Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 83
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 83Nhưng khi mọi người nhìn thấy người đang bay trên không kia là ai thì tất cả đều lập tức ngậm mồm, cúi thấp đầu.Cường giả Toàn Đan cảnh!!! người này ai dây vào nổi.Hơn nữa đối phương rất ngang nhiên tới đây, đại khái cũng phải là những trưởng lão ở trong nội môn. Lại còn dám quát gọi tên Cảnh lão nữa. Có vẻ là người quen của các chủ bọn họ.Vừa chớp mắt một cái lại có thêm một bóng ngươi bay từ trong kiếm các ra. Chính là các chủ của họ!Chỉ nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của các chủ hôm nay lại có thêm một chút ủ rũ.“Mục lão đầu, ta cũng đang định đi tìm ngươi đây, không ngờ ngươi lại đích thân tới đây.” Cảnh lão trừng mắt nói lại.“Tìm ta? Tìm ta làm cái gì, được rồi, đồ đệ của ta đâu! Nói là nửa tháng đem ngươi tới, bây giờ đã là 20 ngày rồi, ngươi không giữ lời đúng không!!!” Mục lão phẫn nộ lạnh lùng nói.Cảnh lão cũng phẫn nộ.“Có cái rắm! ngươi còn mặt mũi tới cáo trạng! Tên tiểu tử Lâm Tiêu đã sang bên ngươi được 20 ngày rồi, ngươi định kiếm chuyện. Muốn đánh nhau đúng không!!” Cảnh lão gào lên.Hoá ra tên tiểu tử Lâm Tiêu này từ đầu tới cuối chả tới đâu cả, tâm tình không tốt hai ngươi cũng không ai thêm dầu vào lửa nữa. Đúng là tức chết bọn họ rồi.Khí tức của cả hai toả ra va chạm với nhau, làm cho những kẻ ở dưới cũng gặp hoạ. Bọn họ đều cảm thấy như bản thân đang ở trong một cơn bão, nếu không cẩn thận sẽ bị thương.“Hả?”“Gì?”“Tên tiểu tử Lâm Tiêu không ở chỗ ngươi?”“Lâm Tiêu không ở chỗ ngươi?”Hai lão nhân gia đồng loạt thốt lên cùng một câu. Cả hai cùng ngỡ ngàng, lông mày nhíu lại, khí tức bạo phát lúc nãy cũng từ từ tiêu tan.Hai người bọn họ đã ở với nhau hơn trăm năm, cả hai vô cùng hiểu tính khí của nhau. Chuyện gì có thể lôi ra đùa, chuyện gì cần nghiêm túc hai bọn họ đều rõ ràng. Cho nên khi cả hai cùng đồng thanh hét lên một câu, vậy sự việc chắc chắn có gì không đúng.“Hôm đó sau khi truyền thụ công pháp, ta cứ tưởng tên tiểu tử Lâm Tiêu đó ở lại chỗ ngươi nửa tháng, sau đó sẽ sang bên ta. Kết quả là đã 20 ngày rồi vẫn chưa thấy hắn đâu, ta vội sang đây đòi người.” Mục lão rất thành thật giải thích.“Này……tên tiểu tử Lâm Tiêu không có trong Phạm Thiên mộ kiếm, ta tưởng hắn đã qua bên đó rồi.” Cảnh lão cũng nói.Mục lão: “……”Cảnh lão: “……”Vậy Lâm Tiêu đi đâu được?Cả hai người đều ôm lòng nghi ngờ, kẻ khác bọn họ cũng lười quan tâm. Nhưng Lâm Tiêu này thì nhất định không được xảy ra chuyện di.“Ngươi đợi ở đây ta đi hỏi.” Cảnh lão bay về phía Kiếm Các. Mười phút sau thì bay trở lại với sắc mặt u ám.“Có người nói nửa tháng trước Lâm Tiêu đi Đan Thanh Phong, sau đó không thấy quay trở lại.” Cảnh lão nói không thiếu một chữ.