Tác giả:

Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…

Chương 135

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 136Lạc Vũ Thương sau một giây thất thần thì bừng tỉnh. Hình như bản thân mình bị người nam nhân này ôm vào ngực. Mà cái mùi hương đặc biệt kia, không phải mùi hương của nam nhân này, vậy là gì.“Ngươi, ngươi thả ta ra!!!” Lạc Vũ Thương cả mặt đỏ ửng.Nàng ta muốn phản kháng lại nhưng cả cơ thể đã không còn sức lực, một giây thất thần lúc nãy làm nàng bị nội thương không hề nhẹ.“Ngươi chắc chứ? Với áp lực ở bậc này, nếu ngươi không có linh lực hộ thể, không có ta đỡ ngươi chả khác gì tự mình đi tìm đường chết.” Lâm Tiêu cười nhẹ.Hắn không ngờ đối phương gặp lại mình mà kích động tới thế. Chả nhẽ quên luôn việc bản thân đang khiêu chiến Thiên Thê?Đúng là suy nghĩ của nữ nhân là khó đoán nhất.“À?” Lạc Vũ Thương ngơ ngác.Bây giờ nàng ta mới phát hiện áp lực to lớn lúc này đã không còn, chứng minh rằng cái ôm của nam nhân này đã ngăn lại mọi áp lực của sức nặng.“Vậy…..vậy có thể xin……đem ta xuống.” Lạc Vũ Thương lí nhí nói.Bây giờ nàng không biết nên làm gì cho phải.Mất mặt.Quá là mất mặt rồi.“Xin lỗi, ta cũng đang tham gia khiêu chiến Thiên Thê, nếu như bây giờ đi xuống thì sẽ thua cuộc.” Lâm Tiêu nhún vai một cái.“Vậy, vậy, ngươi định làm gì.” Lạc Vũ Thương vội vã hỏi.“Vậy ngươi đừng động đậy, một lát nữa là được.” Lâm Tiêu nói.Lạc Vũ Thương vừa xấu hổ vừa khó xử, lại bất đắc dĩ không biết làm thế nào. Hai tai nàng đã đỏ ửng, mặt cũng đỏ như muốn nhỏ được ra máu.Hai người kề sát nhau nói chuyện thân mật vô cùng. Tất cả mọi người xung quanh đều im lặng đến đáng sợ. Nhưng chỉ hai giây sau toàn thể mọi người như bùng nổ.“Nguy rồi nguy rồi! đại sư tỷ tiên nữ trong mộng của ta bị kẻ khác ôm, có phải ta bị ảo giác không?”“A!! đáng ghét, tên ngoại lai kia dám ôm đại sư tỷ của ta.”“Làm sao có thể chịu nổi, ta phải quyết đấu với hắn!!!”“Khụ, người ta bước tới bậc thứ 33, Lần trước ngươi chỉ bước được tới bậc 23.”“Mẹ kiếp! dựa vào cái gì, hắn dựa vào cái gì mà đòi ôm đại sư tỷ.”“Ta tan nát cõi lòng, nhìn đại sư tỷ kìa, hình như quen nhau, ngươi thấy không, đại sư tỷ trong lồng ngực hắn mà không phản kháng.”“Ài, hình như ta hiểu tại sao tên này tham gia khiêu chiến Thiên Thê rồi.”Tất cả đệ tử Lưu Vân tông có mặt ở đây đều há hốc mồm. Bọn họ mới đầu còn phẫn nộ, muốn lao lên quyết chiến. Nhưng cứ nghĩ tới người ta bước được lên bậc thứ 33, hơn nữa sư tỷ hình như không có ý phản kháng, cho nên tất cả đành bỏ cuộc.Bọn họ đành ôm lòng ghen tị và phẫn nộ vào lòng rồi lại dùng ánh mắt nhìn chằm chằm tên gia hoả ở phía xa kia.Không chỉ có đám đệ tử mặt mũi ngơ ngác, các vị trưởng lão ở trên đài cao kia cũng cả mặt đờ đẫn nhìn một màn này.

