Tác giả:

Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…

Chương 130

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 131Rốt cuộc thì Mục lão đã viết gì?“Mục lão đầu nói, ngươi muốn “Thiên Lý Đằng Quang Quyết” của tông môn ta sao?” Mặt Tông chủ mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nói.Thiên Lý Đằng Quang Quyết? Đó là gì?Lâm Tiêu tỏ ra hắn không hiểu lắm. Nhưng trước khi hắn mở miệng hỏi thì những tiếng cảm thán của những người xung quanh đã cho hắn câu trả lời.“Cái gì?!?! Người này muốn “Thiên Lý Đằng Quang Quyết” của tông môn chúng ta? Người này đang nằm mơ à.”“Thiên Lý Đằng Quang Quyết” là một bí pháp thiên giai trung phẩm, và nó là trấn bảo chi vật của Lưu Vân tông ta, đừng nói là mượn đi mà mượn nhìn một lần cũng là chuyện không thể!”“Nực cười, người của Lưu Vân Tông muốn tu luyện bí pháp này, trừ phi là người kế truyền của tông môn, hoặc là trưởng lão nội môn có cống hiến cực kỳ đối với tông môn, người ngoài đang nghĩ gì vậy?”Những người cấp cao đều giương cung bạt kiếm, tỏ ra rất tức giận.Tuy nhiên, Lâm Tiêu đã nắm bắt được một điểm mấu chốt trong đó, đôi mắt hắn rực lửa.Thiên Lý Đằng Quang Quyết – bí pháp thiên giai trung phẩm? !Có thể gọi là bí pháp, vậy thì cao hơn so với thân pháp một tầng.Thứ này chắc chắn bất phàm.“Đúng vậy!” Đối với những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, Lâm Tiêu thừa nhận.Vì bí pháp thiên giai trung phẩm thì da mặt nhất định phải dày một chút.Tuy không biết tông chủ Lưu Vân tông nợ Mục lão thứ gì nhưng có nợ có trả là chuyện đương nhiên.Giấy nợ cũng ở đây, lẽ nào vẫn muốn giở trò ư?“Được, được, thật mạnh dạn.” Lạc tông chủ nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Tiêu chằm chằm và nói.Lâm Tiêu: “…”Là ngươi bị điên, hay là ta điên.Hắn cảm thấy những lời nói và câu trả lời của mình đều rất bình thường nhưng tại sao phản ứng của Lạc tông chủ lại khác thường như vậy?“Lâm Tiêu đúng không, ngươi nhìn thấy cái thang kia không?” Lạc tông chủ chỉ vào cái thang cách đó không xa.“Ta nhìn thấy.” Lâm Tiêu nói.“Ngươi đi lên thử xem, nếu như ngươi có thể vượt qua tất cả đệ tử của Lưu Vân tông ta thì có thể tiếp tục thương lượng về chuyện bí pháp, nếu không, ta chỉ có thể nói với Mục lão, ta không thể làm gì khác được.” Giọng Lạc tông chủ phẳng lặng như mặt nước.Nghe vậy, Lâm Tiêu dán mắt vào bậc thang.Nhìn những đệ tử Lưu Vân tông này bước từng bước một cách lảo đảo rất khó khăn có thể đoán được trên thang nhất định phải có lực cản rất lớn.Muốn có được bí pháp còn có cần phải vượt qua khảo nghiệm sao?Chuyện này thực sự có chút rắc rối.“Được, Lạc tông chủ, bây giờ ta có thể đi không?”Lâm Tiêu không nghĩ nhiều nữa.Không phải chỉ là leo cầu thang thôi sao? ! Hắn tin rằng mình không kém hơn những người này.

Chương 131

Rốt cuộc thì Mục lão đã viết gì?

“Mục lão đầu nói, ngươi muốn “Thiên Lý Đằng Quang Quyết” của tông môn ta sao?” Mặt Tông chủ mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nói.

Thiên Lý Đằng Quang Quyết? Đó là gì?

Lâm Tiêu tỏ ra hắn không hiểu lắm. Nhưng trước khi hắn mở miệng hỏi thì những tiếng cảm thán của những người xung quanh đã cho hắn câu trả lời.

“Cái gì?!?! Người này muốn “Thiên Lý Đằng Quang Quyết” của tông môn chúng ta? Người này đang nằm mơ à.”

“Thiên Lý Đằng Quang Quyết” là một bí pháp thiên giai trung phẩm, và nó là trấn bảo chi vật của Lưu Vân tông ta, đừng nói là mượn đi mà mượn nhìn một lần cũng là chuyện không thể!”

“Nực cười, người của Lưu Vân Tông muốn tu luyện bí pháp này, trừ phi là người kế truyền của tông môn, hoặc là trưởng lão nội môn có cống hiến cực kỳ đối với tông môn, người ngoài đang nghĩ gì vậy?”

Những người cấp cao đều giương cung bạt kiếm, tỏ ra rất tức giận.

Tuy nhiên, Lâm Tiêu đã nắm bắt được một điểm mấu chốt trong đó, đôi mắt hắn rực lửa.

Thiên Lý Đằng Quang Quyết – bí pháp thiên giai trung phẩm? !

Có thể gọi là bí pháp, vậy thì cao hơn so với thân pháp một tầng.

Thứ này chắc chắn bất phàm.

“Đúng vậy!” Đối với những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, Lâm Tiêu thừa nhận.

Vì bí pháp thiên giai trung phẩm thì da mặt nhất định phải dày một chút.

