Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 125
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 126“Chạy!!!”Tư Không Hạo cũng chết rồi. Bây giờ kẻ gặp nguy chính là bọn họ.Ba tên đó nhìn nhau, rồi triển khai toàn bộ thân pháp, điên cuồng chạy ra khỏi hang động.“Haizz!”Một tiếng thở dài vang lên.Ba luồng kiếm quang lóe lên.Xoẹt xoẹt xoẹt.Ba cỗ thi thể ngã ra đất, vỡ vụn!Tới lúc này.Trong hang động, chỉ còn lại năm người.Lâm Tiêu và bốn nữ nhân còn đang kinh hoàng thất sắc.“Hì hì hì.”Lâm Tiêu nhìn bốn cô nương này, nở một nụ cười kì quái, hắn mở miệng nói.“Yên tâm, ta vẫn luôn dịu dàng với các cô nương đấy.”“Chúng ta chơi một trò chơi nhé, ta sẽ đếm từ một đến mười. Các cô nương có thể chạy, cũng có thể trốn, xem xem tới cuối cùng, ai có thể sống sót khỏi tay ta?”“Thế nào? Có phải trò này rất vui không?”“Trò chơi này, không được phép từ chối đâu đó nha.”“Bây giờ! Trò chơi bắt đầu!”“1~~~~” Lâm Tiêu nói xong những lời này liền nhắm mắt lại, bắt đầu đếm số.Lạc Vũ Thương và ba cô nương khác, trong lòng đều tràn ngập nỗi sợ hãi.Cho dù nhìn thấy Lâm Tiêu đã nhắm mắt, bọn họ cũng không dám ra tay tấn công.Chuyện vừa rồi còn đang sờ sờ ngay trước mắt.Sự chênh lệch giữa bọn họ và kẻ này, là một trời một vực.“2~~~~”“Chạy!!! Chúng ta mau chạy thôi!!”Lạc Vũ Thương không tiếp tục do dự nữa.Nàng ta lập tức kéo theo ba cô nương kia, thi triển thân pháp mạnh nhất của bọn họ, hóa thành bốn luồng sáng, liều mạng chạy trốn.“3~~~” Lâm Tiêu đếm tới số thứ ba.Sau đó thì không tiếp tục đếm nữa.Sau khi xác nhận ba cô nương kia thật sự đã chạy rồi, hắn mới mở mắt.Lúc này, sắc mặt của Lâm Tiêu trắng bệch, vô lực, trong ánh mắt chỉ còn lại sự mệt mỏi, kiệt sức.Bịch!Hắn ngồi bệt xuống dưới đất, sau đó nhanh chóng lấy ra một bình Thạch Chung Nhũ Dịch.Sau khi uống một ngụm lớn, sắc mặt mới dần dần khôi phục lại huyết sắc.
Chương 126
“Chạy!!!”
Tư Không Hạo cũng chết rồi. Bây giờ kẻ gặp nguy chính là bọn họ.
Ba tên đó nhìn nhau, rồi triển khai toàn bộ thân pháp, điên cuồng chạy ra khỏi hang động.
“Haizz!”
Một tiếng thở dài vang lên.
Ba luồng kiếm quang lóe lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Ba cỗ thi thể ngã ra đất, vỡ vụn!
Tới lúc này.
Trong hang động, chỉ còn lại năm người.
Lâm Tiêu và bốn nữ nhân còn đang kinh hoàng thất sắc.
“Hì hì hì.”
Lâm Tiêu nhìn bốn cô nương này, nở một nụ cười kì quái, hắn mở miệng nói.
“Yên tâm, ta vẫn luôn dịu dàng với các cô nương đấy.”
“Chúng ta chơi một trò chơi nhé, ta sẽ đếm từ một đến mười. Các cô nương có thể chạy, cũng có thể trốn, xem xem tới cuối cùng, ai có thể sống sót khỏi tay ta?”
“Thế nào? Có phải trò này rất vui không?”
“Trò chơi này, không được phép từ chối đâu đó nha.”
“Bây giờ! Trò chơi bắt đầu!”
“1~~~~” Lâm Tiêu nói xong những lời này liền nhắm mắt lại, bắt đầu đếm số.
