Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 13
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 13Cuối cùng, chiều hôm nay, trong số hơn một trăm người, có người tu luyện Dưỡng Khí quyết đã thăng hạng và đã dọn dẹp một mộ kiếm thành công.Điều này khiến những người khác vừa ngưỡng mộ vừa đố kị. Bình thường đệ tử Kiếm Ma tông mất khoảng ba đến năm ngày để thăng hạng.Người này đã mất chín ngày, có thể thấy tư chất cũng ở mức bình thường.Tuy nhiên, không để cho sự ghen tỵ của những người này dừng lại ở đó.Trưa hôm sau, bọn họ đã nghe được một tin động trời. Trong số bọn họ có một thanh niên tên là Lâm Tiêu đã hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp mộ kiếm của tháng này trong một buổi sáng.“Mẹ kiếp, tên Lâm Tiêu này là ai vậy? Tại sao ta chưa từng nghe nói về người này?”“Chính là hiệp khách đi một mình đó, người không hợp với đám đông nhất đó, hình như tên hắn là Lâm Tiêu.”“Là hắn, nhất định hắn đã thăng hạng sớm hai ngày so với Triệu lão đại,cho nên mới hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy.”“Nghe nói người này đã xin được cơ hội đi ra ngoài và ra ngoài rồi.”“Không phải Lâm Tiêu này muốn chạy trốn đó chứ.”“Không thể nào, cường giả của Kiếm Ma Tông nhiều như vậy, nói không chừng ngươi còn chưa đi được mấy bước đã bị giết tại chỗ rồi.”Trong khi mọi người đang thảo luận, Lâm Tiêu khoác một chiếc áo choàng màu xám của đệ tử chạy việc vặt và rời khỏi Phần Thiên mộ kiếm.Hắn không đi lung tung mà đi thẳng xuống núi đến xung quanh khu vực của rừng yêu thú ở gần đó.Đương nhiên là Lâm Tiêu không có ý định chạy trốn mà chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để chuyên tâm tu luyện.Sau bao nhiêu ngày kìm nén, cuối cùng cũng có thể mặc sức tu luyện rồi.Ôi~~~ Ai bảo hắn có tư chất thiên tài chứ.Sau khi vào đó nửa canh giờ và xác nhận xung quanh không có ai, Lâm Tiêu tìm một cái cây lớn để ẩn nấp, ngồi xếp bằng và bắt đầu vận chuyển bản Dưỡng Khí quyết của cá nhân mình một cách hết công suất.Trong chốc lát, linh lực xung quanh giống như tìm được một chỗ giải toả nhanh chóng tập trung về phía cơ thể hắn.Tốc độ càng ngày càng nhanh.Lâm Tiêu đang nhắm mắt dường như ‘nhìn thấy’ những linh khí thiên địa tự do đang ở quanh mình, không thể để đếm xuể.Lâm Tiêu vô thức kéo chúng vào cơ thể mình, một cách từ từ, dần dần.Một cơn lốc xoáy linh khí lớn hơn nhiều lần so với trước đó được hình thành và vẫn đang không ngừng mở rộng ra bên ngoài.Chỉ nửa giờ sau, cơ thể của Lâm Tiêu khẽ run lên, Luyện Khí cảnh tầng thứ hai.Một giờ sau, Luyện Khí cảnh tầng thứ ba.…Lâm Tiêu cảm thấy linh lực và kiếm khí trong cơ thể mình không ngừng lưu chuyển và tăng lên.Ngộ tính mãn cấp đối với hắn mà nói, căn bản không tồn tại trở ngại giữa tiểu cảnh giới.Từng sợi dây gắn kết giữa các tiểu cảnh giới lần lượt bị Lâm Tiêu phá vỡ.
Chương 13
Cuối cùng, chiều hôm nay, trong số hơn một trăm người, có người tu luyện Dưỡng Khí quyết đã thăng hạng và đã dọn dẹp một mộ kiếm thành công.
Điều này khiến những người khác vừa ngưỡng mộ vừa đố kị. Bình thường đệ tử Kiếm Ma tông mất khoảng ba đến năm ngày để thăng hạng.
Người này đã mất chín ngày, có thể thấy tư chất cũng ở mức bình thường.
Tuy nhiên, không để cho sự ghen tỵ của những người này dừng lại ở đó.
Trưa hôm sau, bọn họ đã nghe được một tin động trời. Trong số bọn họ có một thanh niên tên là Lâm Tiêu đã hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp mộ kiếm của tháng này trong một buổi sáng.
“Mẹ kiếp, tên Lâm Tiêu này là ai vậy? Tại sao ta chưa từng nghe nói về người này?”
“Chính là hiệp khách đi một mình đó, người không hợp với đám đông nhất đó, hình như tên hắn là Lâm Tiêu.”
“Là hắn, nhất định hắn đã thăng hạng sớm hai ngày so với Triệu lão đại,cho nên mới hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy.”
“Nghe nói người này đã xin được cơ hội đi ra ngoài và ra ngoài rồi.”
“Không phải Lâm Tiêu này muốn chạy trốn đó chứ.”
“Không thể nào, cường giả của Kiếm Ma Tông nhiều như vậy, nói không chừng ngươi còn chưa đi được mấy bước đã bị giết tại chỗ rồi.”
Trong khi mọi người đang thảo luận, Lâm Tiêu khoác một chiếc áo choàng màu xám của đệ tử chạy việc vặt và rời khỏi Phần Thiên mộ kiếm.
Hắn không đi lung tung mà đi thẳng xuống núi đến xung quanh khu vực của rừng yêu thú ở gần đó.
