Nghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một…
Chương 729
Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 729miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************CÔ HOẢNG LOẠN CÁI GÌ?“Rốt cuộc các anh muốn làm gì?” Ôn Tranh không kìm được mà hỏi một câu.Sau khi thu hồi tầm mắt khỏi văn phòng đóng kín cửa, cô cau mày liếc Lôi Duệ Tu, tâm trạng thấp thỏm một cách kì lạ.Không phải sợ hãi, mà là kích động.Cô đã nghi ngờ chuyện xảy ra năm năm trước của mình từ lâu, rất có khả năng do Trang Nhân nhúng tay vào. Nhưng cô không biết liệu đêm nay có vạch trần được sự thật năm đó không.Mặt Lôi Duệ Tu vẫn bình thường, anh cười khẽ, “Nôn nóng à?”Ôn Tranh thản nhiên thừa nhận, “Có một chút.”“Nếu đã vậy…” Lôi Duệ Tu nói rồi nhìn về phía Tần Bách Duật, đôi môi mỏng nhếch lên lạnh lùng, “Vậy thì chúng ta đi gặp bà chủ của hộp đêm này thôi.”“Bây giờ ư?” Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất đồng thanh thốt lên.Mà người đàn ông của các cô đứng dậy rất nhã nhặn, cùng đi về phía cửa chính của văn phòng kia.Trên đường, Nghiên Thời Thất nhạy cảm phát hiện, anh Tư khẽ ra hiệu bằng tay với một trong những chỗ ngồi riêng cách đó không xa.Hồi hộp ghê, kích động ghê!Nghiên Thời Thất chưa quên lời Lôi Duệ Tu nói lúc đầu. Đêm nay, nơi này đã bị cảnh sát ngầm bao vây.Cô và Ôn Tranh cùng đi sau lưng các anh, đang định quay đầu thì đột nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc, bước chân cô vô thức khựng lại.Ôn Tranh thấy cô đứng im thì rất hồi hộp, “Em sao thế?”Nghiên Thời Thất vẫn dõi mắt về phía trước, lúc quay lại, cô lắc đầu, “Không có gì, đi thôi.”Cô không nói nhiều, chỉ cảm thấy quá khó tin.Ban nãy, dưới ánh sáng mờ ảo của lối đi nhỏ, dường như cô trông thấy trợ lý Tiểu Nguyên của mình.Chẳng qua, bóng dáng đó lóe lên rồi biến mất, có lẽ cô nhìn nhầm.Gần đây cô không có lịch trình, chắc Tiểu Nguyên và Tiểu Lâm đều đang bận rộn ở Thiên Thừa Entertainment tại Lệ Thành mới phải.***Trước cửa văn phòng, bốn người chậm rãi dừng bước.Nguyên Thời Thất và Ôn Tranh nắm tay nhau thật chặt, đôi mắt sáng ngời nhìn cánh cửa kia.Ôn Tranh mím môi, tâm trạng khẩn trương bị cô đè nén trong lòng.Cô hít sâu một hơi, bước về phía trước một bước, đang định giơ tay mở cửa, thì bỗng có một bóng người lướt qua trước mắt, cùng với tiếng “rầm”, cánh cửa bị đạp tung.Là Lôi Duệ Tu đạp!“Đi vào thôi.” Dứt lời, anh dẫn đầu vào trước.Ba người còn lại theo sát phía sau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cửa đóng lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.Cảnh tượng trong phòng khá gai mắt.Có lẽ, ngay cả Ôn Tranh cũng không ngờ, thím Hai cô gọi nhiều năm như vậy lại gian díu với người khác trong căn phòng này. Vietwriter.vnÀ, sai rồi, phải là đã gian díu xong. Mùi vị sau khi kết thúc rất nồng nặc!Diện tích của văn phòng này rất lớn, ít nhất phải bảy, tám mươi mét vuông. Trên bàn làm việc có vài tài liệu đặt lộn xộn, vách tường phía bên trái đầy ấp rượu tây và rượu vang.Tại vị trí ngoài cùng bên phải, có một chiếc giường đôi đặt sát tường. Lúc này, có một người đàn ông đang ngậm thuốc lá trong miệng, vắt chân ngồi cạnh giường, ngớ mặt ra nhìn bọn họ.Trang Nhân uể oải dựa vào đầu giường, cũng cầm thuốc trong tay nuốt mây nhả khỏi, gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng.Bầu không khí yên tĩnh trong văn phòng bị tiếng đạp cửa phá hỏng, bà ta trở mình ngồi thẳng, gương mặt tràn ngập tức giận.Thế nhưng, vào khoảnh khắc trông thấy người không nên xuất hiện ở đây, bà ta rít lên một tiếng, suýt chọc thủng nóc nhà: “Á…”Trang Nghiên đờ đẫn, gương mặt hồng hào nhanh chóng tái mét. Bà ta luống cuống muốn xuống giường đứng dậy nhưng không có cách nào, bèn ngã sấp xuống đất.Gã đàn ông hút thuốc kia cau mày, đỡ bà ta dậy, dùng giọng điệu khàn đặc khó hiểu hỏi: “Cô hoảng loạn cái gì?”Trong hộp đêm thường xuyên có người nhận nhầm phòng riêng này, đi nhầm cũng chẳng phải chuyện hiếm.
