Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 123
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 124Nhưng vì lí do an toàn, vẫn cứ đợi tu vi cao thêm chút nữa rồi tính.Đó dù sao cũng là một đòn tất sát của cao thủ Luân Hải Cảnh hậu kỳ, tuyệt đối không thể coi thường.Nghĩ tới đây, Lâm Tiêu liền thu hồi lại ý nghĩ muốn hấp thu kiếm ý.Trường kiếm trong tay hắn vung lên.“Dị thuật? Vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy, cái gì gọi là dị thuật!”“Kiếm pháp Âm Ảnh, Âm Diệt Sát!!!”Cùng một động tác, cùng một bộ kiếm pháp, cùng một dạng kiếm quang.Uỳnh!Một luồng kiếm quang hắc ám bắn ra từ trường kiếm của Lâm Tiêu.Cùng một chiêu thức, kiếm pháp được sử dụng bởi những người khác nhau thì hiệu quả uy lực cũng hoàn toàn khác nhau.Giống như Tư Không Hạo ở trước mặt, hắn cùng lắm thì lĩnh ngộ được tới đại thành hoặc viên mãn của kiếm pháp Âm Ảnh.Nhưng Lâm Tiêu sau khi dùng tay không tiếp lấy bạch đao, đã hấp thụ luôn cảnh giới lĩnh ngộ của đối phương.Lại cộng thêm những lần cảm ngộ kiếm pháp trước đó của hắn.Kiếm pháp Âm Ảnh đối với Lâm Tiêu mà nói, đã hoàn toàn ngộ thấu rồi.Tư Không Hạo thấy cảnh này, vừa kinh vừa sợ.Kiếm pháp Âm Ảnh???Đối phương thế mà lại thi triển cùng loại kiếm pháp Âm Ảnh với mình.Nhưng Tư Không Hạo lại cười.“Hahaha, cho dù ngươi cũng có kiếm ý, cũng biết kiếm pháp Âm Ảnh, nhưng dưới sự chênh lệch giữa cảnh giới của hai người chúng ta, ta sẽ chống mắt lên mà xem ngươi bù đắp nó bằng cách nào!!” Tư Không Hạo cười một cách dữ tợn.Tu vi của hắn là Luân Hải Cảnh tầng thứ tám, chỉ dựa vào mức độ nồng đậm của linh lực cũng đã không phải thứ mà một Tụ Linh Cảnh viên mãn có thể so bì được rồi.Lạc Vũ Thương cũng trở nên căng thẳng một cách khó hiểu.Chỉ là nhìn vào mức độ lớn nhỏ của hai luồng kiếm quang, kiếm quang của Tư Không Hạo vượt xa của người kia.Toi rồi.Thế này thì so kiểu gì.Chênh lệch cảnh giới quá lớn.Oành!!!Một âm thanh cực lớn vang lên.Hai luồng kiếm quang va vào nhau.Toàn bộ hang động đều trấn động mạnh.Thế nào rồi?Ai mạnh hơn? Chắc chắn là Tư Không Hạo nhỉ?Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn qua.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 124Nhưng vì lí do an toàn, vẫn cứ đợi tu vi cao thêm chút nữa rồi tính.Đó dù sao cũng là một đòn tất sát của cao thủ Luân Hải Cảnh hậu kỳ, tuyệt đối không thể coi thường.Nghĩ tới đây, Lâm Tiêu liền thu hồi lại ý nghĩ muốn hấp thu kiếm ý.Trường kiếm trong tay hắn vung lên.“Dị thuật? Vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy, cái gì gọi là dị thuật!”“Kiếm pháp Âm Ảnh, Âm Diệt Sát!!!”Cùng một động tác, cùng một bộ kiếm pháp, cùng một dạng kiếm quang.Uỳnh!Một luồng kiếm quang hắc ám bắn ra từ trường kiếm của Lâm Tiêu.Cùng một chiêu thức, kiếm pháp được sử dụng bởi những người khác nhau thì hiệu quả uy lực cũng hoàn toàn khác nhau.Giống như Tư Không Hạo ở trước mặt, hắn cùng lắm thì lĩnh ngộ được tới đại thành hoặc viên mãn của kiếm pháp Âm Ảnh.Nhưng Lâm Tiêu sau khi dùng tay không tiếp lấy bạch đao, đã hấp thụ luôn cảnh giới lĩnh ngộ của đối phương.Lại cộng thêm những lần cảm ngộ kiếm pháp trước đó của hắn.Kiếm pháp Âm Ảnh đối với Lâm Tiêu mà nói, đã hoàn toàn ngộ thấu rồi.Tư Không Hạo thấy cảnh này, vừa kinh vừa sợ.Kiếm pháp Âm Ảnh???