Cố Nghiên Ca khoanh tay trước ngực đứng ở cửa xem kịch vui, dung mạo xinh đẹp tựa như tranh vẽ, đôi mắt sáng ngời trong veo như đầm nước sâu. Lúc này cô đang nhìn Lục Thiếu Nhiên với vẻ trêu tức. “Khụ khụ... Nghiên Ca, em nói ít đi vài câu sẽ chết à? Bây giờ em là vợ anh, có ai nói chuyện như em không?” Cố Nghiên Ca hơi nhíu mày: “Xin lỗi chồng hờ, anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Lát nữa dọn dẹp phòng vệ sinh sạch sẽ cho tôi, nếu không tôi dùng thế nào đây!” Súc miệng xong, Lục Thiếu Nhiên đầu óc choáng váng tựa vào cửa nhà vệ sinh, đôi mắt phượng xinh đẹp giăng đầy tia máu. Anh nhìn Cố Nghiên Ca đang sửa sang lại chăn đệm, lại nhìn chăn đệm trải trên thảm dưới sàn nhàn: “Hôm nay đến lượt em ngủ trên sản nhà rồi nhỉ?” Cố Nghiên Ca ngẩng đầu lên, không buồn liếc nhìn anh mà vẫn tiếp tục trải giường, thuận miệng nói: “Hôm nay em tới tháng, ngủ trên sàn nhà cũng không sao. Dù sao nếu ngày mai không dậy nổi, nếu mẹ anh hỏi, em sẽ nói thật!” “Thôi! Bà nội của tôi ơi, anh ngủ dưới đất, anh dọn…
Chương 176
Thiên Đường Có EmTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCố Nghiên Ca khoanh tay trước ngực đứng ở cửa xem kịch vui, dung mạo xinh đẹp tựa như tranh vẽ, đôi mắt sáng ngời trong veo như đầm nước sâu. Lúc này cô đang nhìn Lục Thiếu Nhiên với vẻ trêu tức. “Khụ khụ... Nghiên Ca, em nói ít đi vài câu sẽ chết à? Bây giờ em là vợ anh, có ai nói chuyện như em không?” Cố Nghiên Ca hơi nhíu mày: “Xin lỗi chồng hờ, anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Lát nữa dọn dẹp phòng vệ sinh sạch sẽ cho tôi, nếu không tôi dùng thế nào đây!” Súc miệng xong, Lục Thiếu Nhiên đầu óc choáng váng tựa vào cửa nhà vệ sinh, đôi mắt phượng xinh đẹp giăng đầy tia máu. Anh nhìn Cố Nghiên Ca đang sửa sang lại chăn đệm, lại nhìn chăn đệm trải trên thảm dưới sàn nhàn: “Hôm nay đến lượt em ngủ trên sản nhà rồi nhỉ?” Cố Nghiên Ca ngẩng đầu lên, không buồn liếc nhìn anh mà vẫn tiếp tục trải giường, thuận miệng nói: “Hôm nay em tới tháng, ngủ trên sàn nhà cũng không sao. Dù sao nếu ngày mai không dậy nổi, nếu mẹ anh hỏi, em sẽ nói thật!” “Thôi! Bà nội của tôi ơi, anh ngủ dưới đất, anh dọn… “Cho em này!” | Lúc Nghiên Ca xoay người thắt dây an toàn, một hộp nhẫn màu xanh vuông vức đáp xuống đùicô.Nghiên Ca ngớ người, nhìn 3kích cỡ của cái hộp màu xanh này, nhịp tim chợt mất khống chế.“Chú Út, đây… là gì thế?” Đầu ngón tay đang cầm dây an toàn của Nghiê1n Ca cứng lại, thỉnh thoảng lại nhìn cáihộp, trái tim đập loạn nhịp.Không lẽ là…“Tự em xem đi!”Lục Lăng Nghiệp n9hìn vẻ ngốc nghếch này của Nghiên Ca, nét cười cưng chiều thương yêu thoáng lóe lên trongđôi mắt. Nghiên Ca mím môi, khuôn mặt dần trở nên lú3ng túng, lại thêm cả chút hoảng hốt: “Chú Út, thếnày…không được hay cho lắm?” “Không hay chỗ nào?” Lục Lăng Nghiệp chống tay, dùng ánh mắt 8sắc bén nhìncô.Nhất là trên khuôn mặt xinh đẹp của Nghiên Ca, đôi mắt long lanh kia đang ảnh lên tia sáng, cũng không biết lànghĩ đến điều gì, tâm