Nghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một…
Chương 660
Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 660miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************Chương 660CHÚ TƯ, CHÚNG TA LÀ ANH EM ĐÚNG KHÔNG?Trong khi Nghiên Thời Thất đang cảm thán, cảm xúc đang ngổn ngang trong lòng, thì Tần Bách Duật đã rót trà vừa pha vào chén trà màu xanh ngọc.Anh vén tay áo vươn ngang bàn trà, đặt chén trước mặt Nghiên Thời Thất, nhỏ giọng nói: “Nếu cô ta biết trước, có lẽ đã ra tay trước rồi.”Lời này nghe ra thật châm chọc làm sao.Nghiên Thời Thất không nén được nụ cười, trượt khỏi xô pha, ngồi lên tấm thảm trải sàn Ba Tư.Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cô cầm chén trà đưa lên mũi ngửi, ngẩng đầu nhướng mày, nét mặt rất đáng yêu: “Vẫn là trà anh Tư pha thơm hơn.”Tần Bách Duật liếc nhìn cô, không hề bỏ qua lời nói lấy lòng của cô, nâng chén định nhấp một ngụm thì chuông cửa vang lên.Hai người đồng thời đưa mắt nhìn nhau, Nghiên Thời Thất sửa váy ngủ đứng dậy, “Chắc là Tranh Tranh đến!”Ngày mai hai chị em họ sẽ về Đế Kinh, trước khi xuất phát đương nhiên muốn gặp mặt chào hỏi.Nghiên Thời Thất vừa nghĩ vừa đi tới sảnh ra vào mở cửa ra, gió lạnh theo cánh cửa ập vào, người đứng trước cửa là Kiều Mục.“Anh hai Kiều?” Nghiên Thời Thất vội vàng tránh người mời anh ta vào, trước khi đóng cửa còn thò đầu ra ngó dáo dác, thì ra anh ấy tới một mình.Tim không đau nữa sao?Tự lái xe được luôn à?Nghiên Thời Thất nghi ngờ liếc nét mặt lạnh tanh của Kiều Mục, nín nhịn tâm tình muốn chọc ghẹo, dẫn anh ta vào phòng khách.Cô có thể nhìn ra, tối nay tâm trạng Kiều Mục rất tệ.Khuôn mặt đẹp trai của anh ta không giấu được vẻ u ám, còn đen tối hơn cả bóng đêm bên ngoài.Kiều Mục vừa vào đến phòng khách liền vén vạt áo lên, ngồi “phịch” xuống đối diện Tần Bách Duật.Anh ta cụp mắt, thấy chén trà trên bàn liền cầm lên uống một ngụm, sau đó bị bỏng hít sâu một tiếng.Nghiên Thời Thất: “…”“Mẹ, sao trà nóng thế hả?” Rõ ràng là tâm trạng anh hai Kiều không tốt, tức giận đặt chén trà bằng sứ lên bàn, nhíu mày chửi thề một câu. Nguồn : ngontinh hay.comĐây là… đến gây sự đấy hả!Nghiên Thời Thất không lên tiếng, yên tĩnh ngồi cạnh anh Tư nhà mình, chờ anh lên tiếng trị người.Không ngoài dự đoán, Tần Bách Duật lườm Kiều Mục, cầm một chén khác lên châm trà cho Nghiên Thời Thất.Thong thả làm xong anh mới chậm rãi nói, “Muốn uống trà lạnh thì tự đi mà mua!”Kiều Mục câm nín, cặp môi mỏng mấp máy mấy cái nhưng lại nghe không rõ anh ta nói gì.Nghiên Thời Thất ngồi cách anh ta không xa, loáng thoáng nghe như anh mắng một câu: Thiên Lôi cho sét đánh chú Tư đi!Chuyện gì lại khiến anh hai Kiều giận dữ vậy chứ? Không sợ vết thương lại nứt ra à?Phòng khách chìm vào yên lặng.Không lâu sau, Tần Bách Duật nhấp một ngụm trà, nhìn Kiều Mục viết trên mặt bốn chữ “Ông đây mất hứng” ngồi đối diện, ánh mắt phẳng lặng, “Muộn thế này rồi còn đến đây, có việc gì à?”Nghe vậy, Kiều Mục không vui chút nào, hừ lạnh một tiếng, “Không có việc thì không được đến đây à?”