Cố Nghiên Ca khoanh tay trước ngực đứng ở cửa xem kịch vui, dung mạo xinh đẹp tựa như tranh vẽ, đôi mắt sáng ngời trong veo như đầm nước sâu. Lúc này cô đang nhìn Lục Thiếu Nhiên với vẻ trêu tức. “Khụ khụ... Nghiên Ca, em nói ít đi vài câu sẽ chết à? Bây giờ em là vợ anh, có ai nói chuyện như em không?” Cố Nghiên Ca hơi nhíu mày: “Xin lỗi chồng hờ, anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Lát nữa dọn dẹp phòng vệ sinh sạch sẽ cho tôi, nếu không tôi dùng thế nào đây!” Súc miệng xong, Lục Thiếu Nhiên đầu óc choáng váng tựa vào cửa nhà vệ sinh, đôi mắt phượng xinh đẹp giăng đầy tia máu. Anh nhìn Cố Nghiên Ca đang sửa sang lại chăn đệm, lại nhìn chăn đệm trải trên thảm dưới sàn nhàn: “Hôm nay đến lượt em ngủ trên sản nhà rồi nhỉ?” Cố Nghiên Ca ngẩng đầu lên, không buồn liếc nhìn anh mà vẫn tiếp tục trải giường, thuận miệng nói: “Hôm nay em tới tháng, ngủ trên sàn nhà cũng không sao. Dù sao nếu ngày mai không dậy nổi, nếu mẹ anh hỏi, em sẽ nói thật!” “Thôi! Bà nội của tôi ơi, anh ngủ dưới đất, anh dọn…
Chương 184
Thiên Đường Có EmTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCố Nghiên Ca khoanh tay trước ngực đứng ở cửa xem kịch vui, dung mạo xinh đẹp tựa như tranh vẽ, đôi mắt sáng ngời trong veo như đầm nước sâu. Lúc này cô đang nhìn Lục Thiếu Nhiên với vẻ trêu tức. “Khụ khụ... Nghiên Ca, em nói ít đi vài câu sẽ chết à? Bây giờ em là vợ anh, có ai nói chuyện như em không?” Cố Nghiên Ca hơi nhíu mày: “Xin lỗi chồng hờ, anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Lát nữa dọn dẹp phòng vệ sinh sạch sẽ cho tôi, nếu không tôi dùng thế nào đây!” Súc miệng xong, Lục Thiếu Nhiên đầu óc choáng váng tựa vào cửa nhà vệ sinh, đôi mắt phượng xinh đẹp giăng đầy tia máu. Anh nhìn Cố Nghiên Ca đang sửa sang lại chăn đệm, lại nhìn chăn đệm trải trên thảm dưới sàn nhàn: “Hôm nay đến lượt em ngủ trên sản nhà rồi nhỉ?” Cố Nghiên Ca ngẩng đầu lên, không buồn liếc nhìn anh mà vẫn tiếp tục trải giường, thuận miệng nói: “Hôm nay em tới tháng, ngủ trên sàn nhà cũng không sao. Dù sao nếu ngày mai không dậy nổi, nếu mẹ anh hỏi, em sẽ nói thật!” “Thôi! Bà nội của tôi ơi, anh ngủ dưới đất, anh dọn… Lục Lăng Nghiệp nghênh ngang lái chiếc SUV rời đi. Trước cổng Tổng Cục, Hoàng An Kỳ được mẹ cô ta ôm vàolòng, khuôn mặt vẫn còn hoản3g hốt“Kỳ Kỳ, An Kỳ, con của mẹ!”Bà Hoàng đau lòng gào khóc. Hoàng Vĩnh Bang nghiên chặt răng, cánh mũi tức giận mà1 phập phồng. Sự việc nàylà chuyện mất mặt nhất sau khi ông ta từ chức. Chuyện là hôm qua Sau khi Hoàng An Kỳ bị bắt đi, ông ta đã g9ấprút bố trí nhân lực, định đi gặp lãnh đạo Tổng Cục. Thế mà lại không được như mong muốn. Cho dù ông ta tìm baonhiêu quan hệ, tạo3 áp lực thế nào đi chăng nữa thì ngay cả vào thăm Hoàng An Kỳ cũng không được chứ đừngnói là gặp lãnh đạo Tổng Cục. Ông ta sẽ không8 dễ dàng bỏ qua như vậy. Rõ ràng là có người nhắm vào nhà họHoàng, không nể mặt Hoàng Vĩnh Bang này, ông ta sẽ không để những người này được sống yên.