Tác giả:

Nghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một…

Chương 520

Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 520miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************​​HÀ TẤT PHẢI LÀM ĐIỀU THỪA!Ôn Tri Diên bị đưa đi vào một ngày lập đông tiêu điều, bầu trời thê lương phủ đầy sương mù. Sau khi cô ta đi, gió lạnh gào thét thổi qua, dường như có một tia nắng ló rạng từ tầng mây mù trập trùng, rọi xuống cửa nhà họ Ôn.Tiếng ồn bên ngoài lắng dần, tiếng bước chân từ từ đi xa, Đoan Mộc Lam Nhã tựa lưng lên cánh cửa, che miệng khóc không ngừng.Quản gia Ôn đứng bên cạnh cùng bà, không nói một tiếng, trong lòng cũng mang cảm giác rất phức tạp.Đoan Mộc Lam Nhã mở cửa, nhìn về phía con đường trước cửa tứ hợp viện, khóc đến nói không nên lời.Trái tim con người đều là máu thịt, ngoài căm hận, có thể không đau buồn được sao…Nhưng lúc này bà vì Ôn Tri Diên mà đau lòng rơi lệ, lại bỏ quên đến hai chị em ruột đã bị bà thờ ơ đã lâu.Nhất là lúc Ôn Tri Diên bị đưa đi, Đoan Mộc Lam Nhã không kìm được mà đi theo, cảnh tượng đó đã khắc sâu vào trong đáy mắt và trái tim của Ôn Tranh…Lúc này, căn phòng ở hậu viện cuối cùng cũng được yên tĩnh trở lại.Tốc độ Ôn Tri Diên bị đưa đi nhanh đến mức khiến Nghiên Thời Thất bất giác nhìn về phía Ôn Tĩnh Hoằng.Cô còn tưởng rằng sẽ có một màn kịch sinh li tử biệt mới có thể thực hiện được điều này, không ngờ ông lại giải quyết nhanh chóng, khôi phục lại tất cả.Lúc này, ấn đường mỏi mệt của ông cụ Ôn Sùng Lễ đã giãn ra. Đầu tiên ông liếc Ôn Nghĩ Hoa bên cạnh, sau khi âm thầm thở dài mới nói với Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất: “Tranh Tranh và Tiểu Thất à, khoảng thời gian này thiệt thòi cho các cháu rồi!”Ôn Tranh không lên tiếng, Nghiên Thời Thất lạnh nhạt cười nhẹ, “Cháu không sao, Tranh Tranh mới là người phải chịu thiệt thòi thật sự.”Nghe cô nói vậy, Ôn Tranh lơ đãng mỉm cười, nắm chặt tay cô, giọng điệu hờ hững, “Cháu cũng không sao, quen từ lâu rồi!”Lời nói này đập vào tai Ôn Tĩnh Hoằng, khiến vẻ mặt của ông lập tức cứng đờ.Phải tủi thân nhiều đến nhường nào mới có thể bình tĩnh nói ra câu “Quen từ lâu rồi” vào giây phút trở về nhà sau năm năm đằng đẵng?Những năm này, người làm cha như ông rốt cuộc đã vô tình với Tranh Tranh đến mức nào mới có thể khiến cô có thái độ chịu mãi thành quen như vậy.Ôn Tĩnh Hoằng định lên tiếng hoặc muốn bù đắp, hoặc muốn dùng lời nói để xoa dịu đi, nhưng Ôn Nhĩ Hoa đã cướp lời trước, ngăn cản ý đồ muốn lên tiếng của ông.“Hai đứa bé này chớ nản lòng như vậy, họ Ôn chúng ta vẫn có người hiểu chuyện mà. Bây giờ Ôn Tri Diên đã bị đưa đi, theo ý con, tiếp đó… Có phải là nên nhận Tiểu Thất về nhà họ Ôn không? Còn nữa, Tĩnh Hoằng, em có làm báo cáo xét nghiệm với Tiểu Thất không?”Ôn Tĩnh Hoằng dùng ánh mắt trịnh trọng nhìn Ôn Nhĩ Hoa, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không cần thiết, Tiểu Thất và Tranh Tranh đứng cùng nhau, chỉ cần liếc mắt cũng biết con bé là con của Ôn Tĩnh Hoằng này, hà tất phải làm điều thừa thãi.”Dứt lời, Ôn Nhĩ Hoa vui vẻ gật gù, “Em có thể nói như vậy, cũng coi như có tư cách của người làm cha rồi. Hai cháu gái, ý các cháu thế nào?”Hiển nhiên Ôn Nhĩ Hoa muốn cho Nghiên Thừa Thất một danh phận chính thức, tiện thể để cô nhận tổ quy tông.Nghiên Thời Thất ngầm hiểu ý tốt của bà.Đáng tiếc, cô vẫn từ chối, “Bác Cả, chuyện nhận người nhà không cần phải vội vàng, còn rất nhiều việc chưa được điều tra rõ. Trước khi sự thật được sáng tỏ, vẫn nên duy trì như cũ đi.”Dù sao, không phải ai cũng chịu đựng được quá khứ mà Ôn Tranh từng phải trải qua.Vào lúc này, trong lòng Đoan Mộc Lam Nhã và Ôn Tĩnh Hoằng rõ ràng vẫn còn hình bóng của Ôn Tri Diên.Nếu cô thật sự quay về nhà họ Ôn thì chẳng khác nào từng phút từng giây nhắc nhở bọn họ, bởi vì cô nên Ôn Tri Diên mới bị đuổi ra khỏi nhà họ Ôn.