Tuy không biết tông chủ Lưu Vân tông nợ Mục lão thứ gì nhưng có nợ có trả là chuyện đương nhiên.

Giấy nợ cũng ở đây, lẽ nào vẫn muốn giở trò ư?

“Được, được, thật mạnh dạn.” Lạc tông chủ nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Tiêu chằm chằm và nói.

Lâm Tiêu: “…”

Là ngươi bị điên, hay là ta điên.

Hắn cảm thấy những lời nói và câu trả lời của mình đều rất bình thường nhưng tại sao phản ứng của Lạc tông chủ lại khác thường như vậy?

“Lâm Tiêu đúng không, ngươi nhìn thấy cái thang kia không?” Lạc tông chủ chỉ vào cái thang cách đó không xa.

“Ta nhìn thấy.” Lâm Tiêu nói.

“Ngươi đi lên thử xem, nếu như ngươi có thể vượt qua tất cả đệ tử của Lưu Vân tông ta thì có thể tiếp tục thương lượng về chuyện bí pháp, nếu không, ta chỉ có thể nói với Mục lão, ta không thể làm gì khác được.” Giọng Lạc tông chủ phẳng lặng như mặt nước.

Nghe vậy, Lâm Tiêu dán mắt vào bậc thang.

Nhìn những đệ tử Lưu Vân tông này bước từng bước một cách lảo đảo rất khó khăn có thể đoán được trên thang nhất định phải có lực cản rất lớn.

Muốn có được bí pháp còn có cần phải vượt qua khảo nghiệm sao?

Chuyện này thực sự có chút rắc rối.

“Được, Lạc tông chủ, bây giờ ta có thể đi không?”Lâm Tiêu không nghĩ nhiều nữa.

Không phải chỉ là leo cầu thang thôi sao? ! Hắn tin rằng mình không kém hơn những người này.

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 131Rốt cuộc thì Mục lão đã viết gì?“Mục lão đầu nói, ngươi muốn “Thiên Lý Đằng Quang Quyết” của tông môn ta sao?” Mặt Tông chủ mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nói.Thiên Lý Đằng Quang Quyết? Đó là gì?Lâm Tiêu tỏ ra hắn không hiểu lắm. Nhưng trước khi hắn mở miệng hỏi thì những tiếng cảm thán của những người xung quanh đã cho hắn câu trả lời.“Cái gì?!?! Người này muốn “Thiên Lý Đằng Quang Quyết” của tông môn chúng ta? Người này đang nằm mơ à.”“Thiên Lý Đằng Quang Quyết” là một bí pháp thiên giai trung phẩm, và nó là trấn bảo chi vật của Lưu Vân tông ta, đừng nói là mượn đi mà mượn nhìn một lần cũng là chuyện không thể!”“Nực cười, người của Lưu Vân Tông muốn tu luyện bí pháp này, trừ phi là người kế truyền của tông môn, hoặc là trưởng lão nội môn có cống hiến cực kỳ đối với tông môn, người ngoài đang nghĩ gì vậy?”Những người cấp cao đều giương cung bạt kiếm, tỏ ra rất tức giận.Tuy nhiên, Lâm Tiêu đã nắm bắt được một điểm mấu chốt trong đó, đôi mắt hắn rực lửa.Thiên Lý Đằng Quang Quyết – bí pháp thiên giai trung phẩm? !Có thể gọi là bí pháp, vậy thì cao hơn so với thân pháp một tầng.Thứ này chắc chắn bất phàm.“Đúng vậy!” Đối với những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, Lâm Tiêu thừa nhận.Vì bí pháp thiên giai trung phẩm thì da mặt nhất định phải dày một chút.Tuy không biết tông chủ Lưu Vân tông nợ Mục lão thứ gì nhưng có nợ có trả là chuyện đương nhiên.Giấy nợ cũng ở đây, lẽ nào vẫn muốn giở trò ư?“Được, được, thật mạnh dạn.” Lạc tông chủ nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Tiêu chằm chằm và nói.Lâm Tiêu: “…”Là ngươi bị điên, hay là ta điên.Hắn cảm thấy những lời nói và câu trả lời của mình đều rất bình thường nhưng tại sao phản ứng của Lạc tông chủ lại khác thường như vậy?“Lâm Tiêu đúng không, ngươi nhìn thấy cái thang kia không?” Lạc tông chủ chỉ vào cái thang cách đó không xa.“Ta nhìn thấy.” Lâm Tiêu nói.“Ngươi đi lên thử xem, nếu như ngươi có thể vượt qua tất cả đệ tử của Lưu Vân tông ta thì có thể tiếp tục thương lượng về chuyện bí pháp, nếu không, ta chỉ có thể nói với Mục lão, ta không thể làm gì khác được.” Giọng Lạc tông chủ phẳng lặng như mặt nước.Nghe vậy, Lâm Tiêu dán mắt vào bậc thang.Nhìn những đệ tử Lưu Vân tông này bước từng bước một cách lảo đảo rất khó khăn có thể đoán được trên thang nhất định phải có lực cản rất lớn.Muốn có được bí pháp còn có cần phải vượt qua khảo nghiệm sao?Chuyện này thực sự có chút rắc rối.“Được, Lạc tông chủ, bây giờ ta có thể đi không?”Lâm Tiêu không nghĩ nhiều nữa.Không phải chỉ là leo cầu thang thôi sao? ! Hắn tin rằng mình không kém hơn những người này.

Chương 130