Chương 136

Lạc Vũ Thương sau một giây thất thần thì bừng tỉnh. Hình như bản thân mình bị người nam nhân này ôm vào ngực. Mà cái mùi hương đặc biệt kia, không phải mùi hương của nam nhân này, vậy là gì.

“Ngươi, ngươi thả ta ra!!!” Lạc Vũ Thương cả mặt đỏ ửng.

Nàng ta muốn phản kháng lại nhưng cả cơ thể đã không còn sức lực, một giây thất thần lúc nãy làm nàng bị nội thương không hề nhẹ.

“Ngươi chắc chứ? Với áp lực ở bậc này, nếu ngươi không có linh lực hộ thể, không có ta đỡ ngươi chả khác gì tự mình đi tìm đường chết.” Lâm Tiêu cười nhẹ.

Hắn không ngờ đối phương gặp lại mình mà kích động tới thế. Chả nhẽ quên luôn việc bản thân đang khiêu chiến Thiên Thê?

Đúng là suy nghĩ của nữ nhân là khó đoán nhất.

“À?” Lạc Vũ Thương ngơ ngác.

Bây giờ nàng ta mới phát hiện áp lực to lớn lúc này đã không còn, chứng minh rằng cái ôm của nam nhân này đã ngăn lại mọi áp lực của sức nặng.

“Vậy…..vậy có thể xin……đem ta xuống.” Lạc Vũ Thương lí nhí nói.

Bây giờ nàng không biết nên làm gì cho phải.

Mất mặt.

Quá là mất mặt rồi.

“Xin lỗi, ta cũng đang tham gia khiêu chiến Thiên Thê, nếu như bây giờ đi xuống thì sẽ thua cuộc.” Lâm Tiêu nhún vai một cái.

“Vậy, vậy, ngươi định làm gì.” Lạc Vũ Thương vội vã hỏi.

“Vậy ngươi đừng động đậy, một lát nữa là được.” Lâm Tiêu nói.

Lạc Vũ Thương vừa xấu hổ vừa khó xử, lại bất đắc dĩ không biết làm thế nào. Hai tai nàng đã đỏ ửng, mặt cũng đỏ như muốn nhỏ được ra máu.

Hai người kề sát nhau nói chuyện thân mật vô cùng. Tất cả mọi người xung quanh đều im lặng đến đáng sợ. Nhưng chỉ hai giây sau toàn thể mọi người như bùng nổ.

“Nguy rồi nguy rồi! đại sư tỷ tiên nữ trong mộng của ta bị kẻ khác ôm, có phải ta bị ảo giác không?”

“A!! đáng ghét, tên ngoại lai kia dám ôm đại sư tỷ của ta.”

“Làm sao có thể chịu nổi, ta phải quyết đấu với hắn!!!”

“Khụ, người ta bước tới bậc thứ 33, Lần trước ngươi chỉ bước được tới bậc 23.”

“Mẹ kiếp! dựa vào cái gì, hắn dựa vào cái gì mà đòi ôm đại sư tỷ.”

“Ta tan nát cõi lòng, nhìn đại sư tỷ kìa, hình như quen nhau, ngươi thấy không, đại sư tỷ trong lồng ngực hắn mà không phản kháng.”

“Ài, hình như ta hiểu tại sao tên này tham gia khiêu chiến Thiên Thê rồi.”

Tất cả đệ tử Lưu Vân tông có mặt ở đây đều há hốc mồm. Bọn họ mới đầu còn phẫn nộ, muốn lao lên quyết chiến. Nhưng cứ nghĩ tới người ta bước được lên bậc thứ 33, hơn nữa sư tỷ hình như không có ý phản kháng, cho nên tất cả đành bỏ cuộc.

Bọn họ đành ôm lòng ghen tị và phẫn nộ vào lòng rồi lại dùng ánh mắt nhìn chằm chằm tên gia hoả ở phía xa kia.

Không chỉ có đám đệ tử mặt mũi ngơ ngác, các vị trưởng lão ở trên đài cao kia cũng cả mặt đờ đẫn nhìn một màn này.