“Được rồi. Đừng khóc nữa. Lên xe trước đi.”Hoàng Vĩnh An lớn tiếng ra lệnh, tự mình dẫn đầu quay người đi trước.Thể diện là lớn nhất, lần này ông ta không phục!Bà Hoàng ôm Hoàng An Kỳ cẩn thận đỡ cô ta lên xe. Cũng không biết cô ta bị cái gì kích thích mà từ đầu đến cuốikhông nói một lời!***Sau khi lái xe rời đi, Nghiên Ca ngồi trong xe buồn bực không nói một lời.Mặc dù cô đã nhìn thấy dáng vẻ thảm hại nhất của Hoàng An Kỳ, nhưng trong lòng lại không mấy vui vẻ.Cô đương nhiên không phải thánh mẫu, cũng sẽ không buồn rầu vì Hoàng An Kỳ.Chỉ là cảm thấy không hiểu, rốt cuộc Hoàng An Kỳ không từ thủ đoạn hãm hại cô để đạt được cái gì?“Khó chịu?”Lục Lăng Kỳ đánh tay lái, thừa dịp nhìn Nghiên Ca một cái.Nghiên Ca giật mình, đôi mắt xinh đẹp ươn ướt: “Em có gì mà phải khó chịu chứ. Có phải em biến thành như vậyđâu.”Lăn tăn suy nghĩ mãi, Nghiên Ca lại không nhịn được hỏi: “Chủ Út, anh nói thật đi, trong chuyện này có công laocủa anh đúng không?”“Chuyện gì?” “Thì chuyện… Hoàng An Kỳ trùng hợp bị cảnh sát bắt đi trong bữa tiệc đính hôn ấy. Anh có tham giađúng chứ?”Môi Lục Lăng Nghiệp khẽ cong lên: “Nghĩ, quá, nhiều.”“Hừ. Anh không nói thì em cũng có thể đoán ra! Chú Út, anh xấu xa quá đó. Im hơi lặng tiếng khiến cho Hoàng AnKỳ vĩnh viễn không thể trở mình. Lần này nhà họ Hoàng bởi vì cô ta mà không ngóc đầu lên nổi, anh không sợ ôngnội biết được chân tướng sẽ trách phạt sao?Nghiên Ca hiểu rõ, có những việc nhìn thấy nhưng lại không nói rõ được.Hơn nữa, sự việc của Hoàng An Kỳ chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút, cô cũng có thể đoán ra.Lục Lăng Nghiệp, anh đúng là con sói hoang lòng dạ đen tối.“Có lẽ ông ấy đã đoán ra rồi.”Lời nói của Lục Lăng Nghiệp làm Nghiên Ca gần như nín thở. Cô căng thẳng nhìn anh: “Vậy phải làm sao? Nếu ông nội biết thì anhphải làm sao bây giờ? Quan hệ giữa ông nội và Hoàng Vĩnh Bang tốt như vậy…”“Lo lắng cho tôi à?”Nghiên ca cãi bướng, quay đầu nhìn thời tiết tươi đẹp bên ngoài củửa số nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên.Mày kiếm đen rậm của Lục Lăng Nghiệp khẽ nhưrớng lên, tâm trạng rất tốt nhìn khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Nghiên Ca. “Em lolắng gì chứ. Có phải là em làm đâu.”
Lục Lăng Nghiệp nghênh ngang lái chiếc SUV rời đi. Trước cổng Tổng Cục, Hoàng An Kỳ được mẹ cô ta ôm vào
lòng, khuôn mặt vẫn còn hoản3g hốt
“Kỳ Kỳ, An Kỳ, con của mẹ!”
Bà Hoàng đau lòng gào khóc. Hoàng Vĩnh Bang nghiên chặt răng, cánh mũi tức giận mà1 phập phồng. Sự việc này
là chuyện mất mặt nhất sau khi ông ta từ chức. Chuyện là hôm qua Sau khi Hoàng An Kỳ bị bắt đi, ông ta đã g9ấp
rút bố trí nhân lực, định đi gặp lãnh đạo Tổng Cục. Thế mà lại không được như mong muốn. Cho dù ông ta tìm bao
nhiêu quan hệ, tạo3 áp lực thế nào đi chăng nữa thì ngay cả vào thăm Hoàng An Kỳ cũng không được chứ đừng
nói là gặp lãnh đạo Tổng Cục. Ông ta sẽ không8 dễ dàng bỏ qua như vậy. Rõ ràng là có người nhắm vào nhà họ
Hoàng, không nể mặt Hoàng Vĩnh Bang này, ông ta sẽ không để những người này được sống yên.
“Được rồi. Đừng khóc nữa. Lên xe trước đi.”
Hoàng Vĩnh An lớn tiếng ra lệnh, tự mình dẫn đầu quay người đi trước.
Thể diện là lớn nhất, lần này ông ta không phục!
