Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 127
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Kiếm cuối cùng hôm quyết đấu đó không phải là võ kỹ tiên thiên sao? Chẳng lẽ ta còn nhìn nhầm được chắc. Ngộ tính của ngươi cũng ghê thật, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm tham ngộ suốt mấy năm trời mới miễn cưỡng ngộ ra được một chiêu võ kỹ tiên thiên, thế mà ngươi chỉ mất có nửa tháng đã làm được!”Lâm Nhất nghe thấy vậy liền hiểu ngay, hóa ra người trong tông môn đều nhận định chiêu “Hoa mọc từ chốn nào” của hắn thành võ kỹ tiên thiên cả rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, hắn đỡ phải tốn công giải thích làm gì.“Đây là đan dược trị thương mà thiếu môn chủ đưa cho ngươi, thấy khí sắc của ngươi cũng không tệ, chắc hẳn vài hôm nữa là có thể khôi phục được rồi, ta đây sẽ trở về phụng mệnh”.Trương Hàn lấy hai bình ngọc đặt xuống bàn, sau đó chuẩn bị rời đi.“Chờ chút đã!”Lâm Nhất gọi đối phương lại.“Chuyện gì?”“Thay ta cảm ơn thiếu môn chủ nhé. Với cả, ta đã ngủ mấy ngày rồi?”“Được thôi. Cũng không nhiều lắm, chỉ ngủ suốt bảy ngày thôi”.Bảy ngày ư?Không ngờ mình lại hôn mê lâu tới vậy, cũng chẳng biết bảy ngày vừa rồi ai đã chăm sóc mình nữa?Nửa nén hương trôi qua, khi đã cảm thấy tinh thần ổn hơn rồi, Lâm Nhất mới ngồi hẳn dậy, sau đó chậm rãi tháo băng gạc trên người mình ra.“Trên băng gạc này đắp loại thuốc nào thế nhỉ, không ngờ vết thương trên người mình cũng biến mất luôn”.Nhìn thân thể lành lặn không có bất cứ vết thương nào của mình, Lâm Nhất liền cảm thấy bất ngờ.Đến lúc tháo hết tất cả băng gạc quấn quanh người rồi thay một bộ trang phục của tông môn xong xuôi, Lâm Nhất mới bước ra ngoài.Ánh nắng chiếu lên người hắn mang đến cảm giác ấm áp, Lâm Nhất cảm nhận được sự nhẹ nhõm khoan khoái mà trước giờ chưa từng xuất hiện.Sau khi vận động qua vài cái, hắn liền đứng vào tư thế triển khai Mãnh Hổ Quyền rồi bắt đầu luyện tập ngay trên khoảnh đất trống trước căn nhà gỗ.Hộc, hộc!Nắm đấm mạnh mẽ vô cùng, trên người Lâm Nhất như phát ra hổ uy mơ hồ, nội lực hùng hậu nhanh chóng chuyển vận khắp thân thể.Sau mấy ngày trời không vận động, giờ phút này Lâm Nhất chỉ cảm thấy khắp người cô cùng sảng khoái, hết chiêu này tới thức khác đều ngập tràn sức lực.Đến khi đánh xong cả bộ quyền, hắn liền cảm thấy tinh thần mình khoan khoái, khí thế khắp người hừng hực hơn hẳn trước đó.Đặc biệt là giữa hai đầu lông mày lộ rõ vẻ sắc bén.
“Kiếm cuối cùng hôm quyết đấu đó không phải là võ kỹ tiên thiên sao? Chẳng lẽ ta còn nhìn nhầm được chắc. Ngộ tính của ngươi cũng ghê thật, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm tham ngộ suốt mấy năm trời mới miễn cưỡng ngộ ra được một chiêu võ kỹ tiên thiên, thế mà ngươi chỉ mất có nửa tháng đã làm được!”
Lâm Nhất nghe thấy vậy liền hiểu ngay, hóa ra người trong tông môn đều nhận định chiêu “Hoa mọc từ chốn nào” của hắn thành võ kỹ tiên thiên cả rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, hắn đỡ phải tốn công giải thích làm gì.
“Đây là đan dược trị thương mà thiếu môn chủ đưa cho ngươi, thấy khí sắc của ngươi cũng không tệ, chắc hẳn vài hôm nữa là có thể khôi phục được rồi, ta đây sẽ trở về phụng mệnh”.
Trương Hàn lấy hai bình ngọc đặt xuống bàn, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Chờ chút đã!”
Lâm Nhất gọi đối phương lại.
“Chuyện gì?”
“Thay ta cảm ơn thiếu môn chủ nhé. Với cả, ta đã ngủ mấy ngày rồi?”
“Được thôi. Cũng không nhiều lắm, chỉ ngủ suốt bảy ngày thôi”.
Bảy ngày ư?
Không ngờ mình lại hôn mê lâu tới vậy, cũng chẳng biết bảy ngày vừa rồi ai đã chăm sóc mình nữa?
Nửa nén hương trôi qua, khi đã cảm thấy tinh thần ổn hơn rồi, Lâm Nhất mới ngồi hẳn dậy, sau đó chậm rãi tháo băng gạc trên người mình ra.