tình hơi phức tạp.Nghiên Ca nhìn cái hộp, trong đầu xẹt qua vô số ý nghĩ.Cô hít sâu một hơi, đầu ngón tay run rẩy cầm lấy chiếc hộp, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lục Lăng Nghiệp, chầmchậm mở hộp ra, miệng còn nói: “Chú Út, anh tặng món quà như thế này không sợ em sẽ hiểu làm sao? Ở, là bôngtai à!”Một xô nước lạnh xối mạnh từ đầu xuống chân!Nghiên Ca thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!Cô ngơ ngác nhìn đôi bông tai bằng ngọc lục bảo được chế tác đầy tinh xảo, muốn cười không được, mà muốn khóccũng không xong! Lục Lăng Nghiệp khẽ nhếch khóe miệng, đôi mắt sắc lạnh cũng nhuốm nét cười: “Thể em tưởnglà gì?”Nghiên Ca cười khan: “Em tưởng là bông tai đó!”Cô bóp cái hộp, lúng túng nghiêng đầu, nhắm mắt lại, lầm bầm: “Em buồn ngủ rồi, em chợp mắt một lát!”Yết hầu Lục Lăng Nghiệp chuyển động lên xuống, ngũ quan lạnh lẽo của anh lúc này lại hỏa dịu dàng nhờ đongđầy ý cười, nom vô cùng tuấn tú. Nhưng Nghiên Ca lại không nhìn thấy!Cô đang nhắm nghiền mắt, dường như vẫn cảm giác được ánh mắt sáng rực của anh cứ quyến luyến trên gươngmặt mình. Nghiên Ca sắp chết vì ngượng đến nơi rồi! Mất sạch mặt mũi rồi còn đâu!Tặng bông tai thì cứ tặng đi, hà cớ gì lại đi bỏ bông tai vào cái hộp đựng nhẫn cơ chứ.Làm cố cứ tưởng chú Út tặng nhẫn cho cô đấy!Đúng là tự mình đa tình mà, trong lòng còn xoắn xuýt cả lên!**Dọc đường, tâm trí của Nghiên Ca vẫn còn đang bận tự giận dỗi chính mình.Thoáng một cái xe đã dừng lại, cô nhìn xung quanh, hơi bất ngờ: “Chú Út, sao lại không về nhà vậy?”“Đây cũng là nhà!”Ngữ điệu bình tĩnh của Lục Lăng Nghiệp khiến Nghiên Ca chẳng biết phải làm sao, cô đè tay anh lại, nhỏ giọng khuyên: “Chủ Út,trong nhà vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, mà chúng ta lại không về nhà thì hình như không được hay lắm đâu?”“Không có gì không hay cả! Xuống xe!” Nghiên Ca: “..”Đến khi nào thì cái con người này mới thôi bá đạo đây!Thấy Lục Lăng Nghiệp vừa xuống xe đã đi thẳng sang chỗ ghế lái phụ chuẩn bị mở cửa xe, Nghiên Ca cũng đành phải nghe lời màbước ra khỏi xe.
“Cho em này!” | Lúc Nghiên Ca xoay người thắt dây an toàn, một hộp nhẫn màu xanh vuông vức đáp xuống đùi
cô.
Nghiên Ca ngớ người, nhìn 3kích cỡ của cái hộp màu xanh này, nhịp tim chợt mất khống chế.
“Chú Út, đây… là gì thế?” Đầu ngón tay đang cầm dây an toàn của Nghiê1n Ca cứng lại, thỉnh thoảng lại nhìn cái
hộp, trái tim đập loạn nhịp.
Không lẽ là…
“Tự em xem đi!”
Lục Lăng Nghiệp n9hìn vẻ ngốc nghếch này của Nghiên Ca, nét cười cưng chiều thương yêu thoáng lóe lên trong
đôi mắt. Nghiên Ca mím môi, khuôn mặt dần trở nên lú3ng túng, lại thêm cả chút hoảng hốt: “Chú Út, thế
này…không được hay cho lắm?” “Không hay chỗ nào?” Lục Lăng Nghiệp chống tay, dùng ánh mắt 8sắc bén nhìn
cô.
Nhất là trên khuôn mặt xinh đẹp của Nghiên Ca, đôi mắt long lanh kia đang ảnh lên tia sáng, cũng không biết là
nghĩ đến điều gì, tâm tình hơi phức tạp.
Nghiên Ca nhìn cái hộp, trong đầu xẹt qua vô số ý nghĩ.