Các bạn đang đọc truyện
Người dấu yêu – Chương 729
miễn phí tại
Vietwriter.vn
. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên
nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CÔ HOẢNG LOẠN CÁI GÌ?
“Rốt cuộc các anh muốn làm gì?” Ôn Tranh không kìm được mà hỏi một câu.
Sau khi thu hồi tầm mắt khỏi văn phòng đóng kín cửa, cô cau mày liếc Lôi Duệ Tu, tâm trạng thấp thỏm một cách kì lạ.
Không phải sợ hãi, mà là kích động.
Cô đã nghi ngờ chuyện xảy ra năm năm trước của mình từ lâu, rất có khả năng do Trang Nhân nhúng tay vào. Nhưng cô không biết liệu đêm nay có vạch trần được sự thật năm đó không.
Mặt Lôi Duệ Tu vẫn bình thường, anh cười khẽ, “Nôn nóng à?”
Ôn Tranh thản nhiên thừa nhận, “Có một chút.”
“Nếu đã vậy…” Lôi Duệ Tu nói rồi nhìn về phía Tần Bách Duật, đôi môi mỏng nhếch lên lạnh lùng, “Vậy thì chúng ta đi gặp bà chủ của hộp đêm này thôi.”
“Bây giờ ư?” Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất đồng thanh thốt lên.
Mà người đàn ông của các cô đứng dậy rất nhã nhặn, cùng đi về phía cửa chính của văn phòng kia.
Trên đường, Nghiên Thời Thất nhạy cảm phát hiện, anh Tư khẽ ra hiệu bằng tay với một trong những chỗ ngồi riêng cách đó không xa.
Hồi hộp ghê, kích động ghê!
Nghiên Thời Thất chưa quên lời Lôi Duệ Tu nói lúc đầu. Đêm nay, nơi này đã bị cảnh sát ngầm bao vây.
Cô và Ôn Tranh cùng đi sau lưng các anh, đang định quay đầu thì đột nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc, bước chân cô vô thức khựng lại.
Ôn Tranh thấy cô đứng im thì rất hồi hộp, “Em sao thế?”
Nghiên Thời Thất vẫn dõi mắt về phía trước, lúc quay lại, cô lắc đầu, “Không có gì, đi thôi.”
Cô không nói nhiều, chỉ cảm thấy quá khó tin.
Ban nãy, dưới ánh sáng mờ ảo của lối đi nhỏ, dường như cô trông thấy trợ lý Tiểu Nguyên của mình.
Chẳng qua, bóng dáng đó lóe lên rồi biến mất, có lẽ cô nhìn nhầm.
Gần đây cô không có lịch trình, chắc Tiểu Nguyên và Tiểu Lâm đều đang bận rộn ở Thiên Thừa Entertainment tại Lệ Thành mới phải.
***
Trước cửa văn phòng, bốn người chậm rãi dừng bước.
Nguyên Thời Thất và Ôn Tranh nắm tay nhau thật chặt, đôi mắt sáng ngời nhìn cánh cửa kia.
Ôn Tranh mím môi, tâm trạng khẩn trương bị cô đè nén trong lòng.
Cô hít sâu một hơi, bước về phía trước một bước, đang định giơ tay mở cửa, thì bỗng có một bóng người lướt qua trước mắt, cùng với tiếng “rầm”, cánh cửa bị đạp tung.
Là Lôi Duệ Tu đạp!
