Tác giả:

Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…

Chương 15

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 15Cơ thể của Thanh Yêu Mãng bị đông cứng lại. Một đường máu kéo dài từ đầu đến đuôi, trong nháy mắt khoảnh khắc sống sót đã tiêu tan.Rầm một tiếng, xác nó vỡ thành hai nửa và rơi xuống đất.“Uy lực không tồi!” Lâm Tiêu mỉm cười rồi lẩm bẩm.Vừa rồi hắn chỉ lấy ngẫu nhiên một đạo kiếm khí từ trong cơ thể mình mà uy lực lại kinh người như vậy.Vốn dĩ trong cơ thể có một trăm đạo kiếm khí nhưng bây giờ vẫn còn chín mươi chín.Có điều, Lâm Tiêu không hề cảm thấy đáng tiếc, kiếm khí ở mộ kiếm gần như là vô cùng vô tận, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.Dùng một đạo kiếm khí thì có là gì, cho dù khi đã dùng hết một trăm đạo kiếm khí thì quay về lấy để bù lại.Sau khi Lâm Tiêu xử lý xong xác của Thanh Yêu Mãng, hắn lại ngồi xuống và tiếp tục tu luyện.Trải qua hơn nửa ngày xuất toàn lực tu luyện.Lâm Tiêu đã nâng cao tu vi của mình lên tới tầng thứ bảy của Luyện Khí cảnh.Chính thức tiến vào hậu kỳ của Luyện Khí cảnh.Hắn cũng cảm nhận được, sau khi bước vào tầng thứ bảy của Luyện Khí cảnh, tốc độ tu luyện đã chậm lại không ít.Dù sao cũng chỉ là Dưỡng Khí quyết đã cải tiến, công pháp cơ sở đã nẵm vững.Đợi khi nào tìm được bộ công pháp tu luyện cao giai, thử xem là biết ngay thôi.Nếu suy nghĩ này của Lâm Tiêu mà bị người khác nghe được, chắc chắn là sẽ bị chửi cho thối mũi.Chỉ trong thời gian một ngày, từ Luyện Khí cảnh tầng một, tu luyện tới Luyện Khí cảnh tầng bảy.Đây rõ ràng là điều khiến ai nghe cũng thấy khiếp sợ, thế mà còn chưa hài lòng hay sao?Nếu chuyện này đặt vào vị trí một người bình thường, nếu không tốn thời gian một hai năm thì đều không thể làm nổi.Lâm Tiêu vặn vẹo cổ, âm thanh vang lên rắc rắc.Hắn cảm thấy trong người tràn trề sức lực.Đùng!Hắn đấm một cú lên cây đại thụ bên cạnh.Cây đại thụ năm người ôm mới hết đó rung lên kịch liệt, vô số lá cây rụng xuống, trên đó xuất hiện một lỗ thủng bằng nắm đấm.Cú đấm này có lực ít nhất phải hai nghìn cân.Lâm Tiêu vui mừng không thôi.Nếu đây là trái đất, thì hắn đã là một siêu nhân rồi.Nhưng khi đặt vào thế giới huyền huyễn này, người có sức mạnh hai nghìn cân cũng chỉ là một con kiến mà thôi.Lâm Tiêu lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.Hoàng hôn buông xuống, trời cũng sắp tối rồi.Hắn không muốn qua đêm trong rừng rậm đầy yêu thú này đâu.Xử lý xong thi thể của mấy con yêu thú, sau khi lấy những bộ phận đáng giá mang theo bên người, hắn chuẩn bị trở về.

Chương 15

Cơ thể của Thanh Yêu Mãng bị đông cứng lại. Một đường máu kéo dài từ đầu đến đuôi, trong nháy mắt khoảnh khắc sống sót đã tiêu tan.

Rầm một tiếng, xác nó vỡ thành hai nửa và rơi xuống đất.

“Uy lực không tồi!” Lâm Tiêu mỉm cười rồi lẩm bẩm.

Vừa rồi hắn chỉ lấy ngẫu nhiên một đạo kiếm khí từ trong cơ thể mình mà uy lực lại kinh người như vậy.

Vốn dĩ trong cơ thể có một trăm đạo kiếm khí nhưng bây giờ vẫn còn chín mươi chín.

Có điều, Lâm Tiêu không hề cảm thấy đáng tiếc, kiếm khí ở mộ kiếm gần như là vô cùng vô tận, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Dùng một đạo kiếm khí thì có là gì, cho dù khi đã dùng hết một trăm đạo kiếm khí thì quay về lấy để bù lại.

Sau khi Lâm Tiêu xử lý xong xác của Thanh Yêu Mãng, hắn lại ngồi xuống và tiếp tục tu luyện.

Trải qua hơn nửa ngày xuất toàn lực tu luyện.

Lâm Tiêu đã nâng cao tu vi của mình lên tới tầng thứ bảy của Luyện Khí cảnh.

Chính thức tiến vào hậu kỳ của Luyện Khí cảnh.

Hắn cũng cảm nhận được, sau khi bước vào tầng thứ bảy của Luyện Khí cảnh, tốc độ tu luyện đã chậm lại không ít.

Dù sao cũng chỉ là Dưỡng Khí quyết đã cải tiến, công pháp cơ sở đã nẵm vững.