Cô hít sâu một hơi, đầu ngón tay run rẩy cầm lấy chiếc hộp, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lục Lăng Nghiệp, chầm
chậm mở hộp ra, miệng còn nói: “Chú Út, anh tặng món quà như thế này không sợ em sẽ hiểu làm sao? Ở, là bông
tai à!”
Một xô nước lạnh xối mạnh từ đầu xuống chân!
Nghiên Ca thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!
Cô ngơ ngác nhìn đôi bông tai bằng ngọc lục bảo được chế tác đầy tinh xảo, muốn cười không được, mà muốn khóc
cũng không xong! Lục Lăng Nghiệp khẽ nhếch khóe miệng, đôi mắt sắc lạnh cũng nhuốm nét cười: “Thể em tưởng
là gì?”
Nghiên Ca cười khan: “Em tưởng là bông tai đó!”
Cô bóp cái hộp, lúng túng nghiêng đầu, nhắm mắt lại, lầm bầm: “Em buồn ngủ rồi, em chợp mắt một lát!”
Yết hầu Lục Lăng Nghiệp chuyển động lên xuống, ngũ quan lạnh lẽo của anh lúc này lại hỏa dịu dàng nhờ đong
đầy ý cười, nom vô cùng tuấn tú. Nhưng Nghiên Ca lại không nhìn thấy!
Cô đang nhắm nghiền mắt, dường như vẫn cảm giác được ánh mắt sáng rực của anh cứ quyến luyến trên gương
mặt mình. Nghiên Ca sắp chết vì ngượng đến nơi rồi! Mất sạch mặt mũi rồi còn đâu!
Tặng bông tai thì cứ tặng đi, hà cớ gì lại đi bỏ bông tai vào cái hộp đựng nhẫn cơ chứ.
Làm cố cứ tưởng chú Út tặng nhẫn cho cô đấy!
Đúng là tự mình đa tình mà, trong lòng còn xoắn xuýt cả lên!
*
*
Dọc đường, tâm trí của Nghiên Ca vẫn còn đang bận tự giận dỗi chính mình.
Thoáng một cái xe đã dừng lại, cô nhìn xung quanh, hơi bất ngờ: “Chú Út, sao lại không về nhà vậy?”
“Đây cũng là nhà!”
Ngữ điệu bình tĩnh của Lục Lăng Nghiệp khiến Nghiên Ca chẳng biết phải làm sao, cô đè tay anh lại, nhỏ giọng khuyên: “Chủ Út,
trong nhà vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, mà chúng ta lại không về nhà thì hình như không được hay lắm đâu?”
“Không có gì không hay cả! Xuống xe!” Nghiên Ca: “..”
Đến khi nào thì cái con người này mới thôi bá đạo đây!
Thấy Lục Lăng Nghiệp vừa xuống xe đã đi thẳng sang chỗ ghế lái phụ chuẩn bị mở cửa xe, Nghiên Ca cũng đành phải nghe lời mà
bước ra khỏi xe.
Thiên Đường Có EmTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCố Nghiên Ca khoanh tay trước ngực đứng ở cửa xem kịch vui, dung mạo xinh đẹp tựa như tranh vẽ, đôi mắt sáng ngời trong veo như đầm nước sâu. Lúc này cô đang nhìn Lục Thiếu Nhiên với vẻ trêu tức. “Khụ khụ... Nghiên Ca, em nói ít đi vài câu sẽ chết à? Bây giờ em là vợ anh, có ai nói chuyện như em không?” Cố Nghiên Ca hơi nhíu mày: “Xin lỗi chồng hờ, anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Lát nữa dọn dẹp phòng vệ sinh sạch sẽ cho tôi, nếu không tôi dùng thế nào đây!” Súc miệng xong, Lục Thiếu Nhiên đầu óc choáng váng tựa vào cửa nhà vệ sinh, đôi mắt phượng xinh đẹp giăng đầy tia máu. Anh nhìn Cố Nghiên Ca đang sửa sang lại chăn đệm, lại nhìn chăn đệm trải trên thảm dưới sàn nhàn: “Hôm nay đến lượt em ngủ trên sản nhà rồi nhỉ?” Cố Nghiên Ca ngẩng đầu lên, không buồn liếc nhìn anh mà vẫn tiếp tục trải giường, thuận miệng nói: “Hôm nay em tới tháng, ngủ trên sàn nhà cũng không sao. Dù sao nếu ngày mai không dậy nổi, nếu mẹ anh hỏi, em sẽ nói thật!” “Thôi! Bà nội của tôi ơi, anh ngủ dưới đất, anh dọn… “Cho em này!” | Lúc Nghiên Ca xoay người thắt dây an toàn, một hộp nhẫn màu xanh vuông vức đáp xuống đùicô.Nghiên Ca ngớ người, nhìn 3kích cỡ của cái hộp màu xanh này, nhịp tim chợt mất khống chế.