Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 115
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 116Loại lực phòng thủ này quá đáng sợ.Liếc nhìn vũng máu trên mặt đất, sau một giây do dự, Lâm Tiêu thi triển khai toàn bộ thân pháp để đuổi theo.Sống thấy sói, chết thấy xác.Khi yêu thú đạt đến thực lực của Toàn Đan cảnh, cơ thể sẽ hình thành yêu đan, thứ đó có giá trị phi phàm.Chẳng lẽ con sói cổ quái này đã sinh ra yêu đan rồi ư?Nếu lần này có thể lấy được một viên yêu đan, chuyến đi này chắc chắn lời to.Lần theo vết máu, Lâm Tiêu nhanh chóng tìm thấy nơi ẩn náu của Phong Lang, đó là một hang động.Sau khi Lâm Tiêu bước vào một cách rất thận trọng, hắn thấy Phong Lang đang thoi thóp thở.Vết thương trên người đối phương sâu đến mức lộ cả xương, kéo dài từ vai đến thắt lưng.Lâm Tiêu giật mình, đã thế này mà nó còn vẫn có thể chạy nhanh như vậy, sức sống này thật biến thái. Nhưng cảnh tượng tiếp theo mới khiến da đầu Lâm Tiêu ngứa ran, hai mắt sáng rực lên.Hắn thấy Phong Lang không ngừng hút cái gì đó trong một cái lỗ trên mặt đất.Những vết thương trên cơ thể nó bắt đầu lành lại với tốc độ nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Phong Lang quay đầu nhìn lại.Xoẹt!Lâm Tiêu không có chút chậm trễ, kiếm khí chứa trong kiếm ý đã ra tay.Nhân lúc ngươi bệnh sẽ lấy mạng của ngươi.Hắn không muốn trì hoãn thêm nữa, vì nếu chần chừ mọi chuyện sẽ thay đổi.“Gầm!!!—–”Phong Lang vẫn muốn bỏ chạy, nhưng nó không còn khả năng đó nữa.Tiếng gầm đột nhiên dừng lại, cơ thể và đầu của Phong Lang bị tách ra một cách bất ngờ!Lâm Tiêu nhìn nhanh xung quanh, không thấy có yêu thú nào khác thì mới thả lỏng cơ thể.Hắn đi tới cạnh thi thể của Phong Lang, không nhìn Phong Lang mà hắn nhìn cái lỗ trên mặt đất. Bên trong có thứ dịch gì đó không xác định được.Nó có màu trắng sữa pha với một chút màu trắng nhạt.Lâm Tiêu đứng cách đó một mét, hít một hơi thật sâu. Sau đó có một luồng linh lực cực mạnh bị hắn hút vào trong cơ thể. Vô cùng tinh khiết xen lẫn với một chút năng lượng màu xanh.Tia năng lượng màu xanh này khiến cơ thể hắn theo bản năng phát ra một loại khát vọngXì–Rốt cuộc thì đây là gì? !Mắt Lâm Tiêu mở to, càng ngửi càng cảm thấy kích thích.Vậy thì uống vào miệng thôi. Bây giờ hắn cũng hiểu tại sao Phong Lang nhất định phải dựa vào chất lỏng màu trắng này mới có thể biến dị thành như vậy.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 116Loại lực phòng thủ này quá đáng sợ.Liếc nhìn vũng máu trên mặt đất, sau một giây do dự, Lâm Tiêu thi triển khai toàn bộ thân pháp để đuổi theo.Sống thấy sói, chết thấy xác.Khi yêu thú đạt đến thực lực của Toàn Đan cảnh, cơ thể sẽ hình thành yêu đan, thứ đó có giá trị phi phàm.Chẳng lẽ con sói cổ quái này đã sinh ra yêu đan rồi ư?Nếu lần này có thể lấy được một viên yêu đan, chuyến đi này chắc chắn lời to.Lần theo vết máu, Lâm Tiêu nhanh chóng tìm thấy nơi ẩn náu của Phong Lang, đó là một hang động.Sau khi Lâm Tiêu bước vào một cách rất thận trọng, hắn thấy Phong Lang đang thoi thóp thở.Vết thương trên người đối phương sâu đến mức lộ cả xương, kéo dài từ vai đến thắt lưng.Lâm Tiêu giật mình, đã thế này mà nó còn vẫn có thể chạy nhanh như vậy, sức sống này thật biến thái. Nhưng cảnh tượng tiếp theo mới khiến da đầu Lâm Tiêu ngứa ran, hai mắt sáng rực lên.Hắn thấy Phong Lang không ngừng hút cái gì đó trong một cái lỗ trên mặt đất.Những vết thương trên cơ thể nó bắt đầu lành lại với tốc độ nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Phong Lang quay đầu nhìn lại.Xoẹt!Lâm Tiêu không có chút chậm trễ, kiếm khí chứa trong kiếm ý đã ra tay.Nhân lúc ngươi bệnh sẽ lấy mạng của ngươi.Hắn không muốn trì hoãn thêm nữa, vì nếu chần chừ mọi chuyện sẽ thay đổi.