Tác giả:

Nghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một…

Chương 608

Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 608miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************​​Chương 608HAI BỌN HỌ CÓ MỜ ÁM!Trong phòng bao, Mặc Lương Vũ vẫn vui thích di chuyển khắp nơi.Cậu ta rất vui vẻ, vì thế không chú ý tới không khí giương cung bạt kiếm giữa Lăng Mật và Kiều Phỉ Bạch, nhưng Nghiên Thời Thất lại nhận ra hết thảy. Cô đã sớm thấy thái độ càn rỡ và mạnh mẽ thái quá của Kiều Phỉ Bạch đối với Lăng Mật. Việc này không phù hợp với quan hệ của bọn họ trong ấn tượng.Lúc ở trấn Phổ Lan, rõ ràng Lăng Mật nói gì Kiều Phỉ Bạch nghe nấy.Nhưng hôm nay, bọn họ ngồi trong góc, nhìn thì như nắm tay chuyện trò, nhưng ngôn ngữ tay chân căng thẳng của Lăng Mật lại bán đứng nỗi lòng của cô ta.Nghiên Thời Thất thầm nghĩ, cái năng lực này là phải cảm ơn kinh nghiệm quay phim của mình.Nếu không nhờ vậy, cô cũng sẽ không để ý tới trạng thái nét mặt và tay chân của bọn họ hoàn toàn khác nhau.Nghiên Thời Thất giả vờ uống nước, đôi mắt thì xuyên qua thành ly cẩn thận quan sát toàn bộ quá trình xảy ra trong góc đối diện.Chỉ chốc lát, nước trái cây đã cạn, đó cũng là lúc cô thấy Kiều Phỉ Bạch và Lăng Mật đồng loạt đứng lên.Từ trước tới nay Mặc Lương Vũ luôn là người để ý tới nhất cử nhất động của Lăng Mật.Cậu ta bước tới thì thầm gì đó với cô ta. Lăng Mật cười cười, hình như còn nói thêm hai câu trấn an, sau đó kéo Kiều Phỉ Bạch ra khỏi phòng.Bọn họ rời đi cùng nhau làm Nghiên Thời Thất thấy có gì đó kì lạ.Cô nhìn qua Ưng Phi Phi và Doãn An Táp bên cạnh, thấy bọn họ đang chụm đầu xì xào, nói tới đoạn vui vẻ còn nhao nhao cười trộm.Cô thở dài, đặt ly xuống, mắt lấp lánh, lặng lẽ nhích lại gần Tần Bách Duật.Nghiên Thời Thất vừa nhích tới cạnh anh, thì thắt lưng đã bị cánh tay to lớn vòng qua, chỉ dùng chút lực đã kéo cô vào lòng, bên tai vừa lúc vang lên một giọng nói nồng đậm từ tính, “Chịu tới rồi?”“Em chỉ ngồi với mấy cậu ấy một lúc thôi, nếu không họ ngại ngùng ấy mà!” Cô bị anh ôm gọn, cười tủm tỉm dỗ anh, lại quay sang hôn anh cái, “Lăng Mật và Kiều Phỉ Bạch ra ngoài rồi.”“Anh có thấy.” Tần Bách Duật thờ ơ đáp lại.Nghiên Thời Thất xoay người đổi lại tư thế, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Em cảm thấy hai người bọn họ có mờ ám.”Anh cúi nhìn vẻ mặt giảo hoạt của cô, mắt chớp nhẹ, tràn đầy dung túng, “Em muốn làm gì nào?”Nghiên Thời Thất chớp chớp đôi mắt sáng trong như nước, “Em không muốn làm gì hết, chỉ thấy bọn họ giống như có xích mích. Anh nói xem có phải ngao cò tranh nhau không?”Anh vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán cô, lấy cái bánh kem trên bàn đưa cô, môi mỏng khẽ nhếch lên cười, “Em muốn làm ngư ông à?”Nghiên Thời Thất thong thả cắn miếng bánh, mắt liếc anh, vẻ mặt thản nhiên, “Cũng có thể.”Hai người đó và cô dính líu nhau như cuộn tơ rối.Hoặc có thể nói họ sẽ dùng trăm phương nghìn kế muốn gài bẫy cô.Tối nay, vất vả lắm cô mới thấy được một chút manh mối chó cắn chó. Nhưng cô lười phải dây vào, chỉ xem trò vui vẫn được chứ!Nghiên Thời Thất đang hứng khởi thì Lăng Mật và Kiều Phỉ Bạch đã quay lại.Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà vẻ mặt hai người đã thay đổi một cách tinh tế.Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều rõ ràng nhất chính là nụ cười mang vẻ đắc ý không thể kiềm chế được trên gương mặt của Kiều Phỉ Bạch.Lăng Mật thì ngược lại, vẻ mặt nặng nề, đi thẳng vào một chỗ trống trong phòng, vừa ngồi xuống đã bưng rượu lên nốc cạn.Kiều Phỉ Bạch đã làm gì khiến Lăng Mật tức giận đến vậy nhưng vẫn phải câm mồm nhịn xuống?Mà Lăng Mật ngậm đắng nuốt cay cái gì mà lại có thể khiến Kiểu Phỉ Bạch đắc ý như vậy trong khoảng thời gian ngắn? WebTru yenOn linez . comLà uy hiếp? Hay là vụ lợi?

