Nghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một…
Chương 511
Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 511miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************Ôn Tri Diên không dám tin nhìn Ôn Tĩnh Hoằng, nước mắt lập tức trào dâng, “Ba…”Có lẽ là Ôn Tĩnh Hoằng đánh quá mạnh khiến cô ta đập đầu xuống mặt đất. Cái trán lúc trước đã được băng bó bằng vải thưa lại có máu thấm ra.“Tôi không có đứa con gái này, đừng gọi tôi là ba!” Ôn Tĩnh Hoằng bất ngờ nổi giận làm Nghiên Thời Thất cũng nhướng mày.Xem ra, ông đã xem những thứ kia rồi!Ôn Tĩnh Hoằng thở hổn hển như đang hết sức đè nén cảm xúc. Ông nghiến răng nhìn Ôn Tri Diên, vươn tay chỉ cô ta nhưng lại giận đến nỗi không nói nên lời.Ông cụ Ôn Sùng Lễ vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát lúc này mới lên tiếng, “Nhà anh Cả, kết quả điều tra thế nào rồi? Nếu hôm nay mọi người đều đã có mặt ở đây thì cứ nói ra luôn đi.”Ôn Tĩnh Hoằng khẽ vuốt cằm, hai tay buông bên người siết chặt, trong lúc lấy lại hơi thở cũng đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.Ông còn chưa lên tiếng thì Nghiên Thời Thất đã xoay người cầm điện thoại di động trên bàn lên, gọi một cuộc, sâu xa nói: “Mọi người vào đi.”Ôn Sùng Lễ nghiêng đầu, thấy nét mặt lạnh nhạt của cô thì dịu giọng xuống, “Tiểu Thất, còn có ai tới nữa vậy?”Nghiên Thời Thất còn chưa trả lời, thì quản gia Ôn vừa quay ra ngoài đi vào gần như đâm sầm vào họ.Rõ ràng bọn họ đã chờ ở bên ngoài từ trước.Tần Bách Duật đầu tiên, phía sau anh là Lôi Duệ Tu đẩy xe lăn, Ôn Tranh đắp chăn thật dày ngồi trên xe.Ôn Nhĩ Hoa đi cuối cùng, vừa đi còn vừa hạ giọng nói vào điện thoại như đang rất bận rộn. Lúc nhìn thấy quản gia Ôn, bà vội vàng nói mấy câu rồi thả điện thoại vào trong túi da.Bà đi qua Lôi Duệ Tu, đứng bên cạnh Tần Bách Duật, ngạc nhiên nhìn quản gia Ôn, “Chú Ôn, sao chú lại ra đây?”Vừa nói xong, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn lên túi đựng đá chườm trên tay ông. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . comQuản gia Ôn lộ vẻ lúng túng, trên gương mặt già nua dường như không nén được sự tức giận, cười gượng gạo: “Cô Cả, là lỗi của tôi, tôi không bảo vệ được cô Thời Thất!”Vừa nói dứt lời, quản gia Ôn đã cảm nhận được một cơn gió lướt qua trước mặt mình. Tần Bách Duật lạnh mặt vươn tay đẩy cánh cửa gỗ ra, ánh mắt vô cùng dữ dội.Ôn Nhĩ Hoa cũng sững lại, Tiểu Thất bị thương?Sau lưng Ôn Nhĩ Hoa còn có Ôn Tranh đang ngồi trên xe lăn, vừa nghe thấy lời này thì lập tức muốn đứng lên, “Quản gia Ôn, Tiểu Thất sao thế ạ?”“Em đừng có đứng lên, coi chừng vết thương!” Lôi Duệ Tu kiên quyết ghì bả vai của cô lại, cũng không chần chừ, đẩy cô đi thẳng vào phòng.Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Nghiên Thời Thất chỉ cảm thấy trước mặt mình nhoáng lên, ngay sau đó bóng dáng cao lớn của anh đã xuất hiện ngay trước mặt cô.Anh mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt lạnh lùng lại hung ác, không cười không hỏi đã nhìn thấy gò má ửng đỏ của cô rồi.Yết hầu anh nhấp nhô, cặp mày rậm nhíu chặt lại, đôi mắt lạnh lùng vô cùng độc đoán nhìn lướt qua mọi người. Anh vươn tay khẽ vuốt ve làn da cô, gò má mang theo hơi nóng khiến gương mặt của anh càng thêm âm u.“Là ai?” Giọng nói của Tần Bách Duật khàn khàn, vẻ mặt âm u, để lộ ra vẻ u ám khiến người ta không rét mà run.Thủ phạm chính là bà Liên đã bị khí thế từ người anh toát ra làm cho hoảng sợ.Nghiên Thời Thất bĩu môi, cặp mắt kín đáo liếc bà Liên, sau đó tiến về phía trước nép sát vào người anh, bàn tay ôm gò má, giọng nói vô cùng uất ức, “Anh Tư, đau quá…”Bà Liên: “…”Người nhà họ Ôn: “…”Nghiên Thời Thất vừa mới diễn xong, trong lúc tất cả mọi người đều không phản ứng kịp thì Ôn Tranh mới vừa được Lôi Duệ Tu đỡ vào nhà đã nhịn đau đi tới trước mặt bà Liên, nắm lấy vạt áo trước của bà ta mà vung tay lên: “Con bé là em gái tôi, bà có tư cách gì đánh nó hả?”
Các bạn đang đọc truyện
Người dấu yêu – Chương 511
miễn phí tại
Vietwriter.vn
. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên
nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Ôn Tri Diên không dám tin nhìn Ôn Tĩnh Hoằng, nước mắt lập tức trào dâng, “Ba…”
Có lẽ là Ôn Tĩnh Hoằng đánh quá mạnh khiến cô ta đập đầu xuống mặt đất. Cái trán lúc trước đã được băng bó bằng vải thưa lại có máu thấm ra.
“Tôi không có đứa con gái này, đừng gọi tôi là ba!” Ôn Tĩnh Hoằng bất ngờ nổi giận làm Nghiên Thời Thất cũng nhướng mày.
Xem ra, ông đã xem những thứ kia rồi!
Ôn Tĩnh Hoằng thở hổn hển như đang hết sức đè nén cảm xúc. Ông nghiến răng nhìn Ôn Tri Diên, vươn tay chỉ cô ta nhưng lại giận đến nỗi không nói nên lời.
Ông cụ Ôn Sùng Lễ vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát lúc này mới lên tiếng, “Nhà anh Cả, kết quả điều tra thế nào rồi? Nếu hôm nay mọi người đều đã có mặt ở đây thì cứ nói ra luôn đi.”
Ôn Tĩnh Hoằng khẽ vuốt cằm, hai tay buông bên người siết chặt, trong lúc lấy lại hơi thở cũng đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.
Ông còn chưa lên tiếng thì Nghiên Thời Thất đã xoay người cầm điện thoại di động trên bàn lên, gọi một cuộc, sâu xa nói: “Mọi người vào đi.”
Ôn Sùng Lễ nghiêng đầu, thấy nét mặt lạnh nhạt của cô thì dịu giọng xuống, “Tiểu Thất, còn có ai tới nữa vậy?”
Nghiên Thời Thất còn chưa trả lời, thì quản gia Ôn vừa quay ra ngoài đi vào gần như đâm sầm vào họ.
Rõ ràng bọn họ đã chờ ở bên ngoài từ trước.
Tần Bách Duật đầu tiên, phía sau anh là Lôi Duệ Tu đẩy xe lăn, Ôn Tranh đắp chăn thật dày ngồi trên xe.
Ôn Nhĩ Hoa đi cuối cùng, vừa đi còn vừa hạ giọng nói vào điện thoại như đang rất bận rộn. Lúc nhìn thấy quản gia Ôn, bà vội vàng nói mấy câu rồi thả điện thoại vào trong túi da.
Bà đi qua Lôi Duệ Tu, đứng bên cạnh Tần Bách Duật, ngạc nhiên nhìn quản gia Ôn, “Chú Ôn, sao chú lại ra đây?”
