Nghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một…
Chương 691
Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 691miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************Chương 691MẸ CẢ NGHĨ RỒI, BỌN CON KHÔNG TRÁCH MẸ ĐÂU!“Thế à?” Tất nhiên là Dung Uẩn biết mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Ôn vào ngày hôm ấy. Bây giờ tất cả mọi người trong gia tộc Đoan Mộc đều đang ở đây, bà ta cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ hiền hòa nói với hai chị em: “Hai đứa qua bên kia đi, bà già này không làm phiền mấy mẹ con trò chuyện thân thiết nữa.”Lời này chói tai vô cùng!Lúc đứng dậy, Ôn Tranh liếc nhìn Dung Uẩn, đáy mắt lạnh như băng. Sau đó, cô nhếch môi, kéo Nghiên Thời Thất đi về phía Đoan Mộc Lam Nhã.***Trong phòng khách, đèn đóm sáng rực.Ba người lần lượt ngồi xuống ghế xô pha trong sảnh. Trong một lúc, không ai mở lời.Đoan Mộc Lam Nhã có vài phần gò bó ngồi đối diện hai chị em. Bà cuộn đầu ngón tay lại, nhìn lướt qua bóng đêm bên ngoài cửa sổ, uốn lưỡi suy đi tính lại rồi mới hỏi một câu vô thưởng vô phạt, “Hai đứa ở đây đã quen chưa?”Nghiên Thời Thất ngước mắt nhìn về phía bà. Nhiều ngày không gặp, đường nét khuôn mặt của bà Ôn dường như nhuốm thêm màu sương gió. Dù rằng thần thái vẫn tao nhã, nhưng trong mắt lại có quá nhiều cảm xúc, cả người đều lộ vẻ mệt mỏi nặng nề.Cô mím môi, còn chưa kịp đáp lại, thì Ôn Tranh đã cao giọng phủ đầu, “Rất quen, ở nhà ông ngoại mình, có cái gì mà không quen!”Ôn Tranh trả lời thẳng tuột, thả ánh mắt bình thản trên người Đoan Mộc Lam Nhã, bình tĩnh không một tia gợn sóng.Rõ ràng bọn họ là mẹ con, nhưng vì thiên vị và tổn thương nên mới dẫn tới tình trạng xa lạ như hiện giờ.Ôn Tranh cảm thấy rất ổn. Là do chính bản thân cô không ưu tú, chẳng thể trách ba mẹ không yêu không thương.Chỉ là khi cô bị thương nặng trở về, đã không nhận được một câu yêu thương săn sóc, ngược lại, ba mẹ ruột của cô, trước đủ việc xấu xa tàn độc của Ôn Tri Diên mà vẫn tỏ ra nhớ thương da diết, khiến cô hoàn toàn tin rằng bản thân mình là bẩm sinh đã không được yêu thích.Hoặc có lẽ, sự lạnh nhạt của Ôn Tranh xen lẫn quá nhiều chuyện xưa cứ dần tích tụ lại từng chút một, rồi trở thành một cây gai khó có thể nhổ bỏ trong tim cô.Còn đối với Nghiên Thời Thất mà nói, Đoan Mộc Lam Nhã cùng lắm cũng chỉ là một thân phận, một cái tên, hay một người xa lạ có cùng dòng máu đang chảy trong người cô.Giờ phút này, tâm trạng của hai chị em khác nhau, nhưng thái độ của hai cô đối với Đoan Mộc Lam Nhã lại gần như nhau.Đoan Mộc Lam Nhã nghe Ôn Tranh trả lời, thì hơi thở khựng lại trong chốc lát.Bà đỏ mắt lên, run giọng thì thào: “Tranh Tranh, Tiểu Thất, có phải là các con vẫn còn trách mẹ hay không? Trước đây…”Lời nói đến bên môi, lại khó có thể thốt ra.