Các bạn đang đọc truyện

Người dấu yêu – Chương 520

miễn phí tại

Vietwriter.vn

. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên

Facebook

nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

HÀ TẤT PHẢI LÀM ĐIỀU THỪA!

Ôn Tri Diên bị đưa đi vào một ngày lập đông tiêu điều, bầu trời thê lương phủ đầy sương mù. Sau khi cô ta đi, gió lạnh gào thét thổi qua, dường như có một tia nắng ló rạng từ tầng mây mù trập trùng, rọi xuống cửa nhà họ Ôn.

Tiếng ồn bên ngoài lắng dần, tiếng bước chân từ từ đi xa, Đoan Mộc Lam Nhã tựa lưng lên cánh cửa, che miệng khóc không ngừng.

Quản gia Ôn đứng bên cạnh cùng bà, không nói một tiếng, trong lòng cũng mang cảm giác rất phức tạp.

Đoan Mộc Lam Nhã mở cửa, nhìn về phía con đường trước cửa tứ hợp viện, khóc đến nói không nên lời.

Trái tim con người đều là máu thịt, ngoài căm hận, có thể không đau buồn được sao…

Nhưng lúc này bà vì Ôn Tri Diên mà đau lòng rơi lệ, lại bỏ quên đến hai chị em ruột đã bị bà thờ ơ đã lâu.

Nhất là lúc Ôn Tri Diên bị đưa đi, Đoan Mộc Lam Nhã không kìm được mà đi theo, cảnh tượng đó đã khắc sâu vào trong đáy mắt và trái tim của Ôn Tranh…

Lúc này, căn phòng ở hậu viện cuối cùng cũng được yên tĩnh trở lại.

Tốc độ Ôn Tri Diên bị đưa đi nhanh đến mức khiến Nghiên Thời Thất bất giác nhìn về phía Ôn Tĩnh Hoằng.

Cô còn tưởng rằng sẽ có một màn kịch sinh li tử biệt mới có thể thực hiện được điều này, không ngờ ông lại giải quyết nhanh chóng, khôi phục lại tất cả.

Lúc này, ấn đường mỏi mệt của ông cụ Ôn Sùng Lễ đã giãn ra. Đầu tiên ông liếc Ôn Nghĩ Hoa bên cạnh, sau khi âm thầm thở dài mới nói với Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất: “Tranh Tranh và Tiểu Thất à, khoảng thời gian này thiệt thòi cho các cháu rồi!”

Ôn Tranh không lên tiếng, Nghiên Thời Thất lạnh nhạt cười nhẹ, “Cháu không sao, Tranh Tranh mới là người phải chịu thiệt thòi thật sự.”

Nghe cô nói vậy, Ôn Tranh lơ đãng mỉm cười, nắm chặt tay cô, giọng điệu hờ hững, “Cháu cũng không sao, quen từ lâu rồi!”