“Chú Út, đây… là gì thế?” Đầu ngón tay đang cầm dây an toàn của Nghiê1n Ca cứng lại, thỉnh thoảng lại nhìn cáihộp, trái tim đập loạn nhịp.Không lẽ là…“Tự em xem đi!”Lục Lăng Nghiệp n9hìn vẻ ngốc nghếch này của Nghiên Ca, nét cười cưng chiều thương yêu thoáng lóe lên trongđôi mắt. Nghiên Ca mím môi, khuôn mặt dần trở nên lú3ng túng, lại thêm cả chút hoảng hốt: “Chú Út, thếnày…không được hay cho lắm?” “Không hay chỗ nào?” Lục Lăng Nghiệp chống tay, dùng ánh mắt 8sắc bén nhìncô.Nhất là trên khuôn mặt xinh đẹp của Nghiên Ca, đôi mắt long lanh kia đang ảnh lên tia sáng, cũng không biết lànghĩ đến điều gì, tâm tình hơi phức tạp.Nghiên Ca nhìn cái hộp, trong đầu xẹt qua vô số ý nghĩ.Cô hít sâu một hơi, đầu ngón tay run rẩy cầm lấy chiếc hộp, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lục Lăng Nghiệp, chầmchậm mở hộp ra, miệng còn nói: “Chú Út, anh tặng món quà như thế này không sợ em sẽ hiểu làm sao? Ở, là bôngtai à!”Một xô nước lạnh xối mạnh từ đầu xuống chân!Nghiên Ca thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!Cô ngơ ngác nhìn đôi bông tai bằng ngọc lục bảo được chế tác đầy tinh xảo, muốn cười không được, mà muốn khóccũng không xong! Lục Lăng Nghiệp khẽ nhếch khóe miệng, đôi mắt sắc lạnh cũng nhuốm nét cười: “Thể em tưởnglà gì?”Nghiên Ca cười khan: “Em tưởng là bông tai đó!”Cô bóp cái hộp, lúng túng nghiêng đầu, nhắm mắt lại, lầm bầm: “Em buồn ngủ rồi, em chợp mắt một lát!”Yết hầu Lục Lăng Nghiệp chuyển động lên xuống, ngũ quan lạnh lẽo của anh lúc này lại hỏa dịu dàng nhờ đongđầy ý cười, nom vô cùng tuấn tú. Nhưng Nghiên Ca lại không nhìn thấy!Cô đang nhắm nghiền mắt, dường như vẫn cảm giác được ánh mắt sáng rực của anh cứ quyến luyến trên gươngmặt mình. Nghiên Ca sắp chết vì ngượng đến nơi rồi! Mất sạch mặt mũi rồi còn đâu!Tặng bông tai thì cứ tặng đi, hà cớ gì lại đi bỏ bông tai vào cái hộp đựng nhẫn cơ chứ.Làm cố cứ tưởng chú Út tặng nhẫn cho cô đấy!Đúng là tự mình đa tình mà, trong lòng còn xoắn xuýt cả lên!**Dọc đường, tâm trí của Nghiên Ca vẫn còn đang bận tự giận dỗi chính mình.Thoáng một cái xe đã dừng lại, cô nhìn xung quanh, hơi bất ngờ: “Chú Út, sao lại không về nhà vậy?”“Đây cũng là nhà!”Ngữ điệu bình tĩnh của Lục Lăng Nghiệp khiến Nghiên Ca chẳng biết phải làm sao, cô đè tay anh lại, nhỏ giọng khuyên: “Chủ Út,trong nhà vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, mà chúng ta lại không về nhà thì hình như không được hay lắm đâu?”“Không có gì không hay cả! Xuống xe!” Nghiên Ca: “..”Đến khi nào thì cái con người này mới thôi bá đạo đây!Thấy Lục Lăng Nghiệp vừa xuống xe đã đi thẳng sang chỗ ghế lái phụ chuẩn bị mở cửa xe, Nghiên Ca cũng đành phải nghe lời màbước ra khỏi xe.