Đoan Mộc Lam Nhã sống lâu thế này rồi, lại chưa lúc nào cảm thấy chỉ bày tỏ tâm sự thôi mà cũng khó khăn như vậy.Bà quay mặt đi, lấy ngón tay cái lau lau khóe mắt, còn chưa kịp ổn định lại cảm xúc thì đã nghe Ôn Tranh nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, bọn con không trách mẹ đâu.”Nghe thấy vậy, trong mắt Đoan Mộc Lam Nhã lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, “Tranh Tranh, con nói thật sao?”Nhìn dáng vẻ xúc động của bà, Ôn Tranh nhếch môi thoáng nở nụ cười nhạt, “Nếu bọn con trách mẹ mà có tác dụng, thì có lẽ đã không có tình cảnh ở nhà họ Ôn hôm đó rồi.”Trong mắt Đoan Mộc Lam Nhã chỉ còn lại nét thẫn thờ choáng váng! Vietwriter.vnÔn Tranh nhìn bà, nắm tay Nghiên Thời Thất đặt vào lòng bàn tay mình khẽ vuốt ve, rồi thở dài, nói: “Mẹ, thật ra mẹ không cần phải như vậy đâu. Chuyện ba mẹ yêu thương Ôn Tri Diên không có gì sai trái. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhà ai cũng có một đứa con được thiên vị hơn. Nếu nói không trách cứ thì cũng không hẳn, chẳng qua con chỉ cảm thấy, nếu sớm biết ba mẹ đau lòng khó dứt bỏ Ôn Tri Diên như vậy thì con thà tiếp tục giả chết, giữ nguyên mọi thứ như lúc trước cho xong. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, cho dù xem như Ôn Tri Diên thật sự hại chết con, thì đối với ba mẹ mà nói, cũng chỉ là mất đi một đứa con không được yêu thương mà thôi, chẳng có gì quan trọng cả.”
Các bạn đang đọc truyện
Người dấu yêu – Chương 691
miễn phí tại
Vietwriter.vn
. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên
nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 691MẸ CẢ NGHĨ RỒI, BỌN CON KHÔNG TRÁCH MẸ ĐÂU!
“Thế à?” Tất nhiên là Dung Uẩn biết mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Ôn vào ngày hôm ấy. Bây giờ tất cả mọi người trong gia tộc Đoan Mộc đều đang ở đây, bà ta cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ hiền hòa nói với hai chị em: “Hai đứa qua bên kia đi, bà già này không làm phiền mấy mẹ con trò chuyện thân thiết nữa.”
Lời này chói tai vô cùng!
Lúc đứng dậy, Ôn Tranh liếc nhìn Dung Uẩn, đáy mắt lạnh như băng. Sau đó, cô nhếch môi, kéo Nghiên Thời Thất đi về phía Đoan Mộc Lam Nhã.
***
Trong phòng khách, đèn đóm sáng rực.
Ba người lần lượt ngồi xuống ghế xô pha trong sảnh. Trong một lúc, không ai mở lời.
Đoan Mộc Lam Nhã có vài phần gò bó ngồi đối diện hai chị em. Bà cuộn đầu ngón tay lại, nhìn lướt qua bóng đêm bên ngoài cửa sổ, uốn lưỡi suy đi tính lại rồi mới hỏi một câu vô thưởng vô phạt, “Hai đứa ở đây đã quen chưa?”
Nghiên Thời Thất ngước mắt nhìn về phía bà. Nhiều ngày không gặp, đường nét khuôn mặt của bà Ôn dường như nhuốm thêm màu sương gió. Dù rằng thần thái vẫn tao nhã, nhưng trong mắt lại có quá nhiều cảm xúc, cả người đều lộ vẻ mệt mỏi nặng nề.
Cô mím môi, còn chưa kịp đáp lại, thì Ôn Tranh đã cao giọng phủ đầu, “Rất quen, ở nhà ông ngoại mình, có cái gì mà không quen!”
Ôn Tranh trả lời thẳng tuột, thả ánh mắt bình thản trên người Đoan Mộc Lam Nhã, bình tĩnh không một tia gợn sóng.
Rõ ràng bọn họ là mẹ con, nhưng vì thiên vị và tổn thương nên mới dẫn tới tình trạng xa lạ như hiện giờ.
Ôn Tranh cảm thấy rất ổn. Là do chính bản thân cô không ưu tú, chẳng thể trách ba mẹ không yêu không thương.
Chỉ là khi cô bị thương nặng trở về, đã không nhận được một câu yêu thương săn sóc, ngược lại, ba mẹ ruột của cô, trước đủ việc xấu xa tàn độc của Ôn Tri Diên mà vẫn tỏ ra nhớ thương da diết, khiến cô hoàn toàn tin rằng bản thân mình là bẩm sinh đã không được yêu thích.
