Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 113
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 114“Grừ!!”Sau một tiếng gầm gừ, con Hổ m Hắc nhào về phía Lâm Tiêu.Xoạt xoạt!Bộ móng của nó vồ về phía đầu Lâm Tiêu, một khắc này Lâm Tiêu chợt biến mất rồi xuất hiện ở cách đó không xa.Một đạo kiếm quang lóe lên như chớp cắt đôi thân Hổ m Hắc, hai mảnh thân thể rơi xuống đất chết không kịp phản ứng.Lâm Tiêu một kiếm chém chết con hổ, rất tự nhiên đi qua bắt đầu kiểm tra xác. Bộ phận nào đáng tiền sẽ thu vào nhẫn trữ vật, sau đó hắn lại tiếp tục hành trình.“Yêu thú Luân Hải cảnh trung kỳ, vẫn yếu hơn một chút.” Lâm Tiêu cảm thán.Rừng yêu thú rất to, phải bằng một thành phố cấp tỉnh ở thế giới kiếp trước. Hôm qua hắn đã vào sâu trong rừng, chém chết bốn con thú Luân Hải cảnh.Có được Cửu U Trấn Ma Ấn tầng ba, lại thêm kiếm ý bậc ba rưỡi, không có con yêu thú nào có thể cản bước hắn.Theo lời Mục lão nói, cánh rừng này không có yêu thú ở Toàn Đan cảnh. Cho nên Lâm Tiêu cũng không có gì phải cảnh giác lắm.Với thực lực của hắn kể cả có gặp yêu thú Luân Hải cảnh hậu kỳ, không đánh được thì chả nhẽ lại chạy không được?Đi nửa ngày nữa Lâm Tiêu chợt nghe thấy tiếng động.Sột soạt!!Hắn lập tức thi triển thân pháp chỉ lưu lại trên mặt đất một tàn ảnh. Nhưng lần này thử thế nào cũng không thi triển được.Một cái bóng to lớn lao về phía hắn, chỉ thấy móng vuốt sắc bén phá không chụp lên đầu hắn.“Cửu U Trấn Ma Ấn!”Trong trường hợp khẩn cấp hắn vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn để kích hoạt phòng thủ, một ma ấn màu vàng bao quanh cơ thể hắn.Bùm!!Tiếng vật cứng va chạm vào nhau.Lâm Tiêu bị bắn ra xa mười mấy mét, cả cơ thể đập lên một thân cây to sau đó rơi xuống đất.Mẹ kiếp! Yêu thú gì vậy?Sức mạnh này ít nhất cũng là Luân Hải cảnh hậu kỳ. Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.Lâm Tiêu vội vã đưa mắt qua nhìn, đợi hắn nhìn rõ con yêu thú vừa công kích mình xong thì hai hàng lông mày nhíu chặt lại.Phong Lang?Một con Phong Lang Luân Hải cảnh hậu kỳ? Không phải mấy con yêu thú kiểu này lên được Tụ Linh cảnh viên mãn là giỏi lắm rồi sao? Chả nhẽ con này là biến dị?Lâm Tiêu đang nhìn chằm chằm vào con Phong Lang quái dị này.Phong lang cũng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu. Nó như đang thắc mắc, rõ ràng là một con người yếu ớt như vậy, nhưng thực sự đã chặn được một chiêu của nó.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 114“Grừ!!”Sau một tiếng gầm gừ, con Hổ m Hắc nhào về phía Lâm Tiêu.Xoạt xoạt!Bộ móng của nó vồ về phía đầu Lâm Tiêu, một khắc này Lâm Tiêu chợt biến mất rồi xuất hiện ở cách đó không xa.Một đạo kiếm quang lóe lên như chớp cắt đôi thân Hổ m Hắc, hai mảnh thân thể rơi xuống đất chết không kịp phản ứng.Lâm Tiêu một kiếm chém chết con hổ, rất tự nhiên đi qua bắt đầu kiểm tra xác. Bộ phận nào đáng tiền sẽ thu vào nhẫn trữ vật, sau đó hắn lại tiếp tục hành trình.“Yêu thú Luân Hải cảnh trung kỳ, vẫn yếu hơn một chút.” Lâm Tiêu cảm thán.Rừng yêu thú rất to, phải bằng một thành phố cấp tỉnh ở thế giới kiếp trước. Hôm qua hắn đã vào sâu trong rừng, chém chết bốn con thú Luân Hải cảnh.Có được Cửu U Trấn Ma Ấn tầng ba, lại thêm kiếm ý bậc ba rưỡi, không có con yêu thú nào có thể cản bước hắn.Theo lời Mục lão nói, cánh rừng này không có yêu thú ở Toàn Đan cảnh. Cho nên Lâm Tiêu cũng không có gì phải cảnh giác lắm.Với thực lực của hắn kể cả có gặp yêu thú Luân Hải cảnh hậu kỳ, không đánh được thì chả nhẽ lại chạy không được?