai người bọn họ rời đi, Mặc Lương Vũ tựa nghiêng ở trên ghế xô pha, liếc nhìn một lúc rồi lại vặn người lại vùi vào trên ghế xô pha, cả gương mặt tuấn tú đều viết đầy hai chữ chán chường.Nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng thì Nghiên Thời Thất cũng không nhịn được mà thì thầm bên tai Tần Bách Duật, “Cậu ta làm sao vậy?”Tần Bách Duật gọi người giúp việc, kêu một ly trà mật ong, lúc đưa cho Nghiên Thời Thất mới trả lời: “Rảnh rỗi.”Nghiên Thời Thất: “…”Mặc Lương Vũ vùi ở trên ghế xô pha, nghe vậy thì lập tức há miệng ra nhìn về phía Tần Bách Duật như muốn nói gì đó lại thôi.Hôm nay, cậu ta không mặc áo sơ mi hoa, mà là bộ vest đen giản dị, trông không hề thích hợp với gương mặt thích trưng diện đó của cậu ta.Mặc Lương Vũ mím môi, sau một hồi đắn đo suy nghĩ mới nhìn về phía Nghiên Thời Thất. Ánh mắt bất ngờ nhìn thấy dấu vết màu hồng rất đậm phía dưới cổ áo sơ mi của cô, trong lòng lại càng khó chịu hơn.Vì vậy, suy nghĩ của cậu ta còn chưa qua đại não thì đã bật thốt lên tiếng, “Chị dâu, chị có thể giúp em khuyên nhủ anh Tư, bảo anh ấy giúp hủy bỏ vụ liên hôn của Lăng Mật được không?”Nghiên Thời Thất đang bưng trà mật ong: “!”Vietwriter.vnLăng Mật phải liên hôn?!Tin tức này đúng là đã khiến cô khiếp sợ.Cô Ba nhà họ Lăng là một người cao ngạo lại tự kiêu tới mức nào, vậy mà cũng phải đi lên con đường liên hôn này sao?Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy buồn cười vì chuyện gì đã xảy ra thế này!Tâm trạng của Nghiên Thời Thất hơi phức tạp, cô còn chưa kịp trả lời thì đã cảm nhận được hơi thở của người đàn ông bên cạnh đã lạnh đi rất nhiều.Cô rất đỗi ngạc nhiên nhìn về phía Tần Bách Duật, suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.Mấy ngày trước Lăng Mật mới rời khỏi Lộc Thành, mà chẳng bao lâu tin tức cô ta phải liên hôn đã truyền ra rồi.Với dáng vẻ ủ rũ như vậy của Mặc Lương Vũ, còn có lời nói vừa rồi của cậu ta, thì chứng tỏ anh Tư đã biết từ sớm.Nghiên Thời Thất không biết đầu đuôi câu chuyện này thế nào, nên quyết đoán đi thẳng vào vấn đề, “Anh Tư, cô ta thật sự sắp kết hôn sao?”Tần Bách Duật vẫn chưa trả lời mà Mặc Lương Vũ đã phấn chấn lên rồi.Hai tay cậu ta lôi kéo áo vest của bộ âu phục rồi ngồi thẳng người lại, vẻ mặt vô cùng nôn nóng, “Chị dâu, chuyện này còn có thể là giả sao! Tiểu Mật đã khóc mấy ngày ở nhà rồi, chị khuyên anh Tư hãy khoan dung hủy bỏ cuộc hôn nhân này đi có được không?”Nghiên Thời Thất nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhíu mày hỏi ngược lại, “Tại sao phải bảo anh ấy hủy bỏ cuộc hôn nhân này?”Liên quan gì tới anh Tư chứ?Lúc này, giọng nói êm dịu lại lạnh lẽo của Tần Bách Duật vang lên, “Tiểu Vũ, Lăng Mật không hợp với cậu.”Mặc Lương Vũ nóng nảy tới độ vành mắt đã đỏ lên, “Anh Tư, có hợp hay không em không nói. Nhưng cuộc hôn nhân này không tốt. Nói gì thì Tiểu Mật cũng lớn lên cùng chúng ta, sao anh có thể để cho anh Cả thu xếp cuộc hôn nhân này cho cô ấy chứ? Địa vị nhà họ Lăng thế nào, có cần cuộc hôn nhân này để đạt được hợp tác thương nghiệp sao?”

Chương 397