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 83Nhưng khi mọi người nhìn thấy người đang bay trên không kia là ai thì tất cả đều lập tức ngậm mồm, cúi thấp đầu.Cường giả Toàn Đan cảnh!!! người này ai dây vào nổi.Hơn nữa đối phương rất ngang nhiên tới đây, đại khái cũng phải là những trưởng lão ở trong nội môn. Lại còn dám quát gọi tên Cảnh lão nữa. Có vẻ là người quen của các chủ bọn họ.Vừa chớp mắt một cái lại có thêm một bóng ngươi bay từ trong kiếm các ra. Chính là các chủ của họ!Chỉ nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của các chủ hôm nay lại có thêm một chút ủ rũ.“Mục lão đầu, ta cũng đang định đi tìm ngươi đây, không ngờ ngươi lại đích thân tới đây.” Cảnh lão trừng mắt nói lại.“Tìm ta? Tìm ta làm cái gì, được rồi, đồ đệ của ta đâu! Nói là nửa tháng đem ngươi tới, bây giờ đã là 20 ngày rồi, ngươi không giữ lời đúng không!!!” Mục lão phẫn nộ lạnh lùng nói.Cảnh lão cũng phẫn nộ.“Có cái rắm! ngươi còn mặt mũi tới cáo trạng! Tên tiểu tử Lâm Tiêu đã sang bên ngươi được 20 ngày rồi, ngươi định kiếm chuyện. Muốn đánh nhau đúng không!!” Cảnh lão gào lên.Hoá ra tên tiểu tử Lâm Tiêu này từ đầu tới cuối chả tới đâu cả, tâm tình không tốt hai ngươi cũng không ai thêm dầu vào lửa nữa. Đúng là tức chết bọn họ rồi.Khí tức của cả hai toả ra va chạm với nhau, làm cho những kẻ ở dưới cũng gặp hoạ. Bọn họ đều cảm thấy như bản thân đang ở trong một cơn bão, nếu không cẩn thận sẽ bị thương.“Hả?”“Gì?”“Tên tiểu tử Lâm Tiêu không ở chỗ ngươi?”“Lâm Tiêu không ở chỗ ngươi?”Hai lão nhân gia đồng loạt thốt lên cùng một câu. Cả hai cùng ngỡ ngàng, lông mày nhíu lại, khí tức bạo phát lúc nãy cũng từ từ tiêu tan.Hai người bọn họ đã ở với nhau hơn trăm năm, cả hai vô cùng hiểu tính khí của nhau. Chuyện gì có thể lôi ra đùa, chuyện gì cần nghiêm túc hai bọn họ đều rõ ràng. Cho nên khi cả hai cùng đồng thanh hét lên một câu, vậy sự việc chắc chắn có gì không đúng.“Hôm đó sau khi truyền thụ công pháp, ta cứ tưởng tên tiểu tử Lâm Tiêu đó ở lại chỗ ngươi nửa tháng, sau đó sẽ sang bên ta. Kết quả là đã 20 ngày rồi vẫn chưa thấy hắn đâu, ta vội sang đây đòi người.” Mục lão rất thành thật giải thích.“Này……tên tiểu tử Lâm Tiêu không có trong Phạm Thiên mộ kiếm, ta tưởng hắn đã qua bên đó rồi.” Cảnh lão cũng nói.Mục lão: “……”Cảnh lão: “……”Vậy Lâm Tiêu đi đâu được?Cả hai người đều ôm lòng nghi ngờ, kẻ khác bọn họ cũng lười quan tâm. Nhưng Lâm Tiêu này thì nhất định không được xảy ra chuyện di.“Ngươi đợi ở đây ta đi hỏi.” Cảnh lão bay về phía Kiếm Các. Mười phút sau thì bay trở lại với sắc mặt u ám.“Có người nói nửa tháng trước Lâm Tiêu đi Đan Thanh Phong, sau đó không thấy quay trở lại.” Cảnh lão nói không thiếu một chữ.