Đối phương thế mà lại thi triển cùng loại kiếm pháp Âm Ảnh với mình.Nhưng Tư Không Hạo lại cười.“Hahaha, cho dù ngươi cũng có kiếm ý, cũng biết kiếm pháp Âm Ảnh, nhưng dưới sự chênh lệch giữa cảnh giới của hai người chúng ta, ta sẽ chống mắt lên mà xem ngươi bù đắp nó bằng cách nào!!” Tư Không Hạo cười một cách dữ tợn.Tu vi của hắn là Luân Hải Cảnh tầng thứ tám, chỉ dựa vào mức độ nồng đậm của linh lực cũng đã không phải thứ mà một Tụ Linh Cảnh viên mãn có thể so bì được rồi.Lạc Vũ Thương cũng trở nên căng thẳng một cách khó hiểu.Chỉ là nhìn vào mức độ lớn nhỏ của hai luồng kiếm quang, kiếm quang của Tư Không Hạo vượt xa của người kia.Toi rồi.Thế này thì so kiểu gì.Chênh lệch cảnh giới quá lớn.Oành!!!Một âm thanh cực lớn vang lên.Hai luồng kiếm quang va vào nhau.Toàn bộ hang động đều trấn động mạnh.Thế nào rồi?Ai mạnh hơn? Chắc chắn là Tư Không Hạo nhỉ?Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn qua.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 124Nhưng vì lí do an toàn, vẫn cứ đợi tu vi cao thêm chút nữa rồi tính.Đó dù sao cũng là một đòn tất sát của cao thủ Luân Hải Cảnh hậu kỳ, tuyệt đối không thể coi thường.Nghĩ tới đây, Lâm Tiêu liền thu hồi lại ý nghĩ muốn hấp thu kiếm ý.Trường kiếm trong tay hắn vung lên.“Dị thuật? Vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy, cái gì gọi là dị thuật!”“Kiếm pháp Âm Ảnh, Âm Diệt Sát!!!”Cùng một động tác, cùng một bộ kiếm pháp, cùng một dạng kiếm quang.Uỳnh!Một luồng kiếm quang hắc ám bắn ra từ trường kiếm của Lâm Tiêu.Cùng một chiêu thức, kiếm pháp được sử dụng bởi những người khác nhau thì hiệu quả uy lực cũng hoàn toàn khác nhau.Giống như Tư Không Hạo ở trước mặt, hắn cùng lắm thì lĩnh ngộ được tới đại thành hoặc viên mãn của kiếm pháp Âm Ảnh.Nhưng Lâm Tiêu sau khi dùng tay không tiếp lấy bạch đao, đã hấp thụ luôn cảnh giới lĩnh ngộ của đối phương.Lại cộng thêm những lần cảm ngộ kiếm pháp trước đó của hắn.Kiếm pháp Âm Ảnh đối với Lâm Tiêu mà nói, đã hoàn toàn ngộ thấu rồi.Tư Không Hạo thấy cảnh này, vừa kinh vừa sợ.Kiếm pháp Âm Ảnh???Đối phương thế mà lại thi triển cùng loại kiếm pháp Âm Ảnh với mình.Nhưng Tư Không Hạo lại cười.“Hahaha, cho dù ngươi cũng có kiếm ý, cũng biết kiếm pháp Âm Ảnh, nhưng dưới sự chênh lệch giữa cảnh giới của hai người chúng ta, ta sẽ chống mắt lên mà xem ngươi bù đắp nó bằng cách nào!!” Tư Không Hạo cười một cách dữ tợn.Tu vi của hắn là Luân Hải Cảnh tầng thứ tám, chỉ dựa vào mức độ nồng đậm của linh lực cũng đã không phải thứ mà một Tụ Linh Cảnh viên mãn có thể so bì được rồi.Lạc Vũ Thương cũng trở nên căng thẳng một cách khó hiểu.Chỉ là nhìn vào mức độ lớn nhỏ của hai luồng kiếm quang, kiếm quang của Tư Không Hạo vượt xa của người kia.Toi rồi.Thế này thì so kiểu gì.Chênh lệch cảnh giới quá lớn.Oành!!!Một âm thanh cực lớn vang lên.Hai luồng kiếm quang va vào nhau.Toàn bộ hang động đều trấn động mạnh.Thế nào rồi?Ai mạnh hơn? Chắc chắn là Tư Không Hạo nhỉ?Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn qua.