“Đi vào thôi.” Dứt lời, anh dẫn đầu vào trước.
Ba người còn lại theo sát phía sau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cửa đóng lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cảnh tượng trong phòng khá gai mắt.
Có lẽ, ngay cả Ôn Tranh cũng không ngờ, thím Hai cô gọi nhiều năm như vậy lại gian díu với người khác trong căn phòng này. Vietwriter.vn
À, sai rồi, phải là đã gian díu xong. Mùi vị sau khi kết thúc rất nồng nặc!
Diện tích của văn phòng này rất lớn, ít nhất phải bảy, tám mươi mét vuông. Trên bàn làm việc có vài tài liệu đặt lộn xộn, vách tường phía bên trái đầy ấp rượu tây và rượu vang.
Tại vị trí ngoài cùng bên phải, có một chiếc giường đôi đặt sát tường. Lúc này, có một người đàn ông đang ngậm thuốc lá trong miệng, vắt chân ngồi cạnh giường, ngớ mặt ra nhìn bọn họ.
Trang Nhân uể oải dựa vào đầu giường, cũng cầm thuốc trong tay nuốt mây nhả khỏi, gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng.
Bầu không khí yên tĩnh trong văn phòng bị tiếng đạp cửa phá hỏng, bà ta trở mình ngồi thẳng, gương mặt tràn ngập tức giận.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc trông thấy người không nên xuất hiện ở đây, bà ta rít lên một tiếng, suýt chọc thủng nóc nhà: “Á…”
Trang Nghiên đờ đẫn, gương mặt hồng hào nhanh chóng tái mét. Bà ta luống cuống muốn xuống giường đứng dậy nhưng không có cách nào, bèn ngã sấp xuống đất.
Gã đàn ông hút thuốc kia cau mày, đỡ bà ta dậy, dùng giọng điệu khàn đặc khó hiểu hỏi: “Cô hoảng loạn cái gì?”
Trong hộp đêm thường xuyên có người nhận nhầm phòng riêng này, đi nhầm cũng chẳng phải chuyện hiếm.
Người Dấu YêuTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNghiên Quân vừa nói vừa rót bạch trà đã đun vào chén. Hơi nước bốc lên khiến đường nét tuấn tú của người đàn ông trở nên mờ ảo. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp lại lười biếng: “Ông Nghiên không cần phải khách sáo.” Hai người đàn ông gặp mặt nói chuyện khách sáo khiến Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh có vẻ rất dư thừa. Cô không rõ dụng ý của ba cô dẫn cô tới đây ngày hôm nay. Nhưng cô cũng hiểu được đạo lý “thương nhân mà không có lợi thì chẳng dậy sớm”. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ, tia sáng ấm áp rọi lên khuôn mặt giống như pho tượng thoát tục, hoàn mỹ và tinh xảo của Tần Bách Duật qua rèm cửa tinh tế. Nửa tiếng sau, anh rời đi trước. Bên trong hiên trà đã được dọn dẹp an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước trà sôi trào. Qua nửa buổi, Nghiên Quân than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất: “Con gái, con có cảm giác gì về cậu ta?” Nghiên Thời Thất đỡ má đào, nhíu mày, đáy mắt sinh ra vẻ ngờ vực: “Ba có ý gì?” Nghiên Quân nâng chén trà nhấp một… Các bạn đang đọc truyệnNgười dấu yêu – Chương 729miễn phí tạiVietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trênFacebooknhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!****************************CÔ HOẢNG LOẠN CÁI GÌ?“Rốt cuộc các anh muốn làm gì?” Ôn Tranh không kìm được mà hỏi một câu.Sau khi thu hồi tầm mắt khỏi văn phòng đóng kín cửa, cô cau mày liếc Lôi Duệ Tu, tâm trạng thấp thỏm một cách kì lạ.Không phải sợ hãi, mà là kích động.Cô đã nghi ngờ chuyện xảy ra năm năm trước của mình từ lâu, rất có khả năng do Trang Nhân nhúng tay vào. Nhưng cô không biết liệu đêm nay có vạch trần được sự thật năm đó không.Mặt Lôi Duệ Tu vẫn bình thường, anh cười khẽ, “Nôn nóng à?”