“Ừ, quấy rầy thế giới hai người chúng tôi!” Giọng Tần Bách Duật rất bình thản.Kiều Mục giận tới muốn cười.Anh ta nhấc chân đạp mép bàn một cái, hất cằm chất vấn: “Chú Tư, tôi hỏi cậu, chúng ta có phải anh em không?!”Tần Bách Duật đặt chén trà bằng sứ lên bàn, nhướng mày nhìn anh ta, “Anh cảm thấy thế nào?”“Tôi đang hỏi cậu cơ mà!” Kiều Mục gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, “Cậu nói thật với tôi đi, cậu có coi tôi là anh em không hả?!”Câu hỏi của Kiều Mục khiến nét mặt Nghiên Thời Thất khẽ biến sắc.Cô lo lắng nhìn anh Tư, lại liếc trộm Kiều Mục, chẳng lẽ anh ấy biết chuyện về Kiều Phỉ Bạch nên đến hỏi tội?
Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 660miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************Chương 660CHÚ TƯ, CHÚNG TA LÀ ANH EM ĐÚNG KHÔNG?Trong khi Nghiên Thời Thất đang cảm thán, cảm xúc đang ngổn ngang trong lòng, thì Tần Bách Duật đã rót trà vừa pha vào chén trà màu xanh ngọc.Anh vén tay áo vươn ngang bàn trà, đặt chén trước mặt Nghiên Thời Thất, nhỏ giọng nói: “Nếu cô ta biết trước, có lẽ đã ra tay trước rồi.”Lời này nghe ra thật châm chọc làm sao.Nghiên Thời Thất không nén được nụ cười, trượt khỏi xô pha, ngồi lên tấm thảm trải sàn Ba Tư.Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cô cầm chén trà đưa lên mũi ngửi, ngẩng đầu nhướng mày, nét mặt rất đáng yêu: “Vẫn là trà anh Tư pha thơm hơn.”Tần Bách Duật liếc nhìn cô, không hề bỏ qua lời nói lấy lòng của cô, nâng chén định nhấp một ngụm thì chuông cửa vang lên.Hai người đồng thời đưa mắt nhìn nhau, Nghiên Thời Thất sửa váy ngủ đứng dậy, “Chắc là Tranh Tranh đến!”Ngày mai hai chị em họ sẽ về Đế Kinh, trước khi xuất phát đương nhiên muốn gặp mặt chào hỏi.Nghiên Thời Thất vừa nghĩ vừa đi tới sảnh ra vào mở cửa ra, gió lạnh theo cánh cửa ập vào, người đứng trước cửa là Kiều Mục.“Anh hai Kiều?” Nghiên Thời Thất vội vàng tránh người mời anh ta vào, trước khi đóng cửa còn thò đầu ra ngó dáo dác, thì ra anh ấy tới một mình.Tim không đau nữa sao?Tự lái xe được luôn à?Nghiên Thời Thất nghi ngờ liếc nét mặt lạnh tanh của Kiều Mục, nín nhịn tâm tình muốn chọc ghẹo, dẫn anh ta vào phòng khách.Cô có thể nhìn ra, tối nay tâm trạng Kiều Mục rất tệ.Khuôn mặt đẹp trai của anh ta không giấu được vẻ u ám, còn đen tối hơn cả bóng đêm bên ngoài.Kiều Mục vừa vào đến phòng khách liền vén vạt áo lên, ngồi “phịch” xuống đối diện Tần Bách Duật.Anh