Các bạn đang đọc truyện

Người dấu yêu – Chương 608

miễn phí tại

Vietwriter.vn

. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên

Facebook

nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Chương 608HAI BỌN HỌ CÓ MỜ ÁM!

Trong phòng bao, Mặc Lương Vũ vẫn vui thích di chuyển khắp nơi.

Cậu ta rất vui vẻ, vì thế không chú ý tới không khí giương cung bạt kiếm giữa Lăng Mật và Kiều Phỉ Bạch, nhưng Nghiên Thời Thất lại nhận ra hết thảy. Cô đã sớm thấy thái độ càn rỡ và mạnh mẽ thái quá của Kiều Phỉ Bạch đối với Lăng Mật. Việc này không phù hợp với quan hệ của bọn họ trong ấn tượng.

Lúc ở trấn Phổ Lan, rõ ràng Lăng Mật nói gì Kiều Phỉ Bạch nghe nấy.

Nhưng hôm nay, bọn họ ngồi trong góc, nhìn thì như nắm tay chuyện trò, nhưng ngôn ngữ tay chân căng thẳng của Lăng Mật lại bán đứng nỗi lòng của cô ta.

Nghiên Thời Thất thầm nghĩ, cái năng lực này là phải cảm ơn kinh nghiệm quay phim của mình.

Nếu không nhờ vậy, cô cũng sẽ không để ý tới trạng thái nét mặt và tay chân của bọn họ hoàn toàn khác nhau.

Nghiên Thời Thất giả vờ uống nước, đôi mắt thì xuyên qua thành ly cẩn thận quan sát toàn bộ quá trình xảy ra trong góc đối diện.

Chỉ chốc lát, nước trái cây đã cạn, đó cũng là lúc cô thấy Kiều Phỉ Bạch và Lăng Mật đồng loạt đứng lên.

Từ trước tới nay Mặc Lương Vũ luôn là người để ý tới nhất cử nhất động của Lăng Mật.

Cậu ta bước tới thì thầm gì đó với cô ta. Lăng Mật cười cười, hình như còn nói thêm hai câu trấn an, sau đó kéo Kiều Phỉ Bạch ra khỏi phòng.

Bọn họ rời đi cùng nhau làm Nghiên Thời Thất thấy có gì đó kì lạ.

Cô nhìn qua Ưng Phi Phi và Doãn An Táp bên cạnh, thấy bọn họ đang chụm đầu xì xào, nói tới đoạn vui vẻ còn nhao nhao cười trộm.

Cô thở dài, đặt ly xuống, mắt lấp lánh, lặng lẽ nhích lại gần Tần Bách Duật.