Vừa nói xong, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn lên túi đựng đá chườm trên tay ông. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Quản gia Ôn lộ vẻ lúng túng, trên gương mặt già nua dường như không nén được sự tức giận, cười gượng gạo: “Cô Cả, là lỗi của tôi, tôi không bảo vệ được cô Thời Thất!”
Vừa nói dứt lời, quản gia Ôn đã cảm nhận được một cơn gió lướt qua trước mặt mình. Tần Bách Duật lạnh mặt vươn tay đẩy cánh cửa gỗ ra, ánh mắt vô cùng dữ dội.
Ôn Nhĩ Hoa cũng sững lại, Tiểu Thất bị thương?
Sau lưng Ôn Nhĩ Hoa còn có Ôn Tranh đang ngồi trên xe lăn, vừa nghe thấy lời này thì lập tức muốn đứng lên, “Quản gia Ôn, Tiểu Thất sao thế ạ?”
“Em đừng có đứng lên, coi chừng vết thương!” Lôi Duệ Tu kiên quyết ghì bả vai của cô lại, cũng không chần chừ, đẩy cô đi thẳng vào phòng.
Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Nghiên Thời Thất chỉ cảm thấy trước mặt mình nhoáng lên, ngay sau đó bóng dáng cao lớn của anh đã xuất hiện ngay trước mặt cô.
Anh mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt lạnh lùng lại hung ác, không cười không hỏi đã nhìn thấy gò má ửng đỏ của cô rồi.
Yết hầu anh nhấp nhô, cặp mày rậm nhíu chặt lại, đôi mắt lạnh lùng vô cùng độc đoán nhìn lướt qua mọi người. Anh vươn tay khẽ vuốt ve làn da cô, gò má mang theo hơi nóng khiến gương mặt của anh càng thêm âm u.
“Là ai?” Giọng nói của Tần Bách Duật khàn khàn, vẻ mặt âm u, để lộ ra vẻ u ám khiến người ta không rét mà run.
Thủ phạm chính là bà Liên đã bị khí thế từ người anh toát ra làm cho hoảng sợ.
Nghiên Thời Thất bĩu môi, cặp mắt kín đáo liếc bà Liên, sau đó tiến về phía trước nép sát vào người anh, bàn tay ôm gò má, giọng nói vô cùng uất ức, “Anh Tư, đau quá…”
Bà Liên: “…”
Người nhà họ Ôn: “…”
Nghiên Thời Thất vừa mới diễn xong, trong lúc tất cả mọi người đều không phản ứng kịp thì Ôn Tranh mới vừa được Lôi Duệ Tu đỡ vào nhà đã nhịn đau đi tới trước mặt bà Liên, nắm lấy vạt áo trước của bà ta mà vung tay lên: “Con bé là em gái tôi, bà có tư cách gì đánh nó hả?”
Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 511miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************Ôn Tri Diên không dám tin nhìn Ôn Tĩnh Hoằng, nước mắt lập tức trào dâng, “Ba…”Có lẽ là Ôn Tĩnh Hoằng đánh quá mạnh khiến cô ta đập đầu xuống mặt đất. Cái trán lúc trước đã được băng bó bằng vải thưa lại có máu thấm ra.“Tôi không có đứa con gái này, đừng gọi tôi là ba!” Ôn Tĩnh Hoằng bất ngờ nổi giận làm Nghiên Thời Thất cũng nhướng mày.Xem ra, ông đã xem những thứ kia rồi!Ôn Tĩnh Hoằng thở hổn hển như đang hết sức đè nén cảm xúc. Ông nghiến răng nhìn Ôn Tri Diên, vươn tay chỉ cô ta nhưng lại giận đến nỗi không nói nên lời.Ông cụ Ôn Sùng Lễ vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát lúc này mới lên tiếng, “Nhà anh Cả, kết quả điều tra thế nào rồi? Nếu hôm nay mọi người đều đã có mặt ở đây thì cứ nói ra luôn đi.”