Lời nói này đập vào tai Ôn Tĩnh Hoằng, khiến vẻ mặt của ông lập tức cứng đờ.

Phải tủi thân nhiều đến nhường nào mới có thể bình tĩnh nói ra câu “Quen từ lâu rồi” vào giây phút trở về nhà sau năm năm đằng đẵng?

Những năm này, người làm cha như ông rốt cuộc đã vô tình với Tranh Tranh đến mức nào mới có thể khiến cô có thái độ chịu mãi thành quen như vậy.

Ôn Tĩnh Hoằng định lên tiếng hoặc muốn bù đắp, hoặc muốn dùng lời nói để xoa dịu đi, nhưng Ôn Nhĩ Hoa đã cướp lời trước, ngăn cản ý đồ muốn lên tiếng của ông.

“Hai đứa bé này chớ nản lòng như vậy, họ Ôn chúng ta vẫn có người hiểu chuyện mà. Bây giờ Ôn Tri Diên đã bị đưa đi, theo ý con, tiếp đó… Có phải là nên nhận Tiểu Thất về nhà họ Ôn không? Còn nữa, Tĩnh Hoằng, em có làm báo cáo xét nghiệm với Tiểu Thất không?”

Ôn Tĩnh Hoằng dùng ánh mắt trịnh trọng nhìn Ôn Nhĩ Hoa, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không cần thiết, Tiểu Thất và Tranh Tranh đứng cùng nhau, chỉ cần liếc mắt cũng biết con bé là con của Ôn Tĩnh Hoằng này, hà tất phải làm điều thừa thãi.”

Dứt lời, Ôn Nhĩ Hoa vui vẻ gật gù, “Em có thể nói như vậy, cũng coi như có tư cách của người làm cha rồi. Hai cháu gái, ý các cháu thế nào?”

Hiển nhiên Ôn Nhĩ Hoa muốn cho Nghiên Thừa Thất một danh phận chính thức, tiện thể để cô nhận tổ quy tông.

Nghiên Thời Thất ngầm hiểu ý tốt của bà.

Đáng tiếc, cô vẫn từ chối, “Bác Cả, chuyện nhận người nhà không cần phải vội vàng, còn rất nhiều việc chưa được điều tra rõ. Trước khi sự thật được sáng tỏ, vẫn nên duy trì như cũ đi.”

Dù sao, không phải ai cũng chịu đựng được quá khứ mà Ôn Tranh từng phải trải qua.

Vào lúc này, trong lòng Đoan Mộc Lam Nhã và Ôn Tĩnh Hoằng rõ ràng vẫn còn hình bóng của Ôn Tri Diên.

Nếu cô thật sự quay về nhà họ Ôn thì chẳng khác nào từng phút từng giây nhắc nhở bọn họ, bởi vì cô nên Ôn Tri Diên mới bị đuổi ra khỏi nhà họ Ôn.

Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 520miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************​​HÀ TẤT PHẢI LÀM ĐIỀU THỪA!Ôn Tri Diên bị đưa đi vào một ngày lập đông tiêu điều, bầu trời thê lương phủ đầy sương mù. Sau khi cô ta đi, gió lạnh gào thét thổi qua, dường như có một tia nắng ló rạng từ tầng mây mù trập trùng, rọi xuống cửa nhà họ Ôn.Tiếng ồn bên ngoài lắng dần, tiếng bước chân từ từ đi xa, Đoan Mộc Lam Nhã tựa lưng lên cánh cửa, che miệng khóc không ngừng.Quản gia Ôn đứng bên cạnh cùng bà, không nói một tiếng, trong lòng cũng mang cảm giác rất phức tạp.Đoan Mộc Lam Nhã mở cửa, nhìn về phía con đường trước cửa tứ hợp viện, khóc đến nói không nên lời.Trái tim con người đều là máu thịt, ngoài căm hận, có thể không đau buồn được sao…Nhưng lúc này bà vì Ôn Tri Diên mà đau lòng rơi lệ, lại bỏ quên đến hai chị em ruột đã bị bà thờ ơ đã lâu.Nhất là lúc Ôn Tri Diên bị đưa đi, Đoan Mộc Lam Nhã không kìm được mà đi theo, cảnh tượng đó đã khắc sâu vào trong đáy mắt và trái tim của Ôn Tranh…Lúc này, căn phòng ở hậu viện cuối cùng cũng được yên tĩnh trở lại.Tốc độ Ôn Tri Diên bị đưa đi nhanh đến mức khiến Nghiên Thời Thất bất giác nhìn về phía Ôn Tĩnh Hoằng.Cô còn tưởng rằng sẽ có một màn kịch sinh li tử biệt mới có thể thực hiện được điều này, không ngờ ông lại giải quyết nhanh chóng, khôi phục lại tất cả.Lúc này, ấn đường mỏi mệt của ông cụ Ôn Sùng Lễ đã giãn ra. Đầu tiên ông liếc Ôn Nghĩ Hoa bên cạnh, sau khi âm thầm thở dài mới nói với Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất: “Tranh Tranh và Tiểu Thất à, khoảng thời gian này thiệt thòi cho các cháu rồi!”Ôn Tranh không lên tiếng, Nghiên Thời Thất lạnh nhạt cười nhẹ, “Cháu không sao, Tranh Tranh mới là người phải chịu thiệt thòi thật sự.”Nghe cô nói vậy, Ôn Tranh lơ đãng mỉm cười, nắm chặt tay cô, giọng điệu hờ hững, “Cháu cũng không sao, quen từ lâu rồi!”Lời nói này đập vào tai Ôn Tĩnh Hoằng, khiến vẻ mặt của ông lập tức cứng đờ.Phải tủi thân nhiều đến nhường nào mới có thể bình tĩnh nói ra câu “Quen từ lâu rồi” vào giây phút trở về nhà sau năm năm đằng đẵng?Những năm này, người làm cha như ông rốt cuộc đã vô tình với Tranh Tranh đến mức nào mới có thể khiến cô có thái độ chịu mãi thành quen như vậy.Ôn Tĩnh Hoằng định lên tiếng hoặc muốn bù đắp, hoặc muốn dùng lời nói để xoa dịu đi, nhưng Ôn Nhĩ Hoa đã cướp lời trước, ngăn cản ý đồ muốn lên tiếng của ông.“Hai đứa bé này chớ nản lòng như vậy, họ Ôn chúng ta vẫn có người hiểu chuyện mà. Bây giờ Ôn Tri Diên đã bị đưa đi, theo ý con, tiếp đó… Có phải là nên nhận Tiểu Thất về nhà họ Ôn không? Còn nữa, Tĩnh Hoằng, em có làm báo cáo xét nghiệm với Tiểu Thất không?”Ôn Tĩnh Hoằng dùng ánh mắt trịnh trọng nhìn Ôn Nhĩ Hoa, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không cần thiết, Tiểu Thất và Tranh Tranh đứng cùng nhau, chỉ cần liếc mắt cũng biết con bé là con của Ôn Tĩnh Hoằng này, hà tất phải làm điều thừa thãi.”Dứt lời, Ôn Nhĩ Hoa vui vẻ gật gù, “Em có thể nói như vậy, cũng coi như có tư cách của người làm cha rồi. Hai cháu gái, ý các cháu thế nào?”Hiển nhiên Ôn Nhĩ Hoa muốn cho Nghiên Thừa Thất một danh phận chính thức, tiện thể để cô nhận tổ quy tông.Nghiên Thời Thất ngầm hiểu ý tốt của bà.Đáng tiếc, cô vẫn từ chối, “Bác Cả, chuyện nhận người nhà không cần phải vội vàng, còn rất nhiều việc chưa được điều tra rõ. Trước khi sự thật được sáng tỏ, vẫn nên duy trì như cũ đi.”Dù sao, không phải ai cũng chịu đựng được quá khứ mà Ôn Tranh từng phải trải qua.Vào lúc này, trong lòng Đoan Mộc Lam Nhã và Ôn Tĩnh Hoằng rõ ràng vẫn còn hình bóng của Ôn Tri Diên.Nếu cô thật sự quay về nhà họ Ôn thì chẳng khác nào từng phút từng giây nhắc nhở bọn họ, bởi vì cô nên Ôn Tri Diên mới bị đuổi ra khỏi nhà họ Ôn.

Chương 520