Bà Hoàng ôm Hoàng An Kỳ cẩn thận đỡ cô ta lên xe. Cũng không biết cô ta bị cái gì kích thích mà từ đầu đến cuối
không nói một lời!
***
Sau khi lái xe rời đi, Nghiên Ca ngồi trong xe buồn bực không nói một lời.
Mặc dù cô đã nhìn thấy dáng vẻ thảm hại nhất của Hoàng An Kỳ, nhưng trong lòng lại không mấy vui vẻ.
Cô đương nhiên không phải thánh mẫu, cũng sẽ không buồn rầu vì Hoàng An Kỳ.
Chỉ là cảm thấy không hiểu, rốt cuộc Hoàng An Kỳ không từ thủ đoạn hãm hại cô để đạt được cái gì?
“Khó chịu?”
Lục Lăng Kỳ đánh tay lái, thừa dịp nhìn Nghiên Ca một cái.
Nghiên Ca giật mình, đôi mắt xinh đẹp ươn ướt: “Em có gì mà phải khó chịu chứ. Có phải em biến thành như vậy
đâu.”
Lăn tăn suy nghĩ mãi, Nghiên Ca lại không nhịn được hỏi: “Chủ Út, anh nói thật đi, trong chuyện này có công lao
của anh đúng không?”
“Chuyện gì?” “Thì chuyện… Hoàng An Kỳ trùng hợp bị cảnh sát bắt đi trong bữa tiệc đính hôn ấy. Anh có tham gia
đúng chứ?”
Môi Lục Lăng Nghiệp khẽ cong lên: “Nghĩ, quá, nhiều.”
“Hừ. Anh không nói thì em cũng có thể đoán ra! Chú Út, anh xấu xa quá đó. Im hơi lặng tiếng khiến cho Hoàng An
Kỳ vĩnh viễn không thể trở mình. Lần này nhà họ Hoàng bởi vì cô ta mà không ngóc đầu lên nổi, anh không sợ ông
nội biết được chân tướng sẽ trách phạt sao?
Nghiên Ca hiểu rõ, có những việc nhìn thấy nhưng lại không nói rõ được.
Hơn nữa, sự việc của Hoàng An Kỳ chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút, cô cũng có thể đoán ra.
Lục Lăng Nghiệp, anh đúng là con sói hoang lòng dạ đen tối.
“Có lẽ ông ấy đã đoán ra rồi.”
Lời nói của Lục Lăng Nghiệp làm Nghiên Ca gần như nín thở. Cô căng thẳng nhìn anh: “Vậy phải làm sao? Nếu ông nội biết thì anh
phải làm sao bây giờ? Quan hệ giữa ông nội và Hoàng Vĩnh Bang tốt như vậy…”
“Lo lắng cho tôi à?”
Nghiên ca cãi bướng, quay đầu nhìn thời tiết tươi đẹp bên ngoài củửa số nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên.
Mày kiếm đen rậm của Lục Lăng Nghiệp khẽ nhưrớng lên, tâm trạng rất tốt nhìn khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Nghiên Ca. “Em lo
lắng gì chứ. Có phải là em làm đâu.”
Thiên Đường Có EmTác giả: Mạn TâyTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCố Nghiên Ca khoanh tay trước ngực đứng ở cửa xem kịch vui, dung mạo xinh đẹp tựa như tranh vẽ, đôi mắt sáng ngời trong veo như đầm nước sâu. Lúc này cô đang nhìn Lục Thiếu Nhiên với vẻ trêu tức. “Khụ khụ... Nghiên Ca, em nói ít đi vài câu sẽ chết à? Bây giờ em là vợ anh, có ai nói chuyện như em không?” Cố Nghiên Ca hơi nhíu mày: “Xin lỗi chồng hờ, anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Lát nữa dọn dẹp phòng vệ sinh sạch sẽ cho tôi, nếu không tôi dùng thế nào đây!” Súc miệng xong, Lục Thiếu Nhiên đầu óc choáng váng tựa vào cửa nhà vệ sinh, đôi mắt phượng xinh đẹp giăng đầy tia máu. Anh nhìn Cố Nghiên Ca đang sửa sang lại chăn đệm, lại nhìn chăn đệm trải trên thảm dưới sàn nhàn: “Hôm nay đến lượt em ngủ trên sản nhà rồi nhỉ?” Cố Nghiên Ca ngẩng đầu lên, không buồn liếc nhìn anh mà vẫn tiếp tục trải giường, thuận miệng nói: “Hôm nay em tới tháng, ngủ trên sàn nhà cũng không sao. Dù sao nếu ngày mai không