Ôn Tĩnh Hoằng khẽ vuốt cằm, hai tay buông bên người siết chặt, trong lúc lấy lại hơi thở cũng đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.Ông còn chưa lên tiếng thì Nghiên Thời Thất đã xoay người cầm điện thoại di động trên bàn lên, gọi một cuộc, sâu xa nói: “Mọi người vào đi.”Ôn Sùng Lễ nghiêng đầu, thấy nét mặt lạnh nhạt của cô thì dịu giọng xuống, “Tiểu Thất, còn có ai tới nữa vậy?”Nghiên Thời Thất còn chưa trả lời, thì quản gia Ôn vừa quay ra ngoài đi vào gần như đâm sầm vào họ.Rõ ràng bọn họ đã chờ ở bên ngoài từ trước.Tần Bách Duật đầu tiên, phía sau anh là Lôi Duệ Tu đẩy xe lăn, Ôn Tranh đắp chăn thật dày ngồi trên xe.Ôn Nhĩ Hoa đi cuối cùng, vừa đi còn vừa hạ giọng nói vào điện thoại như đang rất bận rộn. Lúc nhìn thấy quản gia Ôn, bà vội vàng nói mấy câu rồi thả điện thoại vào trong túi da.Bà đi qua Lôi Duệ Tu, đứng bên cạnh Tần Bách Duật, ngạc nhiên nhìn quản gia Ôn, “Chú Ôn, sao chú lại ra đây?”Vừa nói xong, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn lên túi đựng đá chườm trên tay ông. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . comQuản gia Ôn lộ vẻ lúng túng, trên gương mặt già nua dường như không nén được sự tức giận, cười gượng gạo: “Cô Cả, là lỗi của tôi, tôi không bảo vệ được cô Thời Thất!”Vừa nói dứt lời, quản gia Ôn đã cảm nhận được một cơn gió lướt qua trước mặt mình. Tần Bách Duật lạnh mặt vươn tay đẩy cánh cửa gỗ ra, ánh mắt vô cùng dữ dội.Ôn Nhĩ Hoa cũng sững lại, Tiểu Thất bị thương?Sau lưng Ôn Nhĩ Hoa còn có Ôn Tranh đang ngồi trên xe lăn, vừa nghe thấy lời này thì lập tức muốn đứng lên, “Quản gia Ôn, Tiểu Thất sao thế ạ?”“Em đừng có đứng lên, coi chừng vết thương!” Lôi Duệ Tu kiên quyết ghì bả vai của cô lại, cũng không chần chừ, đẩy cô đi thẳng vào phòng.Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Nghiên Thời Thất chỉ cảm thấy trước mặt mình nhoáng lên, ngay sau đó bóng dáng cao lớn của anh đã xuất hiện ngay trước mặt cô.Anh mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt lạnh lùng lại hung ác, không cười không hỏi đã nhìn thấy gò má ửng đỏ của cô rồi.Yết hầu anh nhấp nhô, cặp mày rậm nhíu chặt lại, đôi mắt lạnh lùng vô cùng độc đoán nhìn lướt qua mọi người. Anh vươn tay khẽ vuốt ve làn da cô, gò má mang theo hơi nóng khiến gương mặt của anh càng thêm âm u.“Là ai?” Giọng nói của Tần Bách Duật khàn khàn, vẻ mặt âm u, để lộ ra vẻ u ám khiến người ta không rét mà run.Thủ phạm chính là bà Liên đã bị khí thế từ người anh toát ra làm cho hoảng sợ.Nghiên Thời Thất bĩu môi, cặp mắt kín đáo liếc bà Liên, sau đó tiến về phía trước nép sát vào người anh, bàn tay ôm gò má, giọng nói vô cùng uất ức, “Anh Tư, đau quá…”Bà Liên: “…”Người nhà họ Ôn: “…”Nghiên Thời Thất vừa mới diễn xong, trong lúc tất cả mọi người đều không phản ứng kịp thì Ôn Tranh mới vừa được Lôi Duệ Tu đỡ vào nhà đã nhịn đau đi tới trước mặt bà Liên, nắm lấy vạt áo trước của bà ta mà vung tay lên: “Con bé là em gái tôi, bà có tư cách gì đánh nó hả?”