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 136Lạc Vũ Thương sau một giây thất thần thì bừng tỉnh. Hình như bản thân mình bị người nam nhân này ôm vào ngực. Mà cái mùi hương đặc biệt kia, không phải mùi hương của nam nhân này, vậy là gì.“Ngươi, ngươi thả ta ra!!!” Lạc Vũ Thương cả mặt đỏ ửng.Nàng ta muốn phản kháng lại nhưng cả cơ thể đã không còn sức lực, một giây thất thần lúc nãy làm nàng bị nội thương không hề nhẹ.“Ngươi chắc chứ? Với áp lực ở bậc này, nếu ngươi không có linh lực hộ thể, không có ta đỡ ngươi chả khác gì tự mình đi tìm đường chết.” Lâm Tiêu cười nhẹ.Hắn không ngờ đối phương gặp lại mình mà kích động tới thế. Chả nhẽ quên luôn việc bản thân đang khiêu chiến Thiên Thê?Đúng là suy nghĩ của nữ nhân là khó đoán nhất.“À?” Lạc Vũ Thương ngơ ngác.Bây giờ nàng ta mới phát hiện áp lực to lớn lúc này đã không còn, chứng minh rằng cái ôm của nam nhân này đã ngăn lại mọi áp lực của sức nặng.“Vậy…..vậy có thể xin……đem ta xuống.” Lạc Vũ Thương lí nhí nói.Bây giờ nàng không biết nên làm gì cho phải.Mất mặt.Quá là mất mặt rồi.“Xin lỗi, ta cũng đang tham gia khiêu chiến Thiên Thê, nếu như bây giờ đi xuống thì sẽ thua cuộc.” Lâm Tiêu nhún vai một cái.“Vậy, vậy, ngươi định làm gì.” Lạc Vũ Thương vội vã hỏi.“Vậy ngươi đừng động đậy, một lát nữa là được.” Lâm Tiêu nói.Lạc Vũ Thương vừa xấu hổ vừa khó xử, lại bất đắc dĩ không biết làm thế nào. Hai tai nàng đã đỏ ửng, mặt cũng đỏ như muốn nhỏ được ra máu.Hai người kề sát nhau nói chuyện thân mật vô cùng. Tất cả mọi người xung quanh đều im lặng đến đáng sợ. Nhưng chỉ hai giây sau toàn thể mọi người như bùng nổ.“Nguy rồi nguy rồi! đại sư tỷ tiên nữ trong mộng của ta bị kẻ khác ôm, có phải ta bị ảo giác không?”“A!! đáng ghét, tên ngoại lai kia dám ôm đại sư tỷ của ta.”“Làm sao có thể chịu nổi, ta phải quyết đấu với hắn!!!”“Khụ, người ta bước tới bậc thứ 33, Lần trước ngươi chỉ bước được tới bậc 23.”“Mẹ kiếp! dựa vào cái gì, hắn dựa vào cái gì mà đòi ôm đại sư tỷ.”“Ta tan nát cõi lòng, nhìn đại sư tỷ kìa, hình như quen nhau, ngươi thấy không, đại sư tỷ trong lồng ngực hắn mà không phản kháng.”“Ài, hình như ta hiểu tại sao tên này tham gia khiêu chiến Thiên Thê rồi.”Tất cả đệ tử Lưu Vân tông có mặt ở đây đều há hốc mồm. Bọn họ mới đầu còn phẫn nộ, muốn lao lên quyết chiến. Nhưng cứ nghĩ tới người ta bước được lên bậc thứ 33, hơn nữa sư tỷ hình như không có ý phản kháng, cho nên tất cả đành bỏ cuộc.Bọn họ đành ôm lòng ghen tị và phẫn nộ vào lòng rồi lại dùng ánh mắt nhìn chằm chằm tên gia hoả ở phía xa kia.Không chỉ có đám đệ tử mặt mũi ngơ ngác, các vị trưởng lão ở trên đài cao kia cũng cả mặt đờ đẫn nhìn một màn này.

Chương 135