Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 1
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 1Đông VựcKiếm Ma tôngTrên khoảng sân bên ngoài cổng tụ tập một đám người đông đúc.Đa số bọn họ đều mang vẻ kinh hãi trên khuôn mặt.“Đây là đâu? Sao ta lại bị bắt tới nơi này?”“Dám bắt ta ư, mấy người có biết cha ta là ai không?”“Sao lại có nhiều người như vậy?”Cảnh tượng hỗn loạn, tiếng ồn ào gì cũng có.Ngay vào lúc này.Một tiếng hừ lạnh vang lên.“Câm miệng lại hết cho ta!!”Cùng lúc này, một loại uy áp khiến người ta run rẩy đã bao phủ lên toàn bộ không gian, khiến tất cả bọn họ suýt chút nữa thì ngạt thở.Sau khi âm thanh vang lên, một người trung niên mặc áo bào màu xanh lam bước lên đài cao, nhìn xuống đám người đông như kiến.Ánh mắt của ông ta rất sắc nhọn, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.“Đây là Kiếm Ma tông, nếu các người muốn sống thì hãy thành thật một chút cho ta!”Ông ta lại mở miệng một lần nữa.Nhưng lời này vừa thốt ra.Đám đông phía dưới có gần một vạn người bình thường đều chết lặng.“Kiếm Ma tông? Chính là cái ma giáo không chuyện ác gì không làm kia hay sao?”“Toi rồi, toi rồi! Ta còn trẻ như vậy mà đã phải chết rồi sao?”“Chắc không phải bọn chúng muốn dùng chúng ta để tu luyện tà pháp đấy chứ!”“Mẹ ơi, sao mà tôi đen đủi quá vậy.”“Chạy!!! Mau chóng chạy!”“Đúng, ta nhất định phải rời khỏi nơi này.”Có vài kẻ tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, cũng có vài kẻ chạy tán loạn ra ngoài.Mà biểu cảm của người trung niên đứng trên đài cao kia không hề có bất cứ thay đổi nào.Ông ta chỉ nâng tay trái lên, khẽ phất một cái.Hàng chục kiếm khí đồng loạt xuất ra.Vút vút vút…Những kẻ chạy trốn ra ngoài, từng kẻ một bị kiếm khí đánh trúng.Ngay cả tiếng hét còn chưa cất lên đã ngã xuống đất, mất mạng ngay tại chỗ.Shhh__Những kẻ khác nhìn thấy cảnh này, toàn bộ đều lập tức yên lặng.
Chương 1
Đông Vực
Kiếm Ma tông
Trên khoảng sân bên ngoài cổng tụ tập một đám người đông đúc.
Đa số bọn họ đều mang vẻ kinh hãi trên khuôn mặt.
“Đây là đâu? Sao ta lại bị bắt tới nơi này?”
“Dám bắt ta ư, mấy người có biết cha ta là ai không?”
“Sao lại có nhiều người như vậy?”
Cảnh tượng hỗn loạn, tiếng ồn ào gì cũng có.
Ngay vào lúc này.
Một tiếng hừ lạnh vang lên.
“Câm miệng lại hết cho ta!!”
Cùng lúc này, một loại uy áp khiến người ta run rẩy đã bao phủ lên toàn bộ không gian, khiến tất cả bọn họ suýt chút nữa thì ngạt thở.
Sau khi âm thanh vang lên, một người trung niên mặc áo bào màu xanh lam bước lên đài cao, nhìn xuống đám người đông như kiến.
Ánh mắt của ông ta rất sắc nhọn, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
“Đây là Kiếm Ma tông, nếu các người muốn sống thì hãy thành thật một chút cho ta!”
Ông ta lại mở miệng một lần nữa.
Nhưng lời này vừa thốt ra.
Đám đông phía dưới có gần một vạn người bình thường đều chết lặng.
“Kiếm Ma tông? Chính là cái ma giáo không chuyện ác gì không làm kia hay sao?”
“Toi rồi, toi rồi! Ta còn trẻ như vậy mà đã phải chết rồi sao?”
“Chắc không phải bọn chúng muốn dùng chúng ta để tu luyện tà pháp đấy chứ!”
“Mẹ ơi, sao mà tôi đen đủi quá vậy.”
“Chạy!!! Mau chóng chạy!”
“Đúng, ta nhất định phải rời khỏi nơi này.”
Có vài kẻ tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, cũng có vài kẻ chạy tán loạn ra ngoài.
Mà biểu cảm của người trung niên đứng trên đài cao kia không hề có bất cứ thay đổi nào.
Ông ta chỉ nâng tay trái lên, khẽ phất một cái.
Hàng chục kiếm khí đồng loạt xuất ra.
Vút vút vút…
Những kẻ chạy trốn ra ngoài, từng kẻ một bị kiếm khí đánh trúng.
Ngay cả tiếng hét còn chưa cất lên đã ngã xuống đất, mất mạng ngay tại chỗ.
Shhh__
Những kẻ khác nhìn thấy cảnh này, toàn bộ đều lập tức yên lặng.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 1Đông VựcKiếm Ma tôngTrên khoảng sân bên ngoài cổng tụ tập một đám người đông đúc.Đa số bọn họ đều mang vẻ kinh hãi trên khuôn mặt.“Đây là đâu? Sao ta lại bị bắt tới nơi này?”“Dám bắt ta ư, mấy người có biết cha ta là ai không?”“Sao lại có nhiều người như vậy?”Cảnh tượng hỗn loạn, tiếng ồn ào gì cũng có.Ngay vào lúc này.Một tiếng hừ lạnh vang lên.“Câm miệng lại hết cho ta!!”Cùng lúc này, một loại uy áp khiến người ta run rẩy đã bao phủ lên toàn bộ không gian, khiến tất cả bọn họ suýt chút nữa thì ngạt thở.Sau khi âm thanh vang lên, một người trung niên mặc áo bào màu xanh lam bước lên đài cao, nhìn xuống đám người đông như kiến.Ánh mắt của ông ta rất sắc nhọn, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.“Đây là Kiếm Ma tông, nếu các người muốn sống thì hãy thành thật một chút cho ta!”Ông ta lại mở miệng một lần nữa.Nhưng lời này vừa thốt ra.Đám đông phía dưới có gần một vạn người bình thường đều chết lặng.“Kiếm Ma tông? Chính là cái ma giáo không chuyện ác gì không làm kia hay sao?”“Toi rồi, toi rồi! Ta còn trẻ như vậy mà đã phải chết rồi sao?”“Chắc không phải bọn chúng muốn dùng chúng ta để tu luyện tà pháp đấy chứ!”“Mẹ ơi, sao mà tôi đen đủi quá vậy.”“Chạy!!! Mau chóng chạy!”“Đúng, ta nhất định phải rời khỏi nơi này.”Có vài kẻ tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, cũng có vài kẻ chạy tán loạn ra ngoài.Mà biểu cảm của người trung niên đứng trên đài cao kia không hề có bất cứ thay đổi nào.Ông ta chỉ nâng tay trái lên, khẽ phất một cái.Hàng chục kiếm khí đồng loạt xuất ra.Vút vút vút…Những kẻ chạy trốn ra ngoài, từng kẻ một bị kiếm khí đánh trúng.Ngay cả tiếng hét còn chưa cất lên đã ngã xuống đất, mất mạng ngay tại chỗ.Shhh__Những kẻ khác nhìn thấy cảnh này, toàn bộ đều lập tức yên lặng.