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 83Nhưng khi mọi người nhìn thấy người đang bay trên không kia là ai thì tất cả đều lập tức ngậm mồm, cúi thấp đầu.Cường giả Toàn Đan cảnh!!! người này ai dây vào nổi.Hơn nữa đối phương rất ngang nhiên tới đây, đại khái cũng phải là những trưởng lão ở trong nội môn. Lại còn dám quát gọi tên Cảnh lão nữa. Có vẻ là người quen của các chủ bọn họ.Vừa chớp mắt một cái lại có thêm một bóng ngươi bay từ trong kiếm các ra. Chính là các chủ của họ!Chỉ nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của các chủ hôm nay lại có thêm một chút ủ rũ.“Mục lão đầu, ta cũng đang định đi tìm ngươi đây, không ngờ ngươi lại đích thân tới đây.” Cảnh lão trừng mắt nói lại.“Tìm ta? Tìm ta làm cái gì, được rồi, đồ đệ của ta đâu! Nói là nửa tháng đem ngươi tới, bây giờ đã là 20 ngày rồi, ngươi không giữ lời đúng không!!!” Mục lão phẫn nộ lạnh lùng nói.Cảnh lão cũng phẫn nộ.“Có cái rắm! ngươi còn mặt mũi tới cáo trạng! Tên tiểu tử Lâm Tiêu đã sang bên ngươi được 20 ngày rồi, ngươi định kiếm chuyện. Muốn đánh nhau đúng không!!” Cảnh lão gào lên.Hoá ra tên tiểu tử Lâm Tiêu này từ đầu tới cuối chả tới đâu cả, tâm tình không tốt hai ngươi cũng không ai thêm dầu vào lửa nữa. Đúng là tức chết bọn họ rồi.Khí tức của cả hai toả ra va chạm với nhau, làm cho những kẻ ở dưới cũng gặp hoạ. Bọn họ đều cảm thấy như bản thân đang ở trong một cơn bão, nếu không cẩn thận sẽ bị thương.“Hả?”“Gì?”“Tên tiểu tử Lâm Tiêu không ở chỗ ngươi?”“Lâm Tiêu không ở chỗ ngươi?”Hai lão nhân gia đồng loạt thốt lên cùng một câu. Cả hai cùng ngỡ ngàng, lông mày nhíu lại, khí tức bạo phát lúc nãy cũng từ từ tiêu tan.Hai người bọn họ đã ở với nhau hơn trăm năm, cả hai vô cùng hiểu tính khí của nhau. Chuyện gì có thể lôi ra đùa, chuyện gì cần nghiêm túc hai bọn họ đều rõ ràng. Cho nên khi cả hai cùng đồng thanh hét lên một câu, vậy sự việc chắc chắn có gì không đúng.“Hôm đó sau khi truyền thụ công pháp, ta cứ tưởng tên tiểu tử Lâm Tiêu đó ở lại chỗ ngươi nửa tháng, sau đó sẽ sang bên ta. Kết quả là đã 20 ngày rồi vẫn chưa thấy hắn đâu, ta vội sang đây đòi người.” Mục lão rất thành thật giải thích.“Này……tên tiểu tử Lâm Tiêu không có trong Phạm Thiên mộ kiếm, ta tưởng hắn đã qua bên đó rồi.” Cảnh lão cũng nói.Mục lão: “……”Cảnh lão: “……”Vậy Lâm Tiêu đi đâu được?Cả hai người đều ôm lòng nghi ngờ, kẻ khác bọn họ cũng lười quan tâm. Nhưng Lâm Tiêu này thì nhất định không được xảy ra chuyện di.“Ngươi đợi ở đây ta đi hỏi.” Cảnh lão bay về phía Kiếm Các. Mười phút sau thì bay trở lại với sắc mặt u ám.“Có người nói nửa tháng trước Lâm Tiêu đi Đan Thanh Phong, sau đó không thấy quay trở lại.” Cảnh lão nói không thiếu một chữ.