“Trên băng gạc này đắp loại thuốc nào thế nhỉ, không ngờ vết thương trên người mình cũng biến mất luôn”.
Nhìn thân thể lành lặn không có bất cứ vết thương nào của mình, Lâm Nhất liền cảm thấy bất ngờ.
Đến lúc tháo hết tất cả băng gạc quấn quanh người rồi thay một bộ trang phục của tông môn xong xuôi, Lâm Nhất mới bước ra ngoài.
Ánh nắng chiếu lên người hắn mang đến cảm giác ấm áp, Lâm Nhất cảm nhận được sự nhẹ nhõm khoan khoái mà trước giờ chưa từng xuất hiện.
Sau khi vận động qua vài cái, hắn liền đứng vào tư thế triển khai Mãnh Hổ Quyền rồi bắt đầu luyện tập ngay trên khoảnh đất trống trước căn nhà gỗ.
Hộc, hộc!
Nắm đấm mạnh mẽ vô cùng, trên người Lâm Nhất như phát ra hổ uy mơ hồ, nội lực hùng hậu nhanh chóng chuyển vận khắp thân thể.
Sau mấy ngày trời không vận động, giờ phút này Lâm Nhất chỉ cảm thấy khắp người cô cùng sảng khoái, hết chiêu này tới thức khác đều ngập tràn sức lực.
Đến khi đánh xong cả bộ quyền, hắn liền cảm thấy tinh thần mình khoan khoái, khí thế khắp người hừng hực hơn hẳn trước đó.
Đặc biệt là giữa hai đầu lông mày lộ rõ vẻ sắc bén.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Kiếm cuối cùng hôm quyết đấu đó không phải là võ kỹ tiên thiên sao? Chẳng lẽ ta còn nhìn nhầm được chắc. Ngộ tính của ngươi cũng ghê thật, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm tham ngộ suốt mấy năm trời mới miễn cưỡng ngộ ra được một chiêu võ kỹ tiên thiên, thế mà ngươi chỉ mất có nửa tháng đã làm được!”Lâm Nhất nghe thấy vậy liền hiểu ngay, hóa ra người trong tông môn đều nhận định chiêu “Hoa mọc từ chốn nào” của hắn thành võ kỹ tiên thiên cả rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, hắn đỡ phải tốn công giải thích làm gì.“Đây là đan dược trị thương mà thiếu môn chủ đưa cho ngươi, thấy khí sắc của ngươi cũng không tệ, chắc hẳn vài hôm nữa là có thể khôi phục được rồi, ta đây sẽ trở về phụng mệnh”.Trương Hàn lấy hai bình ngọc đặt xuống bàn, sau đó chuẩn bị rời đi.“Chờ chút đã!”Lâm Nhất gọi đối phương lại.“Chuyện gì?”“Thay ta cảm ơn thiếu môn chủ nhé. Với cả, ta đã ngủ mấy ngày rồi?”“Được thôi. Cũng không nhiều lắm, chỉ ngủ suốt bảy ngày thôi”.Bảy ngày ư?Không ngờ mình lại hôn mê lâu tới vậy, cũng chẳng biết bảy ngày vừa rồi ai đã chăm sóc mình nữa?Nửa nén hương trôi qua, khi đã cảm thấy tinh thần ổn hơn rồi, Lâm Nhất mới ngồi hẳn dậy, sau đó chậm rãi tháo băng gạc trên người mình ra.“Trên băng gạc này đắp loại thuốc nào thế nhỉ, không ngờ vết thương trên người mình cũng biến mất luôn”.Nhìn thân thể lành lặn không có bất cứ vết thương nào của mình, Lâm Nhất liền cảm thấy bất ngờ.Đến lúc tháo hết tất cả băng gạc quấn quanh người rồi thay một bộ trang phục của tông môn xong xuôi, Lâm Nhất mới bước ra ngoài.Ánh nắng chiếu lên người hắn mang đến cảm giác ấm áp, Lâm Nhất cảm nhận được sự nhẹ nhõm khoan khoái mà trước giờ chưa từng xuất hiện.Sau khi vận động qua vài cái, hắn liền đứng vào tư thế triển khai Mãnh Hổ Quyền rồi bắt đầu luyện tập ngay trên khoảnh đất trống trước căn nhà gỗ.Hộc, hộc!Nắm đấm mạnh mẽ vô cùng, trên người Lâm Nhất như phát ra hổ uy mơ hồ, nội lực hùng hậu nhanh chóng chuyển vận khắp thân thể.Sau mấy ngày trời không vận động, giờ phút này Lâm Nhất chỉ cảm thấy khắp người cô cùng sảng khoái, hết chiêu này tới thức khác đều ngập tràn sức lực.Đến khi đánh xong cả bộ quyền, hắn liền cảm thấy tinh thần mình khoan khoái, khí thế khắp người hừng hực hơn hẳn trước đó.Đặc biệt là giữa hai đầu lông mày lộ rõ vẻ sắc bén.