Lạc Vũ Thương và ba cô nương khác, trong lòng đều tràn ngập nỗi sợ hãi.
Cho dù nhìn thấy Lâm Tiêu đã nhắm mắt, bọn họ cũng không dám ra tay tấn công.
Chuyện vừa rồi còn đang sờ sờ ngay trước mắt.
Sự chênh lệch giữa bọn họ và kẻ này, là một trời một vực.
“2~~~~”
“Chạy!!! Chúng ta mau chạy thôi!!”
Lạc Vũ Thương không tiếp tục do dự nữa.
Nàng ta lập tức kéo theo ba cô nương kia, thi triển thân pháp mạnh nhất của bọn họ, hóa thành bốn luồng sáng, liều mạng chạy trốn.
“3~~~” Lâm Tiêu đếm tới số thứ ba.
Sau đó thì không tiếp tục đếm nữa.
Sau khi xác nhận ba cô nương kia thật sự đã chạy rồi, hắn mới mở mắt.
Lúc này, sắc mặt của Lâm Tiêu trắng bệch, vô lực, trong ánh mắt chỉ còn lại sự mệt mỏi, kiệt sức.
Bịch!
Hắn ngồi bệt xuống dưới đất, sau đó nhanh chóng lấy ra một bình Thạch Chung Nhũ Dịch.
Sau khi uống một ngụm lớn, sắc mặt mới dần dần khôi phục lại huyết sắc.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 126“Chạy!!!”Tư Không Hạo cũng chết rồi. Bây giờ kẻ gặp nguy chính là bọn họ.Ba tên đó nhìn nhau, rồi triển khai toàn bộ thân pháp, điên cuồng chạy ra khỏi hang động.“Haizz!”Một tiếng thở dài vang lên.Ba luồng kiếm quang lóe lên.Xoẹt xoẹt xoẹt.Ba cỗ thi thể ngã ra đất, vỡ vụn!Tới lúc này.Trong hang động, chỉ còn lại năm người.Lâm Tiêu và bốn nữ nhân còn đang kinh hoàng thất sắc.“Hì hì hì.”Lâm Tiêu nhìn bốn cô nương này, nở một nụ cười kì quái, hắn mở miệng nói.“Yên tâm, ta vẫn luôn dịu dàng với các cô nương đấy.”“Chúng ta chơi một trò chơi nhé, ta sẽ đếm từ một đến mười. Các cô nương có thể chạy, cũng có thể trốn, xem xem tới cuối cùng, ai có thể sống sót khỏi tay ta?”“Thế nào? Có phải trò này rất vui không?”“Trò chơi này, không được phép từ chối đâu đó nha.”“Bây giờ! Trò chơi bắt đầu!”“1~~~~” Lâm Tiêu nói xong những lời này liền nhắm mắt lại, bắt đầu đếm số.Lạc Vũ Thương và ba cô nương khác, trong lòng đều tràn ngập nỗi sợ hãi.Cho dù nhìn thấy Lâm Tiêu đã nhắm mắt, bọn họ cũng không dám ra tay tấn công.Chuyện vừa rồi còn đang sờ sờ ngay trước mắt.Sự chênh lệch giữa bọn họ và kẻ này, là một trời một vực.“2~~~~”“Chạy!!! Chúng ta mau chạy thôi!!”Lạc Vũ Thương không tiếp tục do dự nữa.Nàng ta lập tức kéo theo ba cô nương kia, thi triển thân pháp mạnh nhất của bọn họ, hóa thành bốn luồng sáng, liều mạng chạy trốn.“3~~~” Lâm Tiêu đếm tới số thứ ba.Sau đó thì không tiếp tục đếm nữa.Sau khi xác nhận ba cô nương kia thật sự đã chạy rồi, hắn mới mở mắt.Lúc này, sắc mặt của Lâm Tiêu trắng bệch, vô lực, trong ánh mắt chỉ còn lại sự mệt mỏi, kiệt sức.Bịch!Hắn ngồi bệt xuống dưới đất, sau đó nhanh chóng lấy ra một bình Thạch Chung Nhũ Dịch.Sau khi uống một ngụm lớn, sắc mặt mới dần dần khôi phục lại huyết sắc.