Hoặc có lẽ, sự lạnh nhạt của Ôn Tranh xen lẫn quá nhiều chuyện xưa cứ dần tích tụ lại từng chút một, rồi trở thành một cây gai khó có thể nhổ bỏ trong tim cô.
Còn đối với Nghiên Thời Thất mà nói, Đoan Mộc Lam Nhã cùng lắm cũng chỉ là một thân phận, một cái tên, hay một người xa lạ có cùng dòng máu đang chảy trong người cô.
Giờ phút này, tâm trạng của hai chị em khác nhau, nhưng thái độ của hai cô đối với Đoan Mộc Lam Nhã lại gần như nhau.
Đoan Mộc Lam Nhã nghe Ôn Tranh trả lời, thì hơi thở khựng lại trong chốc lát.
Bà đỏ mắt lên, run giọng thì thào: “Tranh Tranh, Tiểu Thất, có phải là các con vẫn còn trách mẹ hay không? Trước đây…”
Lời nói đến bên môi, lại khó có thể thốt ra.
Đoan Mộc Lam Nhã sống lâu thế này rồi, lại chưa lúc nào cảm thấy chỉ bày tỏ tâm sự thôi mà cũng khó khăn như vậy.
Bà quay mặt đi, lấy ngón tay cái lau lau khóe mắt, còn chưa kịp ổn định lại cảm xúc thì đã nghe Ôn Tranh nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, bọn con không trách mẹ đâu.”
Nghe thấy vậy, trong mắt Đoan Mộc Lam Nhã lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, “Tranh Tranh, con nói thật sao?”
Nhìn dáng vẻ xúc động của bà, Ôn Tranh nhếch môi thoáng nở nụ cười nhạt, “Nếu bọn con trách mẹ mà có tác dụng, thì có lẽ đã không có tình cảnh ở nhà họ Ôn hôm đó rồi.”
Trong mắt Đoan Mộc Lam Nhã chỉ còn lại nét thẫn thờ choáng váng! Vietwriter.vn
Ôn Tranh nhìn bà, nắm tay Nghiên Thời Thất đặt vào lòng bàn tay mình khẽ vuốt ve, rồi thở dài, nói: “Mẹ, thật ra mẹ không cần phải như vậy đâu. Chuyện ba mẹ yêu thương Ôn Tri Diên không có gì sai trái. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhà ai cũng có một đứa con được thiên vị hơn. Nếu nói không trách cứ thì cũng không hẳn, chẳng qua con chỉ cảm thấy, nếu sớm biết ba mẹ đau lòng khó dứt bỏ Ôn Tri Diên như vậy thì con thà tiếp tục giả chết, giữ nguyên mọi thứ như lúc trước cho xong. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, cho dù xem như Ôn Tri Diên thật sự hại chết con, thì đối với ba mẹ mà nói, cũng chỉ là mất đi một đứa con không được yêu thương mà thôi, chẳng có gì quan trọng cả.”
Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 691miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************Chương 691MẸ CẢ NGHĨ RỒI, BỌN CON KHÔNG TRÁCH MẸ ĐÂU!“Thế à?” Tất nhiên là Dung Uẩn biết mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Ôn vào ngày hôm ấy. Bây giờ tất cả mọi người trong gia tộc Đoan Mộc đều đang ở đây, bà ta cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ hiền hòa nói với hai chị em: “Hai đứa qua bên kia đi, bà già này không làm phiền mấy mẹ con trò chuyện thân thiết nữa.”Lời này chói tai vô cùng!Lúc đứng dậy, Ôn Tranh liếc nhìn Dung Uẩn, đáy mắt lạnh như băng. Sau đó, cô nhếch môi, kéo Nghiên Thời Thất đi về phía Đoan Mộc Lam Nhã.***Trong phòng khách, đèn đóm sáng rực.Ba người lần lượt ngồi xuống ghế xô pha trong sảnh. Trong một lúc, không ai mở lời.