Đợi khi nào tìm được bộ công pháp tu luyện cao giai, thử xem là biết ngay thôi.

Nếu suy nghĩ này của Lâm Tiêu mà bị người khác nghe được, chắc chắn là sẽ bị chửi cho thối mũi.

Chỉ trong thời gian một ngày, từ Luyện Khí cảnh tầng một, tu luyện tới Luyện Khí cảnh tầng bảy.

Đây rõ ràng là điều khiến ai nghe cũng thấy khiếp sợ, thế mà còn chưa hài lòng hay sao?

Nếu chuyện này đặt vào vị trí một người bình thường, nếu không tốn thời gian một hai năm thì đều không thể làm nổi.

Lâm Tiêu vặn vẹo cổ, âm thanh vang lên rắc rắc.

Hắn cảm thấy trong người tràn trề sức lực.

Đùng!

Hắn đấm một cú lên cây đại thụ bên cạnh.

Cây đại thụ năm người ôm mới hết đó rung lên kịch liệt, vô số lá cây rụng xuống, trên đó xuất hiện một lỗ thủng bằng nắm đấm.

Cú đấm này có lực ít nhất phải hai nghìn cân.

Lâm Tiêu vui mừng không thôi.

Nếu đây là trái đất, thì hắn đã là một siêu nhân rồi.

Nhưng khi đặt vào thế giới huyền huyễn này, người có sức mạnh hai nghìn cân cũng chỉ là một con kiến mà thôi.

Lâm Tiêu lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Hoàng hôn buông xuống, trời cũng sắp tối rồi.

Hắn không muốn qua đêm trong rừng rậm đầy yêu thú này đâu.

Xử lý xong thi thể của mấy con yêu thú, sau khi lấy những bộ phận đáng giá mang theo bên người, hắn chuẩn bị trở về.

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 15Cơ thể của Thanh Yêu Mãng bị đông cứng lại. Một đường máu kéo dài từ đầu đến đuôi, trong nháy mắt khoảnh khắc sống sót đã tiêu tan.Rầm một tiếng, xác nó vỡ thành hai nửa và rơi xuống đất.“Uy lực không tồi!” Lâm Tiêu mỉm cười rồi lẩm bẩm.Vừa rồi hắn chỉ lấy ngẫu nhiên một đạo kiếm khí từ trong cơ thể mình mà uy lực lại kinh người như vậy.Vốn dĩ trong cơ thể có một trăm đạo kiếm khí nhưng bây giờ vẫn còn chín mươi chín.Có điều, Lâm Tiêu không hề cảm thấy đáng tiếc, kiếm khí ở mộ kiếm gần như là vô cùng vô tận, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.Dùng một đạo kiếm khí thì có là gì, cho dù khi đã dùng hết một trăm đạo kiếm khí thì quay về lấy để bù lại.Sau khi Lâm Tiêu xử lý xong xác của Thanh Yêu Mãng, hắn lại ngồi xuống và tiếp tục tu luyện.Trải qua hơn nửa ngày xuất toàn lực tu luyện.Lâm Tiêu đã nâng cao tu vi của mình lên tới tầng thứ bảy của Luyện Khí cảnh.Chính thức tiến vào hậu kỳ của Luyện Khí cảnh.Hắn cũng cảm nhận được, sau khi bước vào tầng thứ bảy của Luyện Khí cảnh, tốc độ tu luyện đã chậm lại không ít.Dù sao cũng chỉ là Dưỡng Khí quyết đã cải tiến, công pháp cơ sở đã nẵm vững.Đợi khi nào tìm được bộ công pháp tu luyện cao giai, thử xem là biết ngay thôi.Nếu suy nghĩ này của Lâm Tiêu mà bị người khác nghe được, chắc chắn là sẽ bị chửi cho thối mũi.Chỉ trong thời gian một ngày, từ Luyện Khí cảnh tầng một, tu luyện tới Luyện Khí cảnh tầng bảy.Đây rõ ràng là điều khiến ai nghe cũng thấy khiếp sợ, thế mà còn chưa hài lòng hay sao?Nếu chuyện này đặt vào vị trí một người bình thường, nếu không tốn thời gian một hai năm thì đều không thể làm nổi.Lâm Tiêu vặn vẹo cổ, âm thanh vang lên rắc rắc.Hắn cảm thấy trong người tràn trề sức lực.Đùng!Hắn đấm một cú lên cây đại thụ bên cạnh.Cây đại thụ năm người ôm mới hết đó rung lên kịch liệt, vô số lá cây rụng xuống, trên đó xuất hiện một lỗ thủng bằng nắm đấm.Cú đấm này có lực ít nhất phải hai nghìn cân.Lâm Tiêu vui mừng không thôi.Nếu đây là trái đất, thì hắn đã là một siêu nhân rồi.Nhưng khi đặt vào thế giới huyền huyễn này, người có sức mạnh hai nghìn cân cũng chỉ là một con kiến mà thôi.Lâm Tiêu lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.Hoàng hôn buông xuống, trời cũng sắp tối rồi.Hắn không muốn qua đêm trong rừng rậm đầy yêu thú này đâu.Xử lý xong thi thể của mấy con yêu thú, sau khi lấy những bộ phận đáng giá mang theo bên người, hắn chuẩn bị trở về.

Chương 15