Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 214
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 215Điều này chứng tỏ di tích Vô Cực sắp đóng cửa.Tam hoàng tử ở trên hoàng liễn, bỗng chốc xốc lại tinh thần, trong ánh mắt nổi lên ngọn lửa thù hận, giống như muốn đốt cháy tất cả.Xẹt xẹt xẹt!Lối ra phát ra vô số ánh sáng.Từng bóng người lần lượt bị truyền tống ra.Trong đó cũng bao gồm cả một bóng người đỏ như máu.Khi nàng đi ra, bầu không khí chợt sững lại.Người của các thế lực lớn đều nhận ra nàng.Là yêu nữ kia của vương triều Đại Can, Can Anh Túc.Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời ánh mắt.Bọn họ đều lén nhìn về hướng khác.Hướng về tam hoàng tử trên hoàng liễn.Bọn họ còn nhớ rõ, lúc đầu trước khi tiến vào di tích Vô Cực, thái độ của tam hoàng tử đối với yêu nữ này rất không tầm thường.Nhưng lần này, bọn họ lại thất vọng rồi.Bởi vì tam hoàng tử chỉ nhìn Can Anh Túc một cái rồi ánh mắt lại tập trung vào lối ra của di tích Vô Cực.Hả?Mọi người đều đồng loạt bất ngờ.Sao tam hoàng tử này tiến vào di tích Vô Cực một chuyến, cả người cứ như biến thành một người khác vậy.Ánh sáng ở cửa di tích Vô Cực dần ít lại, cho tới cuối cùng, không còn ai bị truyền tống ra nữa.“Không, không thể nào! Người kia thì sao, sao hắn còn chưa ra chứ! Lẽ nào…” tam hoàng tử lẩm bẩm một mình.Không biết hắn nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên càng tệ hơn.Rất nhiều thế lực thấy người của tông phái mình đã ra hết rồi, đang định rời đi.Kiếm Ma tông và Lưu Vân Tông lại không hề có ý định rời khỏi.“Ơ? Cha, Lâm Tiêu đâu? Truyền tống đã kết thúc rồi mà, Lâm Tiêu sao còn chưa ra chứ?” Lạc Vũ Thương kéo tay cha mình, thắc mắc hỏi.“Tông chủ, Lâm sư đệ đâu, sao đệ tử không nhìn thấy đệ ấy?” Lục Minh Nguyệt cũng cau mày hỏi Phương tông chủ.Lạc Hải Thành và Phương tông chủ trợn trắng mắt, chẳng thèm để ý tới bọn họ.Ánh mắt ấy như muốn nói, ‘Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai hả!’Cũng vào lúc này.Rắc rắc!!!Không gian xung quanh lối vào di tích Vô Cực bỗng nhiên bắt đầu sụp đổ.Cả hư không dường như đều rung lên.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 215Điều này chứng tỏ di tích Vô Cực sắp đóng cửa.Tam hoàng tử ở trên hoàng liễn, bỗng chốc xốc lại tinh thần, trong ánh mắt nổi lên ngọn lửa thù hận, giống như muốn đốt cháy tất cả.Xẹt xẹt xẹt!Lối ra phát ra vô số ánh sáng.Từng bóng người lần lượt bị truyền tống ra.Trong đó cũng bao gồm cả một bóng người đỏ như máu.Khi nàng đi ra, bầu không khí chợt sững lại.Người của các thế lực lớn đều nhận ra nàng.Là yêu nữ kia của vương triều Đại Can, Can Anh Túc.Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời ánh mắt.Bọn họ đều lén nhìn về hướng khác.Hướng về tam hoàng tử trên hoàng liễn.Bọn họ còn nhớ rõ, lúc đầu trước khi tiến vào di tích Vô Cực, thái độ của tam hoàng tử đối với yêu nữ này rất không tầm thường.Nhưng lần này, bọn họ lại thất vọng rồi.Bởi vì tam hoàng tử chỉ nhìn Can Anh Túc một cái rồi ánh mắt lại tập trung vào lối ra của di tích Vô Cực.Hả?Mọi người đều đồng loạt bất ngờ.Sao tam hoàng tử này tiến vào di tích Vô Cực một chuyến, cả người cứ như biến thành một người khác vậy.