Nghiên Thời Thất vừa nhích tới cạnh anh, thì thắt lưng đã bị cánh tay to lớn vòng qua, chỉ dùng chút lực đã kéo cô vào lòng, bên tai vừa lúc vang lên một giọng nói nồng đậm từ tính, “Chịu tới rồi?”

“Em chỉ ngồi với mấy cậu ấy một lúc thôi, nếu không họ ngại ngùng ấy mà!” Cô bị anh ôm gọn, cười tủm tỉm dỗ anh, lại quay sang hôn anh cái, “Lăng Mật và Kiều Phỉ Bạch ra ngoài rồi.”

“Anh có thấy.” Tần Bách Duật thờ ơ đáp lại.

Nghiên Thời Thất xoay người đổi lại tư thế, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Em cảm thấy hai người bọn họ có mờ ám.”

Anh cúi nhìn vẻ mặt giảo hoạt của cô, mắt chớp nhẹ, tràn đầy dung túng, “Em muốn làm gì nào?”

Nghiên Thời Thất chớp chớp đôi mắt sáng trong như nước, “Em không muốn làm gì hết, chỉ thấy bọn họ giống như có xích mích. Anh nói xem có phải ngao cò tranh nhau không?”

Anh vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán cô, lấy cái bánh kem trên bàn đưa cô, môi mỏng khẽ nhếch lên cười, “Em muốn làm ngư ông à?”

Nghiên Thời Thất thong thả cắn miếng bánh, mắt liếc anh, vẻ mặt thản nhiên, “Cũng có thể.”

Hai người đó và cô dính líu nhau như cuộn tơ rối.

Hoặc có thể nói họ sẽ dùng trăm phương nghìn kế muốn gài bẫy cô.

Tối nay, vất vả lắm cô mới thấy được một chút manh mối chó cắn chó. Nhưng cô lười phải dây vào, chỉ xem trò vui vẫn được chứ!

Nghiên Thời Thất đang hứng khởi thì Lăng Mật và Kiều Phỉ Bạch đã quay lại.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà vẻ mặt hai người đã thay đổi một cách tinh tế.

Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều rõ ràng nhất chính là nụ cười mang vẻ đắc ý không thể kiềm chế được trên gương mặt của Kiều Phỉ Bạch.

Lăng Mật thì ngược lại, vẻ mặt nặng nề, đi thẳng vào một chỗ trống trong phòng, vừa ngồi xuống đã bưng rượu lên nốc cạn.

Kiều Phỉ Bạch đã làm gì khiến Lăng Mật tức giận đến vậy nhưng vẫn phải câm mồm nhịn xuống?

Mà Lăng Mật ngậm đắng nuốt cay cái gì mà lại có thể khiến Kiểu Phỉ Bạch đắc ý như vậy trong khoảng thời gian ngắn? WebTru yenOn linez . com

Là uy hiếp? Hay là vụ lợi?

Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 608miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************​​Chương 608HAI BỌN HỌ CÓ MỜ ÁM!Trong phòng bao, Mặc Lương Vũ vẫn vui thích di chuyển khắp nơi.Cậu ta rất vui vẻ, vì thế không chú ý tới không khí giương cung bạt kiếm giữa Lăng Mật và Kiều Phỉ Bạch, nhưng Nghiên Thời Thất lại nhận ra hết thảy. Cô đã sớm thấy thái độ càn rỡ và mạnh mẽ thái quá của Kiều Phỉ Bạch đối với Lăng Mật. Việc này không phù hợp với quan hệ của bọn họ trong ấn tượng.Lúc ở trấn Phổ Lan, rõ ràng Lăng Mật nói gì Kiều Phỉ Bạch nghe nấy.Nhưng hôm nay, bọn họ ngồi trong góc, nhìn thì như nắm tay chuyện trò, nhưng ngôn ngữ tay chân căng thẳng của Lăng Mật lại bán đứng nỗi lòng của cô ta.Nghiên Thời Thất thầm nghĩ, cái năng lực này là phải cảm ơn kinh nghiệm quay phim của mình.Nếu không nhờ vậy, cô cũng sẽ không để ý tới trạng thái nét mặt và tay chân của bọn họ hoàn toàn khác nhau.Nghiên Thời Thất giả vờ uống nước, đôi mắt thì xuyên qua thành ly cẩn thận quan sát toàn bộ quá trình xảy ra trong góc đối diện.Chỉ chốc lát, nước trái cây đã cạn, đó cũng là lúc cô thấy Kiều Phỉ Bạch và Lăng Mật đồng loạt đứng lên.Từ trước tới nay Mặc Lương Vũ luôn là người để ý tới nhất cử nhất động của Lăng Mật.Cậu ta bước tới thì thầm gì đó với cô ta. Lăng Mật cười cười, hình như còn nói thêm hai câu trấn an, sau đó kéo Kiều Phỉ Bạch ra khỏi phòng.Bọn họ rời đi cùng nhau làm Nghiên Thời Thất thấy có gì đó kì lạ.Cô nhìn qua Ưng Phi Phi và Doãn An Táp bên cạnh, thấy bọn họ đang chụm đầu xì xào, nói tới đoạn vui vẻ còn nhao nhao cười trộm.Cô thở dài, đặt ly xuống, mắt lấp lánh, lặng lẽ nhích lại gần Tần Bách Duật.Nghiên Thời Thất vừa nhích tới cạnh anh, thì thắt lưng đã bị cánh tay to lớn vòng qua, chỉ dùng chút lực đã kéo cô vào lòng, bên tai vừa lúc vang lên một giọng nói nồng đậm từ tính, “Chịu tới rồi?”“Em chỉ ngồi với mấy cậu ấy một lúc thôi, nếu không họ ngại ngùng ấy mà!” Cô bị anh ôm gọn, cười tủm tỉm dỗ anh, lại quay sang hôn anh cái, “Lăng Mật và Kiều Phỉ Bạch ra ngoài rồi.”“Anh có thấy.” Tần Bách Duật thờ ơ đáp lại.Nghiên Thời Thất xoay người đổi lại tư thế, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Em cảm thấy hai người bọn họ có mờ ám.”Anh cúi nhìn vẻ mặt giảo hoạt của cô, mắt chớp nhẹ, tràn đầy dung túng, “Em muốn làm gì nào?”Nghiên Thời Thất chớp chớp đôi mắt sáng trong như nước, “Em không muốn làm gì hết, chỉ thấy bọn họ giống như có xích mích. Anh nói xem có phải ngao cò tranh nhau không?”Anh vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán cô, lấy cái bánh kem trên bàn đưa cô, môi mỏng khẽ nhếch lên cười, “Em muốn làm ngư ông à?”Nghiên Thời Thất thong thả cắn miếng bánh, mắt liếc anh, vẻ mặt thản nhiên, “Cũng có thể.”Hai người đó và cô dính líu nhau như cuộn tơ rối.Hoặc có thể nói họ sẽ dùng trăm phương nghìn kế muốn gài bẫy cô.Tối nay, vất vả lắm cô mới thấy được một chút manh mối chó cắn chó. Nhưng cô lười phải dây vào, chỉ xem trò vui vẫn được chứ!Nghiên Thời Thất đang hứng khởi thì Lăng Mật và Kiều Phỉ Bạch đã quay lại.Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà vẻ mặt hai người đã thay đổi một cách tinh tế.Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều rõ ràng nhất chính là nụ cười mang vẻ đắc ý không thể kiềm chế được trên gương mặt của Kiều Phỉ Bạch.Lăng Mật thì ngược lại, vẻ mặt nặng nề, đi thẳng vào một chỗ trống trong phòng, vừa ngồi xuống đã bưng rượu lên nốc cạn.Kiều Phỉ Bạch đã làm gì khiến Lăng Mật tức giận đến vậy nhưng vẫn phải câm mồm nhịn xuống?Mà Lăng Mật ngậm đắng nuốt cay cái gì mà lại có thể khiến Kiểu Phỉ Bạch đắc ý như vậy trong khoảng thời gian ngắn? WebTru yenOn linez . comLà uy hiếp? Hay là vụ lợi?

Chương 608