Đoan Mộc Lam Nhã có vài phần gò bó ngồi đối diện hai chị em. Bà cuộn đầu ngón tay lại, nhìn lướt qua bóng đêm bên ngoài cửa sổ, uốn lưỡi suy đi tính lại rồi mới hỏi một câu vô thưởng vô phạt, “Hai đứa ở đây đã quen chưa?”Nghiên Thời Thất ngước mắt nhìn về phía bà. Nhiều ngày không gặp, đường nét khuôn mặt của bà Ôn dường như nhuốm thêm màu sương gió. Dù rằng thần thái vẫn tao nhã, nhưng trong mắt lại có quá nhiều cảm xúc, cả người đều lộ vẻ mệt mỏi nặng nề.Cô mím môi, còn chưa kịp đáp lại, thì Ôn Tranh đã cao giọng phủ đầu, “Rất quen, ở nhà ông ngoại mình, có cái gì mà không quen!”Ôn Tranh trả lời thẳng tuột, thả ánh mắt bình thản trên người Đoan Mộc Lam Nhã, bình tĩnh không một tia gợn sóng.Rõ ràng bọn họ là mẹ con, nhưng vì thiên vị và tổn thương nên mới dẫn tới tình trạng xa lạ như hiện giờ.Ôn Tranh cảm thấy rất ổn. Là do chính bản thân cô không ưu tú, chẳng thể trách ba mẹ không yêu không thương.Chỉ là khi cô bị thương nặng trở về, đã không nhận được một câu yêu thương săn sóc, ngược lại, ba mẹ ruột của cô, trước đủ việc xấu xa tàn độc của Ôn Tri Diên mà vẫn tỏ ra nhớ thương da diết, khiến cô hoàn toàn tin rằng bản thân mình là bẩm sinh đã không được yêu thích.Hoặc có lẽ, sự lạnh nhạt của Ôn Tranh xen lẫn quá nhiều chuyện xưa cứ dần tích tụ lại từng chút một, rồi trở thành một cây gai khó có thể nhổ bỏ trong tim cô.Còn đối với Nghiên Thời Thất mà nói, Đoan Mộc Lam Nhã cùng lắm cũng chỉ là một thân phận, một cái tên, hay một người xa lạ có cùng dòng máu đang chảy trong người cô.Giờ phút này, tâm trạng của hai chị em khác nhau, nhưng thái độ của hai cô đối với Đoan Mộc Lam Nhã lại gần như nhau.Đoan Mộc Lam Nhã nghe Ôn Tranh trả lời, thì hơi thở khựng lại trong chốc lát.Bà đỏ mắt lên, run giọng thì thào: “Tranh Tranh, Tiểu Thất, có phải là các con vẫn còn trách mẹ hay không? Trước đây…”Lời nói đến bên môi, lại khó có thể thốt ra.Đoan Mộc Lam Nhã sống lâu thế này rồi, lại chưa lúc nào cảm thấy chỉ bày tỏ tâm sự thôi mà cũng khó khăn như vậy.Bà quay mặt đi, lấy ngón tay cái lau lau khóe mắt, còn chưa kịp ổn định lại cảm xúc thì đã nghe Ôn Tranh nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, bọn con không trách mẹ đâu.”Nghe thấy vậy, trong mắt Đoan Mộc Lam Nhã lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, “Tranh Tranh, con nói thật sao?”Nhìn dáng vẻ xúc động của bà, Ôn Tranh nhếch môi thoáng nở nụ cười nhạt, “Nếu bọn con trách mẹ mà có tác dụng, thì có lẽ đã không có tình cảnh ở nhà họ Ôn hôm đó rồi.”Trong mắt Đoan Mộc Lam Nhã chỉ còn lại nét thẫn thờ choáng váng! Vietwriter.vnÔn Tranh nhìn bà, nắm tay Nghiên Thời Thất đặt vào lòng bàn tay mình khẽ vuốt ve, rồi thở dài, nói: “Mẹ, thật ra mẹ không cần phải như vậy đâu. Chuyện ba mẹ yêu thương Ôn Tri Diên không có gì sai trái. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhà ai cũng có một đứa con được thiên vị hơn. Nếu nói không trách cứ thì cũng không hẳn, chẳng qua con chỉ cảm thấy, nếu sớm biết ba mẹ đau lòng khó dứt bỏ Ôn Tri Diên như vậy thì con thà tiếp tục giả chết, giữ nguyên mọi thứ như lúc trước cho xong. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, cho dù xem như Ôn Tri Diên thật sự hại chết con, thì đối với ba mẹ mà nói, cũng chỉ là mất đi một đứa con không được yêu thương mà thôi, chẳng có gì quan trọng cả.”