“Gầm!!!—–”Phong Lang vẫn muốn bỏ chạy, nhưng nó không còn khả năng đó nữa.Tiếng gầm đột nhiên dừng lại, cơ thể và đầu của Phong Lang bị tách ra một cách bất ngờ!Lâm Tiêu nhìn nhanh xung quanh, không thấy có yêu thú nào khác thì mới thả lỏng cơ thể.Hắn đi tới cạnh thi thể của Phong Lang, không nhìn Phong Lang mà hắn nhìn cái lỗ trên mặt đất. Bên trong có thứ dịch gì đó không xác định được.Nó có màu trắng sữa pha với một chút màu trắng nhạt.Lâm Tiêu đứng cách đó một mét, hít một hơi thật sâu. Sau đó có một luồng linh lực cực mạnh bị hắn hút vào trong cơ thể. Vô cùng tinh khiết xen lẫn với một chút năng lượng màu xanh.Tia năng lượng màu xanh này khiến cơ thể hắn theo bản năng phát ra một loại khát vọngXì–Rốt cuộc thì đây là gì? !Mắt Lâm Tiêu mở to, càng ngửi càng cảm thấy kích thích.Vậy thì uống vào miệng thôi. Bây giờ hắn cũng hiểu tại sao Phong Lang nhất định phải dựa vào chất lỏng màu trắng này mới có thể biến dị thành như vậy.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 116Loại lực phòng thủ này quá đáng sợ.Liếc nhìn vũng máu trên mặt đất, sau một giây do dự, Lâm Tiêu thi triển khai toàn bộ thân pháp để đuổi theo.Sống thấy sói, chết thấy xác.Khi yêu thú đạt đến thực lực của Toàn Đan cảnh, cơ thể sẽ hình thành yêu đan, thứ đó có giá trị phi phàm.Chẳng lẽ con sói cổ quái này đã sinh ra yêu đan rồi ư?Nếu lần này có thể lấy được một viên yêu đan, chuyến đi này chắc chắn lời to.Lần theo vết máu, Lâm Tiêu nhanh chóng tìm thấy nơi ẩn náu của Phong Lang, đó là một hang động.Sau khi Lâm Tiêu bước vào một cách rất thận trọng, hắn thấy Phong Lang đang thoi thóp thở.Vết thương trên người đối phương sâu đến mức lộ cả xương, kéo dài từ vai đến thắt lưng.Lâm Tiêu giật mình, đã thế này mà nó còn vẫn có thể chạy nhanh như vậy, sức sống này thật biến thái. Nhưng cảnh tượng tiếp theo mới khiến da đầu Lâm Tiêu ngứa ran, hai mắt sáng rực lên.Hắn thấy Phong Lang không ngừng hút cái gì đó trong một cái lỗ trên mặt đất.Những vết thương trên cơ thể nó bắt đầu lành lại với tốc độ nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Phong Lang quay đầu nhìn lại.Xoẹt!Lâm Tiêu không có chút chậm trễ, kiếm khí chứa trong kiếm ý đã ra tay.Nhân lúc ngươi bệnh sẽ lấy mạng của ngươi.Hắn không muốn trì hoãn thêm nữa, vì nếu chần chừ mọi chuyện sẽ thay đổi.“Gầm!!!—–”Phong Lang vẫn muốn bỏ chạy, nhưng nó không còn khả năng đó nữa.Tiếng gầm đột nhiên dừng lại, cơ thể và đầu của Phong Lang bị tách ra một cách bất ngờ!Lâm Tiêu nhìn nhanh xung quanh, không thấy có yêu thú nào khác thì mới thả lỏng cơ thể.Hắn đi tới cạnh thi thể của Phong Lang, không nhìn Phong Lang mà hắn nhìn cái lỗ trên mặt đất. Bên trong có thứ dịch gì đó không xác định được.Nó có màu trắng sữa pha với một chút màu trắng nhạt.Lâm Tiêu đứng cách đó một mét, hít một hơi thật sâu. Sau đó có một luồng linh lực cực mạnh bị hắn hút vào trong cơ thể. Vô cùng tinh khiết xen lẫn với một chút năng lượng màu xanh.Tia năng lượng màu xanh này khiến cơ thể hắn theo bản năng phát ra một loại khát vọngXì–Rốt cuộc thì đây là gì? !Mắt Lâm Tiêu mở to, càng ngửi càng cảm thấy kích thích.Vậy thì uống vào miệng thôi. Bây giờ hắn cũng hiểu tại sao Phong Lang nhất định phải dựa vào chất lỏng màu trắng này mới có thể biến dị thành như vậy.