dậy nổi, nếu mẹ anh hỏi, em sẽ nói thật!” “Thôi! Bà nội của tôi ơi, anh ngủ dưới đất, anh dọn… Lục Lăng Nghiệp nghênh ngang lái chiếc SUV rời đi. Trước cổng Tổng Cục, Hoàng An Kỳ được mẹ cô ta ôm vàolòng, khuôn mặt vẫn còn hoản3g hốt“Kỳ Kỳ, An Kỳ, con của mẹ!”Bà Hoàng đau lòng gào khóc. Hoàng Vĩnh Bang nghiên chặt răng, cánh mũi tức giận mà1 phập phồng. Sự việc nàylà chuyện mất mặt nhất sau khi ông ta từ chức. Chuyện là hôm qua Sau khi Hoàng An Kỳ bị bắt đi, ông ta đã g9ấprút bố trí nhân lực, định đi gặp lãnh đạo Tổng Cục. Thế mà lại không được như mong muốn. Cho dù ông ta tìm baonhiêu quan hệ, tạo3 áp lực thế nào đi chăng nữa thì ngay cả vào thăm Hoàng An Kỳ cũng không được chứ đừngnói là gặp lãnh đạo Tổng Cục. Ông ta sẽ không8 dễ dàng bỏ qua như vậy. Rõ ràng là có người nhắm vào nhà họHoàng, không nể mặt Hoàng Vĩnh Bang này, ông ta sẽ không để những người này được sống yên.“Được rồi. Đừng khóc nữa. Lên xe trước đi.”Hoàng Vĩnh An lớn tiếng ra lệnh, tự mình dẫn đầu quay người đi trước.Thể diện là lớn nhất, lần này ông ta không phục!Bà Hoàng ôm Hoàng An Kỳ cẩn thận đỡ cô ta lên xe. Cũng không biết cô ta bị cái gì kích thích mà từ đầu đến cuốikhông nói một lời!***Sau khi lái xe rời đi, Nghiên Ca ngồi trong xe buồn bực không nói một lời.Mặc dù cô đã nhìn thấy dáng vẻ thảm hại nhất của Hoàng An Kỳ, nhưng trong lòng lại không mấy vui vẻ.Cô đương nhiên không phải thánh mẫu, cũng sẽ không buồn rầu vì Hoàng An Kỳ.Chỉ là cảm thấy không hiểu, rốt cuộc Hoàng An Kỳ không từ thủ đoạn hãm hại cô để đạt được cái gì?“Khó chịu?”Lục Lăng Kỳ đánh tay lái, thừa dịp nhìn Nghiên Ca một cái.Nghiên Ca giật mình, đôi mắt xinh đẹp ươn ướt: “Em có gì mà phải khó chịu chứ. Có phải em biến thành như vậyđâu.”Lăn tăn suy nghĩ mãi, Nghiên Ca lại không nhịn được hỏi: “Chủ Út, anh nói thật đi, trong chuyện này có công laocủa anh đúng không?”“Chuyện gì?” “Thì chuyện… Hoàng An Kỳ trùng hợp bị cảnh sát bắt đi trong bữa tiệc đính hôn ấy. Anh có tham giađúng chứ?”Môi Lục Lăng Nghiệp khẽ cong lên: “Nghĩ, quá, nhiều.”“Hừ. Anh không nói thì em cũng có thể đoán ra! Chú Út, anh xấu xa quá đó. Im hơi lặng tiếng khiến cho Hoàng AnKỳ vĩnh viễn không thể trở mình. Lần này nhà họ Hoàng bởi vì cô ta mà không ngóc đầu lên nổi, anh không sợ ôngnội biết được chân tướng sẽ trách phạt sao?Nghiên Ca hiểu rõ, có những việc nhìn thấy nhưng lại không nói rõ được.Hơn nữa, sự việc của Hoàng An Kỳ chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút, cô cũng có thể đoán ra.Lục Lăng Nghiệp, anh đúng là con sói hoang lòng dạ đen tối.“Có lẽ ông ấy đã đoán ra rồi.”Lời nói của Lục Lăng Nghiệp làm Nghiên Ca gần như nín thở. Cô căng thẳng nhìn anh: “Vậy phải làm sao? Nếu ông nội biết thì anhphải làm sao bây giờ? Quan hệ giữa ông nội và Hoàng Vĩnh Bang tốt như vậy…”“Lo lắng cho tôi à?”Nghiên ca cãi bướng, quay đầu nhìn thời tiết tươi đẹp bên ngoài củửa số nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên.Mày kiếm đen rậm của Lục Lăng Nghiệp khẽ nhưrớng lên, tâm trạng rất tốt nhìn khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Nghiên Ca. “Em lolắng gì chứ. Có phải là em làm đâu.”