Đi nửa ngày nữa Lâm Tiêu chợt nghe thấy tiếng động.Sột soạt!!Hắn lập tức thi triển thân pháp chỉ lưu lại trên mặt đất một tàn ảnh. Nhưng lần này thử thế nào cũng không thi triển được.Một cái bóng to lớn lao về phía hắn, chỉ thấy móng vuốt sắc bén phá không chụp lên đầu hắn.“Cửu U Trấn Ma Ấn!”Trong trường hợp khẩn cấp hắn vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn để kích hoạt phòng thủ, một ma ấn màu vàng bao quanh cơ thể hắn.Bùm!!Tiếng vật cứng va chạm vào nhau.Lâm Tiêu bị bắn ra xa mười mấy mét, cả cơ thể đập lên một thân cây to sau đó rơi xuống đất.Mẹ kiếp! Yêu thú gì vậy?Sức mạnh này ít nhất cũng là Luân Hải cảnh hậu kỳ. Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.Lâm Tiêu vội vã đưa mắt qua nhìn, đợi hắn nhìn rõ con yêu thú vừa công kích mình xong thì hai hàng lông mày nhíu chặt lại.Phong Lang?Một con Phong Lang Luân Hải cảnh hậu kỳ? Không phải mấy con yêu thú kiểu này lên được Tụ Linh cảnh viên mãn là giỏi lắm rồi sao? Chả nhẽ con này là biến dị?Lâm Tiêu đang nhìn chằm chằm vào con Phong Lang quái dị này.Phong lang cũng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu. Nó như đang thắc mắc, rõ ràng là một con người yếu ớt như vậy, nhưng thực sự đã chặn được một chiêu của nó.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 114“Grừ!!”Sau một tiếng gầm gừ, con Hổ m Hắc nhào về phía Lâm Tiêu.Xoạt xoạt!Bộ móng của nó vồ về phía đầu Lâm Tiêu, một khắc này Lâm Tiêu chợt biến mất rồi xuất hiện ở cách đó không xa.Một đạo kiếm quang lóe lên như chớp cắt đôi thân Hổ m Hắc, hai mảnh thân thể rơi xuống đất chết không kịp phản ứng.Lâm Tiêu một kiếm chém chết con hổ, rất tự nhiên đi qua bắt đầu kiểm tra xác. Bộ phận nào đáng tiền sẽ thu vào nhẫn trữ vật, sau đó hắn lại tiếp tục hành trình.“Yêu thú Luân Hải cảnh trung kỳ, vẫn yếu hơn một chút.” Lâm Tiêu cảm thán.Rừng yêu thú rất to, phải bằng một thành phố cấp tỉnh ở thế giới kiếp trước. Hôm qua hắn đã vào sâu trong rừng, chém chết bốn con thú Luân Hải cảnh.Có được Cửu U Trấn Ma Ấn tầng ba, lại thêm kiếm ý bậc ba rưỡi, không có con yêu thú nào có thể cản bước hắn.Theo lời Mục lão nói, cánh rừng này không có yêu thú ở Toàn Đan cảnh. Cho nên Lâm Tiêu cũng không có gì phải cảnh giác lắm.Với thực lực của hắn kể cả có gặp yêu thú Luân Hải cảnh hậu kỳ, không đánh được thì chả nhẽ lại chạy không được?Đi nửa ngày nữa Lâm Tiêu chợt nghe thấy tiếng động.Sột soạt!!Hắn lập tức thi triển thân pháp chỉ lưu lại trên mặt đất một tàn ảnh. Nhưng lần này thử thế nào cũng không thi triển được.Một cái bóng to lớn lao về phía hắn, chỉ thấy móng vuốt sắc bén phá không chụp lên đầu hắn.“Cửu U Trấn Ma Ấn!”Trong trường hợp khẩn cấp hắn vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn để kích hoạt phòng thủ, một ma ấn màu vàng bao quanh cơ thể hắn.Bùm!!Tiếng vật cứng va chạm vào nhau.Lâm Tiêu bị bắn ra xa mười mấy mét, cả cơ thể đập lên một thân cây to sau đó rơi xuống đất.Mẹ kiếp! Yêu thú gì vậy?Sức mạnh này ít nhất cũng là Luân Hải cảnh hậu kỳ. Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.Lâm Tiêu vội vã đưa mắt qua nhìn, đợi hắn nhìn rõ con yêu thú vừa công kích mình xong thì hai hàng lông mày nhíu chặt lại.Phong Lang?Một con Phong Lang Luân Hải cảnh hậu kỳ? Không phải mấy con yêu thú kiểu này lên được Tụ Linh cảnh viên mãn là giỏi lắm rồi sao? Chả nhẽ con này là biến dị?Lâm Tiêu đang nhìn chằm chằm vào con Phong Lang quái dị này.Phong lang cũng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu. Nó như đang thắc mắc, rõ ràng là một con người yếu ớt như vậy, nhưng thực sự đã chặn được một chiêu của nó.