Ánh sáng ở cửa di tích Vô Cực dần ít lại, cho tới cuối cùng, không còn ai bị truyền tống ra nữa.“Không, không thể nào! Người kia thì sao, sao hắn còn chưa ra chứ! Lẽ nào…” tam hoàng tử lẩm bẩm một mình.Không biết hắn nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên càng tệ hơn.Rất nhiều thế lực thấy người của tông phái mình đã ra hết rồi, đang định rời đi.Kiếm Ma tông và Lưu Vân Tông lại không hề có ý định rời khỏi.“Ơ? Cha, Lâm Tiêu đâu? Truyền tống đã kết thúc rồi mà, Lâm Tiêu sao còn chưa ra chứ?” Lạc Vũ Thương kéo tay cha mình, thắc mắc hỏi.“Tông chủ, Lâm sư đệ đâu, sao đệ tử không nhìn thấy đệ ấy?” Lục Minh Nguyệt cũng cau mày hỏi Phương tông chủ.Lạc Hải Thành và Phương tông chủ trợn trắng mắt, chẳng thèm để ý tới bọn họ.Ánh mắt ấy như muốn nói, ‘Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai hả!’Cũng vào lúc này.Rắc rắc!!!Không gian xung quanh lối vào di tích Vô Cực bỗng nhiên bắt đầu sụp đổ.Cả hư không dường như đều rung lên.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 215Điều này chứng tỏ di tích Vô Cực sắp đóng cửa.Tam hoàng tử ở trên hoàng liễn, bỗng chốc xốc lại tinh thần, trong ánh mắt nổi lên ngọn lửa thù hận, giống như muốn đốt cháy tất cả.Xẹt xẹt xẹt!Lối ra phát ra vô số ánh sáng.Từng bóng người lần lượt bị truyền tống ra.Trong đó cũng bao gồm cả một bóng người đỏ như máu.Khi nàng đi ra, bầu không khí chợt sững lại.Người của các thế lực lớn đều nhận ra nàng.Là yêu nữ kia của vương triều Đại Can, Can Anh Túc.Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời ánh mắt.Bọn họ đều lén nhìn về hướng khác.Hướng về tam hoàng tử trên hoàng liễn.Bọn họ còn nhớ rõ, lúc đầu trước khi tiến vào di tích Vô Cực, thái độ của tam hoàng tử đối với yêu nữ này rất không tầm thường.Nhưng lần này, bọn họ lại thất vọng rồi.Bởi vì tam hoàng tử chỉ nhìn Can Anh Túc một cái rồi ánh mắt lại tập trung vào lối ra của di tích Vô Cực.Hả?Mọi người đều đồng loạt bất ngờ.Sao tam hoàng tử này tiến vào di tích Vô Cực một chuyến, cả người cứ như biến thành một người khác vậy.Ánh sáng ở cửa di tích Vô Cực dần ít lại, cho tới cuối cùng, không còn ai bị truyền tống ra nữa.“Không, không thể nào! Người kia thì sao, sao hắn còn chưa ra chứ! Lẽ nào…” tam hoàng tử lẩm bẩm một mình.Không biết hắn nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên càng tệ hơn.Rất nhiều thế lực thấy người của tông phái mình đã ra hết rồi, đang định rời đi.Kiếm Ma tông và Lưu Vân Tông lại không hề có ý định rời khỏi.“Ơ? Cha, Lâm Tiêu đâu? Truyền tống đã kết thúc rồi mà, Lâm Tiêu sao còn chưa ra chứ?” Lạc Vũ Thương kéo tay cha mình, thắc mắc hỏi.“Tông chủ, Lâm sư đệ đâu, sao đệ tử không nhìn thấy đệ ấy?” Lục Minh Nguyệt cũng cau mày hỏi Phương tông chủ.Lạc Hải Thành và Phương tông chủ trợn trắng mắt, chẳng thèm để ý tới bọn họ.Ánh mắt ấy như muốn nói, ‘Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai hả!’Cũng vào lúc này.Rắc rắc!!!Không gian xung quanh lối vào di tích Vô Cực bỗng nhiên bắt đầu sụp đổ.Cả hư không dường như đều rung lên.