Ôn Tranh thản nhiên thừa nhận, “Có một chút.”“Nếu đã vậy…” Lôi Duệ Tu nói rồi nhìn về phía Tần Bách Duật, đôi môi mỏng nhếch lên lạnh lùng, “Vậy thì chúng ta đi gặp bà chủ của hộp đêm này thôi.”“Bây giờ ư?” Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất đồng thanh thốt lên.Mà người đàn ông của các cô đứng dậy rất nhã nhặn, cùng đi về phía cửa chính của văn phòng kia.Trên đường, Nghiên Thời Thất nhạy cảm phát hiện, anh Tư khẽ ra hiệu bằng tay với một trong những chỗ ngồi riêng cách đó không xa.Hồi hộp ghê, kích động ghê!Nghiên Thời Thất chưa quên lời Lôi Duệ Tu nói lúc đầu. Đêm nay, nơi này đã bị cảnh sát ngầm bao vây.Cô và Ôn Tranh cùng đi sau lưng các anh, đang định quay đầu thì đột nhiên trông thấy một bóng dáng quen thuộc, bước chân cô vô thức khựng lại.Ôn Tranh thấy cô đứng im thì rất hồi hộp, “Em sao thế?”Nghiên Thời Thất vẫn dõi mắt về phía trước, lúc quay lại, cô lắc đầu, “Không có gì, đi thôi.”Cô không nói nhiều, chỉ cảm thấy quá khó tin.Ban nãy, dưới ánh sáng mờ ảo của lối đi nhỏ, dường như cô trông thấy trợ lý Tiểu Nguyên của mình.Chẳng qua, bóng dáng đó lóe lên rồi biến mất, có lẽ cô nhìn nhầm.Gần đây cô không có lịch trình, chắc Tiểu Nguyên và Tiểu Lâm đều đang bận rộn ở Thiên Thừa Entertainment tại Lệ Thành mới phải.***Trước cửa văn phòng, bốn người chậm rãi dừng bước.Nguyên Thời Thất và Ôn Tranh nắm tay nhau thật chặt, đôi mắt sáng ngời nhìn cánh cửa kia.Ôn Tranh mím môi, tâm trạng khẩn trương bị cô đè nén trong lòng.Cô hít sâu một hơi, bước về phía trước một bước, đang định giơ tay mở cửa, thì bỗng có một bóng người lướt qua trước mắt, cùng với tiếng “rầm”, cánh cửa bị đạp tung.Là Lôi Duệ Tu đạp!“Đi vào thôi.” Dứt lời, anh dẫn đầu vào trước.Ba người còn lại theo sát phía sau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cửa đóng lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.Cảnh tượng trong phòng khá gai mắt.Có lẽ, ngay cả Ôn Tranh cũng không ngờ, thím Hai cô gọi nhiều năm như vậy lại gian díu với người khác trong căn phòng này. Vietwriter.vnÀ, sai rồi, phải là đã gian díu xong. Mùi vị sau khi kết thúc rất nồng nặc!Diện tích của văn phòng này rất lớn, ít nhất phải bảy, tám mươi mét vuông. Trên bàn làm việc có vài tài liệu đặt lộn xộn, vách tường phía bên trái đầy ấp rượu tây và rượu vang.Tại vị trí ngoài cùng bên phải, có một chiếc giường đôi đặt sát tường. Lúc này, có một người đàn ông đang ngậm thuốc lá trong miệng, vắt chân ngồi cạnh giường, ngớ mặt ra nhìn bọn họ.Trang Nhân uể oải dựa vào đầu giường, cũng cầm thuốc trong tay nuốt mây nhả khỏi, gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng.Bầu không khí yên tĩnh trong văn phòng bị tiếng đạp cửa phá hỏng, bà ta trở mình ngồi thẳng, gương mặt tràn ngập tức giận.Thế nhưng, vào khoảnh khắc trông thấy người không nên xuất hiện ở đây, bà ta rít lên một tiếng, suýt chọc thủng nóc nhà: “Á…”Trang Nghiên đờ đẫn, gương mặt hồng hào nhanh chóng tái mét. Bà ta luống cuống muốn xuống giường đứng dậy nhưng không có cách nào, bèn ngã sấp xuống đất.Gã đàn ông hút thuốc kia cau mày, đỡ bà ta dậy, dùng giọng điệu khàn đặc khó hiểu hỏi: “Cô hoảng loạn cái gì?”Trong hộp đêm thường xuyên có người nhận nhầm phòng riêng này, đi nhầm cũng chẳng phải chuyện hiếm.