Đương nhiên là Lâm Tiêu không có ý định chạy trốn mà chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để chuyên tâm tu luyện.
Sau bao nhiêu ngày kìm nén, cuối cùng cũng có thể mặc sức tu luyện rồi.
Ôi~~~ Ai bảo hắn có tư chất thiên tài chứ.
Sau khi vào đó nửa canh giờ và xác nhận xung quanh không có ai, Lâm Tiêu tìm một cái cây lớn để ẩn nấp, ngồi xếp bằng và bắt đầu vận chuyển bản Dưỡng Khí quyết của cá nhân mình một cách hết công suất.
Trong chốc lát, linh lực xung quanh giống như tìm được một chỗ giải toả nhanh chóng tập trung về phía cơ thể hắn.
Tốc độ càng ngày càng nhanh.
Lâm Tiêu đang nhắm mắt dường như ‘nhìn thấy’ những linh khí thiên địa tự do đang ở quanh mình, không thể để đếm xuể.
Lâm Tiêu vô thức kéo chúng vào cơ thể mình, một cách từ từ, dần dần.
Một cơn lốc xoáy linh khí lớn hơn nhiều lần so với trước đó được hình thành và vẫn đang không ngừng mở rộng ra bên ngoài.
Chỉ nửa giờ sau, cơ thể của Lâm Tiêu khẽ run lên, Luyện Khí cảnh tầng thứ hai.
Một giờ sau, Luyện Khí cảnh tầng thứ ba.
…
Lâm Tiêu cảm thấy linh lực và kiếm khí trong cơ thể mình không ngừng lưu chuyển và tăng lên.
Ngộ tính mãn cấp đối với hắn mà nói, căn bản không tồn tại trở ngại giữa tiểu cảnh giới.
Từng sợi dây gắn kết giữa các tiểu cảnh giới lần lượt bị Lâm Tiêu phá vỡ.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 13Cuối cùng, chiều hôm nay, trong số hơn một trăm người, có người tu luyện Dưỡng Khí quyết đã thăng hạng và đã dọn dẹp một mộ kiếm thành công.Điều này khiến những người khác vừa ngưỡng mộ vừa đố kị. Bình thường đệ tử Kiếm Ma tông mất khoảng ba đến năm ngày để thăng hạng.Người này đã mất chín ngày, có thể thấy tư chất cũng ở mức bình thường.Tuy nhiên, không để cho sự ghen tỵ của những người này dừng lại ở đó.Trưa hôm sau, bọn họ đã nghe được một tin động trời. Trong số bọn họ có một thanh niên tên là Lâm Tiêu đã hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp mộ kiếm của tháng này trong một buổi sáng.“Mẹ kiếp, tên Lâm Tiêu này là ai vậy? Tại sao ta chưa từng nghe nói về người này?”“Chính là hiệp khách đi một mình đó, người không hợp với đám đông nhất đó, hình như tên hắn là Lâm Tiêu.”“Là hắn, nhất định hắn đã thăng hạng sớm hai ngày so với Triệu lão đại,cho nên mới hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy.”“Nghe nói người này đã xin được cơ hội đi ra ngoài và ra ngoài rồi.”“Không phải Lâm Tiêu này muốn chạy trốn đó chứ.”“Không thể nào, cường giả của Kiếm Ma Tông nhiều như vậy, nói không chừng ngươi còn chưa đi được mấy bước đã bị giết tại chỗ rồi.”Trong khi mọi người đang thảo luận, Lâm Tiêu khoác một chiếc áo choàng màu xám của đệ tử chạy việc vặt và rời khỏi Phần Thiên mộ kiếm.Hắn không đi lung tung mà đi thẳng xuống núi đến xung quanh khu vực của rừng yêu thú ở gần đó.Đương nhiên là Lâm Tiêu không có ý định chạy trốn mà chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để chuyên tâm tu luyện.Sau bao nhiêu ngày kìm nén, cuối cùng cũng có thể mặc sức tu luyện rồi.Ôi~~~ Ai bảo hắn có tư chất thiên tài chứ.Sau khi vào đó nửa canh giờ và xác nhận xung quanh không có ai, Lâm Tiêu tìm một cái cây lớn để ẩn nấp, ngồi xếp bằng và bắt đầu vận chuyển bản Dưỡng Khí quyết của cá nhân mình một cách hết công suất.Trong chốc lát, linh lực xung quanh giống như tìm được một chỗ giải toả nhanh chóng tập trung về phía cơ thể hắn.Tốc độ càng ngày càng nhanh.Lâm Tiêu đang nhắm mắt dường như ‘nhìn thấy’ những linh khí thiên địa tự do đang ở quanh mình, không thể để đếm xuể.Lâm Tiêu vô thức kéo chúng vào cơ thể mình, một cách từ từ, dần dần.Một cơn lốc xoáy linh khí lớn hơn nhiều lần so với trước đó được hình thành và vẫn đang không ngừng mở rộng ra bên ngoài.Chỉ nửa giờ sau, cơ thể của Lâm Tiêu khẽ run lên, Luyện Khí cảnh tầng thứ hai.Một giờ sau, Luyện Khí cảnh tầng thứ ba.…Lâm Tiêu cảm thấy linh lực và kiếm khí trong cơ thể mình không ngừng lưu chuyển và tăng lên.Ngộ tính mãn cấp đối với hắn mà nói, căn bản không tồn tại trở ngại giữa tiểu cảnh giới.Từng sợi dây gắn kết giữa các tiểu cảnh giới lần lượt bị Lâm Tiêu phá vỡ.