ta cụp mắt, thấy chén trà trên bàn liền cầm lên uống một ngụm, sau đó bị bỏng hít sâu một tiếng.Nghiên Thời Thất: “…”“Mẹ, sao trà nóng thế hả?” Rõ ràng là tâm trạng anh hai Kiều không tốt, tức giận đặt chén trà bằng sứ lên bàn, nhíu mày chửi thề một câu. Nguồn : ngontinh hay.comĐây là… đến gây sự đấy hả!Nghiên Thời Thất không lên tiếng, yên tĩnh ngồi cạnh anh Tư nhà mình, chờ anh lên tiếng trị người.Không ngoài dự đoán, Tần Bách Duật lườm Kiều Mục, cầm một chén khác lên châm trà cho Nghiên Thời Thất.Thong thả làm xong anh mới chậm rãi nói, “Muốn uống trà lạnh thì tự đi mà mua!”Kiều Mục câm nín, cặp môi mỏng mấp máy mấy cái nhưng lại nghe không rõ anh ta nói gì.Nghiên Thời Thất ngồi cách anh ta không xa, loáng thoáng nghe như anh mắng một câu: Thiên Lôi cho sét đánh chú Tư đi!Chuyện gì lại khiến anh hai Kiều giận dữ vậy chứ? Không sợ vết thương lại nứt ra à?Phòng khách chìm vào yên lặng.Không lâu sau, Tần Bách Duật nhấp một ngụm trà, nhìn Kiều Mục viết trên mặt bốn chữ “Ông đây mất hứng” ngồi đối diện, ánh mắt phẳng lặng, “Muộn thế này rồi còn đến đây, có việc gì à?”Nghe vậy, Kiều Mục không vui chút nào, hừ lạnh một tiếng, “Không có việc thì không được đến đây à?”“Ừ, quấy rầy thế giới hai người chúng tôi!” Giọng Tần Bách Duật rất bình thản.Kiều Mục giận tới muốn cười.Anh ta nhấc chân đạp mép bàn một cái, hất cằm chất vấn: “Chú Tư, tôi hỏi cậu, chúng ta có phải anh em không?!”Tần Bách Duật đặt chén trà bằng sứ lên bàn, nhướng mày nhìn anh ta, “Anh cảm thấy thế nào?”“Tôi đang hỏi cậu cơ mà!” Kiều Mục gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, “Cậu nói thật với tôi đi, cậu có coi tôi là anh em không hả?!”Câu hỏi của Kiều Mục khiến nét mặt Nghiên Thời Thất khẽ biến sắc.Cô lo lắng nhìn anh Tư, lại liếc trộm Kiều Mục, chẳng lẽ anh ấy biết chuyện về Kiều Phỉ Bạch nên đến hỏi tội?
Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 660miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************Chương 660CHÚ TƯ, CHÚNG TA LÀ ANH EM ĐÚNG KHÔNG?Trong khi Nghiên Thời Thất đang cảm thán, cảm xúc đang ngổn ngang trong lòng, thì Tần Bách Duật đã rót trà vừa pha vào chén trà màu xanh ngọc.Anh vén tay áo vươn ngang bàn trà, đặt chén trước mặt Nghiên Thời Thất, nhỏ giọng nói: “Nếu cô ta biết trước, có lẽ đã ra tay trước rồi.”Lời này nghe ra thật châm chọc làm sao.Nghiên Thời Thất không nén được nụ cười, trượt khỏi xô pha, ngồi lên tấm thảm trải sàn Ba Tư.Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cô cầm chén trà đưa lên mũi ngửi, ngẩng đầu nhướng mày, nét mặt rất đáng yêu: “Vẫn là trà anh Tư pha thơm hơn.”Tần Bách Duật liếc nhìn cô, không hề bỏ qua lời nói lấy lòng của cô, nâng chén định nhấp một ngụm thì chuông cửa vang lên.Hai người đồng thời đưa mắt nhìn nhau, Nghiên Thời Thất sửa váy ngủ đứng dậy, “Chắc là Tranh Tranh đến!”Ngày mai hai chị em họ sẽ về Đế Kinh, trước khi xuất phát đương nhiên muốn gặp mặt chào hỏi.Nghiên Thời Thất vừa nghĩ vừa đi tới sảnh ra vào mở cửa ra, gió lạnh theo cánh cửa ập vào, người đứng trước cửa là Kiều Mục.“Anh hai Kiều?” Nghiên Thời Thất vội vàng tránh người mời anh ta vào, trước khi đóng cửa còn thò đầu ra ngó dáo dác, thì ra anh ấy tới một mình.Tim không đau nữa sao?Tự lái xe được luôn à?Nghiên Thời Thất nghi ngờ liếc nét mặt lạnh tanh của Kiều Mục, nín nhịn tâm tình muốn chọc ghẹo, dẫn anh ta vào phòng khách.Cô có thể nhìn ra, tối nay tâm trạng Kiều Mục rất tệ.Khuôn mặt đẹp trai của anh ta không giấu được vẻ u ám, còn đen tối hơn cả bóng đêm bên ngoài.Kiều Mục vừa vào đến phòng khách liền vén vạt áo lên, ngồi “phịch” xuống đối diện Tần Bách Duật.Anh ta cụp mắt, thấy chén trà trên bàn liền cầm lên uống một ngụm, sau đó bị bỏng hít sâu một tiếng.Nghiên Thời Thất: “…”“Mẹ, sao trà nóng thế hả?” Rõ ràng là tâm trạng anh hai Kiều không tốt, tức giận đặt chén trà bằng sứ lên bàn, nhíu mày chửi thề một câu. Nguồn : ngontinh hay.comĐây là… đến gây sự đấy hả!Nghiên Thời Thất không lên tiếng, yên tĩnh ngồi cạnh anh Tư nhà mình, chờ anh lên tiếng trị người.Không ngoài dự đoán, Tần Bách Duật lườm Kiều Mục, cầm một chén khác lên châm trà cho Nghiên Thời Thất.Thong thả làm xong anh mới chậm rãi nói, “Muốn uống trà lạnh thì tự đi mà mua!”Kiều Mục câm nín, cặp môi mỏng mấp máy mấy cái nhưng lại nghe không rõ anh ta nói gì.Nghiên Thời Thất ngồi cách anh ta không xa, loáng thoáng nghe như anh mắng một câu: Thiên Lôi cho sét đánh chú Tư đi!Chuyện gì lại khiến anh hai Kiều giận dữ vậy chứ? Không sợ vết thương lại nứt ra à?Phòng khách chìm vào yên lặng.Không lâu sau, Tần Bách Duật nhấp một ngụm trà, nhìn Kiều Mục viết trên mặt bốn chữ “Ông đây mất hứng” ngồi đối diện, ánh mắt phẳng lặng, “Muộn thế này rồi còn đến đây, có việc gì à?”Nghe vậy, Kiều Mục không vui chút nào, hừ lạnh một tiếng, “Không có việc thì không được đến đây à?”“Ừ, quấy rầy thế giới hai người chúng tôi!” Giọng Tần Bách Duật rất bình thản.Kiều Mục giận tới muốn cười.Anh ta nhấc chân đạp mép bàn một cái, hất cằm chất vấn: “Chú Tư, tôi hỏi cậu, chúng ta có phải anh em không?!”Tần Bách Duật đặt chén trà bằng sứ lên bàn, nhướng mày nhìn anh ta, “Anh cảm thấy thế nào?”“Tôi đang hỏi cậu cơ mà!” Kiều Mục gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, “Cậu nói thật với tôi đi, cậu có coi tôi là anh em không hả?!”Câu hỏi của Kiều Mục khiến nét mặt Nghiên Thời Thất khẽ biến sắc.Cô lo lắng nhìn anh Tư, lại liếc trộm Kiều Mục, chẳng lẽ anh ấy biết chuyện về Kiều Phỉ Bạch nên đến hỏi tội?